Editor: Thơ Thơ
Lưu Ký ở trong kinh ngạc, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bởi vì đây chính là lần đầu tiên Đổng Uyển hạ mình tới năn nỉ hắn.
Nhất định là chuyện vô cùng quan trọng.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lâm Dương nhi đã bước nhanh tới đây, nhanh chóng kéo Đổng Khanh ra, nàng hung tợn mở miệng nói: "Chuyện dị tượng Hoàng Lăng, Ninh Vương cũng ở hàng ngũ bị hiềm nghi, nói không chừng hai người các ngươi là hợp mưu, vì để tránh cho ngươi cùng bất luận kẻ nào thông đồng, bắt đầu từ bây giờ, Bổn cung nhìn chằm chằm ngươi...... Ngươi chớ có nói chuyện cùng bất luận kẻ nào!"
Dứt lời, Lâm Dương nhi lập tức phân phó với thị nữ thiếp thân Hương Lan: "Mau! Mang Đổng Khanh đi, Bổn cung muốn cùng nàng ngồi chung một xe, tự mình nhìn chằm chằm nàng."
Lưu Ký lập tức sải bước lên trước, lời nói mau lẹ: "Dừng tay! Ngươi muốn nàng làm cái gì?"
Lâm Dương nhi ngoái đầu nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói: "Ninh Vương chớ vội, khi Đổng Khanh chưa nhận tội, Bổn cung tuyệt đối sẽ không xuống tay với nàng ta, đừng quên, Thái Thúc Công và Chư Vương ở đây, tận mắt nhìn thấy Bổn cung mang Đổng Khanh đi, Bổn cung chỉ là vì giám thị, trước mắt bao người, Bổn cung còn có thể làm gì đối với nàng ta sao?" Thotho_
Dứt lời, liền dẫn chúng tôi tớ, mang theo Đổng Khanh đi ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Hâm chậm rãi quét qua vẻ mặt Lưu Ký kinh ngạc, cùng với mặt Lưu Lăng âm trầm, cất giọng cười nói: "Xem thế này, trẫm cũng có vở kịch hay để xem rồi!"
Ngay sau đó hắn cũng đi theo ra ngoài.
Bên trong đại điện, mọi người rối rít đứng dậy, chuẩn bị tiến về Nơi ở cũ của Đổng gia.
Lúc này, Lưu Lăng lại kề bên người Lưu Ký, vẻ mặt nhất thời ngưng tụ, nói nhỏ với hắn: "Mặc dù ta và ngươi từ trước đến giờ không hợp, chỉ là, hôm nay Uyển Nhi gặp nạn, chuyện này muốn ngươi ra tay tương trợ mới được."
Nghe vậy, Lưu Ký hơi sợ run trong chốc lát. Ngay sau đó vội vàng hỏi "Ta nên làm sao, cứ nói đừng ngại. Chỉ là, làm sao ngươi biết mới vừa rồi nàng muốn cầu ta cái gì?"
Vừa mới rồi, rõ ràng là Đổng Uyển muốn cầu hắn tương trợ, lại không kịp mở miệng, liền bị Lâm Dương nhi cưỡng chế lôi đi rồi.
Lưu Lăng trầm giọng nói: "Ta từ nhỏ lớn lên trong đám triều thần ngươi lừa ta gạt, đối phó với lão gian cự hoạt. Lâm Dương nhi còn chưa đủ độ lửa, nàng ta đang đùa giỡn cái gì, ta há có thể không nhìn ra sao? Nếu nói bột đá huỳnh lân khẳng định đã chuẩn bị xong trước đó, lúc lục soát Nơi ở cũ Đổng gia nhân cơ hội gài tang vật, loại quỷ kế đê hèn này, không khó phá giải, phiền toái nhất chính là một chiêu lấy người thân tới uy hiếp. Thotho_ Lâm Dương nhi biết Đổng Khanh giỏi tranh luận, vì bức bách nàng nhận tội. Nàng ta nhất định sẽ xuống tay từ người thân của nàng......"
"Ngươi nói là Đổng Chiêu sao?" Lưu Ký kinh ngạc nói: "Lâm Dương nhi bắt Đổng Chiêu đi rồi hả? Đổng gia ở đây có danh vọng, nàng ta lại dám lộ liễu như thế sao?"
"Rất dễ nhận thấy, Hoàng Thái Phi là muốn lợi dụng chuyện chim xanh dị tượng, nhân cơ hội diệt trừ ngươi, dĩ nhiên Lâm Dương nhi cũng hiểu, vào lúc ấy nàng còn không đến mức vọng động, xuống tay với Đổng gia, nàng tuyệt đối không dám phá hỏng kế hoạch của Hoàng Thái Phi. Không ngờ tình thế đột nhiên nghịch chuyển. Hoàng Thái Phi không cách nào hỏi tội ngươi, vì vậy Lâm Dương nhi liền nhân cơ hội này, tính toán mưu hại Đổng Khanh, trước đó nàng vào điện. Khẳng định đã phái người vội vàng tiến về Nơi ở cũ Đổng gia rồi. Trong nơi ở cũ có hai mươi mấy tên hộ vệ, vì để tránh đưa tới xôn xao quá lớn, nàng phải phái ít nhất tên hộ vệ mới có thể nhanh chóng khống chế thế cục, bắt đi Đổng Chiêu, bức bách Đổng Khanh nhận tội......" Nói tới chỗ này, mày kiếm Lưu Lăng nhíu chặt nói: "Giờ phút này, rất có thể Đổng Chiêu đã rơi vào trong tay Lâm Dương nhi rồi, trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ mang theo một hài tử đi không xa, nhất định trước tiên sẽ tìm một nơi cất giấu. Kế hoạch của Lâm Dương nhi quá mức cấp bách, đây chính là một nhược điểm lớn, số người của bọn họ quá nhiều, nhất định sẽ đưa tới chú ý, cũng không khó đuổi theo, nhưng hôm nay ta không là cái gì, mà ngươi là vương gia thân phận tôn quý, mang theo binh mã ở kinh đô và vùng lân cận hùng dũng lục soát tìm người, trong khoảng thời gian ngắn Chấp Kim Ngô phụ trách an toàn kinh đô và vùng lân cận không cách nào bẩm báo với Hoàng thượng, dựa vào thân phận của ngươi, hắn quả quyết cũng không dám đối với ngươi như vậy. Trong lúc này, mời lấy quyền uy vương gia, áp chế Chấp Kim Ngô, nhanh chóng cứu Đổng Chiêu ra. Chỉ là sau đó, Lưu Hâm nhất định sẽ truy cứu tội lỗi của ngươi."
Lưu Ký nghe xong, hào hứng khẽ cười một tiếng nói: "Nếu nói tội lỗi, so với Đổng Uyển, tính là cái gì?!" Thotho_
Dứt lời, hắn liền bước nhanh đi ra bên ngoài, vội vàng đi cứu người.
Ước chừng qua gần một canh giờ, một đám hậu duệ quý tộc Hoàng thất thanh thế hiển hách đi tới nơi ở cũ Đổng gia vốn yên tĩnh.
Thấy Hoàng thượng, hoàng hậu cùng với Hoàng thái hậu và Hoàng Thái Phi, Chư Vương đều tới, lão quản gia thấy khí thế này, bị sợ đến sắc mặt tái nhợt, lập tức mang theo chúng tôi tớ quỳ đầy đất ở phía trước cửa.
Đổng Khanh vừa tiến vào trong nhà, liền vội vàng quỳ dưới đất bên trong mọi người, tìm kiếm bóng dáng của Triệu di nương và Đổng Chiêu.
Một đôi con mắt hạnh sáng ngời lo lắng tìm tòi mấy lần, lại vẫn không thấy được Triệu di nương cùng Đổng Chiêu, nàng nhất thời hít vào một hơi, cố đè xuống tiếng run rẩy hỏi "Triệu di nương và Đổng Chiêu đâu?"
Quả thật Lâm Dương nhi không sợ phạm vào kiêng kỵ, không tiếc danh tiếng của ngai vàng của hoàng hậu, nhàn rỗi phái người tới trong nhà, xuống tay đối với Đổng Chiêu sao?
Lão quản gia hình như bị kinh sợ không nhỏ, ánh mắt của hắn hốt hoảng, kinh sợ chưa định mở miệng nói: "Chủ tử, Triệu di nương chạy đi Hoàng Thành tìm ngươi..., Chiêu thiếu gia bị một đám đột nhiên xông vào......." Thotho_
"Câm mồm!" Lời còn chưa nói hết, liền bị Lâm Dương nhi lớn tiếng cắt đứt, nàng chân thành dịch bước tới trước mặt lão quản gia, cúi đầu nhìn hắn chằm chằm, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc nói: "Bổn cung là hoàng hậu, nghe nói Đổng Khanh có một tên ấu đệ tám tuổi, lúc này, tuổi tác này, cũng nên đi tư kế đi học chứ?"
Nghiêm nghị nói, rõ ràng là mang theo uy hiếp và cảnh cáo......
Lão quản gia lập tức hiểu được, chiêu thiếu gia nhất định là bị nữ nhân tự xưng là hoàng hậu này bắt đi, nàng ta mưu đồ dùng đến cái này bức hiếp chủ tử, hôm nay tánh mạng tiểu thiếu gia đang bị bóp ở trong tay của đối phương, lão quản gia không thể không cúi đầu, dập đầu trên đất nói: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Triệu di nương mang theo chiêu thiếu gia đi tư kế đi học......"
"Rất tốt!" Lâm Dương nhi cười lạnh vài tiếng, sau đó đối với tả hữu mệnh nói: "Mau! Đi lục soát cẩn thận cho Bổn cung, cần phải tìm ra bột đá huỳnh lân!"
"Tuân chỉ!" bọn thị vệ nàng mang đến nghe lệnh, lập tức vọt vào trong Đổng gia, chốc lát, bên trong nhà liền truyền đến từng trận kiểm tra toàn bộ cùng với tiếng của bình sứ bể tan tành.
Tình huống bi thảm giống như bị tịch thu nhà.
Đổng Khanh vừa giận vừa tức, nàng ngước mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương, cắn răng nói: "tất cả hôm nay, Đổng Khanh ta chắc chắn trả lại gấp đôi cho Lâm Dương nhi ngươi!" Thotho_
Lâm Dương nhi liếc nàng một cái, gộp lên ống tay áo, lạnh lùng nói: "Hừ! Vậy thì chờ xem!"
Lúc này, Lưu Lăng sải bước tới phụ cận, nhỏ giọng nói với Đổng Khanh: "Ngươi yên tâm đi, Chiêu nhi sẽ không có chuyện gì đâu! Ninh Vương mang theo hàng loạt nhân mã, đã đi chung quanh tìm tung tích của hắn, hắn nhất định sẽ bình an cứu người ra ngoài."
Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong mắt lại vẫn tràn đầy một tầng hơi nước, dưới tầng hơi nước kia là lo lắng thật sâu. Mặc dù nghe Ninh Vương đã đi trước tìm người, vẫn không thể chính mắt thấy được Đổng Chiêu bình yên vô sự trước, nàng có thể nào an tâm chứ?
Không đợi thời gian bao lâu, bọn thị vệ hoàng hậu đã từ trong nhà đi ra, một vị kia dẫn đầu, tay nắm chặt một túi tiền......
Lâm Dương nhi dương dương đắc ý nhìn Đổng Khanh, ngay sau đó ra lệnh với thủ lĩnh thị vệ: "Ngay trước mặt các vị hoàng tộc, mau đưa gì đó trong bao vải đổ ra đi!"
"Dạ!" Tên thị vệ kia được lệnh, liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhanh chóng đem túi vải cầm trong tay đổ ra phía sau, hướng miệng túi xuống, trước mắt bao người, khiến đồ trong túi đổ ra đầy đất, khoảnh khắc, phấn huỳnh quang từ trong túi, chiếu xuống.
Ngụy Vương lập tức sải bước tới phụ cận, dùng ngón tay thấm lấy một chút phấn, cẩn thận nhìn lại nhìn, không bao lâu sau liền cau mày, trầm giọng nói: "Đây là...... Bột đá huỳnh lân sao?!" Thotho_
"Quả thật là bột đá huỳnh lân!" Lúc này Bắc Vương cũng tới đây, một đôi con mắt nhìn chằm chằm phấn trên đất màu sắc vô cùng nhạt nhẻo, "Vật này rất hiếm có."
"Xem thế này, ngươi còn có lời gì có thể nói?" Lâm Dương nhi hung ác ngước mắt, nhìn chằm chằm Đổng Khanh, lời nói mau lẹ: "Đổng Khanh, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không nhận tội sao? Còn không mau ngay trước mặt của chư vị Vương Hầu, thừa nhận là ngươi giả thần giả quỷ ở Hoàng Lăng, ô nhục Hoàng tộc Lưu thị!"
Từ khi bắt đầu vào cửa, Lưu Lăng vẫn đợi ở bên người Đổng Khanh, hắn nhỏ giọng nói với nàng: "Ngàn vạn lần đừng nhận tội, ngươi phải tin tưởng Ninh Vương, hắn nhất định có thể bình an cứu Chiêu nhi ra ngoài!"
Trong đôi mắt Lâm Dương nhi mang theo hận ý thấu xương, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, Lớn tiếng khiển trách: "Chớ bàn luận xôn xao!" Nói xong, lấy ánh mắt nàng dời đi trên người của Đổng Khanh, tiếp tục mở miệng nói: "Bổn cung đặc biệt thích hài tử, gần đây còn nhận một hài tử tám tuổi làm đệ đệ rồi, hài tử kia đang đợi trong vườn riêng của Bổn cung, thời gian cũng không còn nhiều lắm, Bổn cung cũng nên đưa hài tử kia trở về bên cạnh thân mẫu của hắn, bây giờ mẫu thân hắn nhất định rất nóng lòng, ngươi cũng nhanh nhận tội đi, đừng trễ thời gian Bổn cung nữa!"
Nghe vậy, Sắc mặt của Đổng Khanh bỗng chốc liếc.......
Lưu Lăng đợi ở bên người Đổng Khanh, lặng lẽ lôi kéo tay của nàng, trầm giọng nói: "Nàng có thể nào xác định Đổng Chiêu thật ở trên tay của nàng ta sao? Ngươi nhất định phải ổn định, ngàn vạn lần chớ bị nàng ảnh hưởng." Thotho_
Nhưng hắn cũng không thể xác định, Đổng Chiêu cũng không ở trên tay của Lâm Dương nhi! Lão quản gia nói, một nhóm người bắt Đổng Chiêu đi......, nghĩ đến tánh mạng Đổng Chiêu đang bị bóp ở trên tay Lâm Dương nhi, nàng liền cảm thấy chần chừ lo lắng.
Đổng Khanh phương tấc đại loạn, ánh mắt của nàng mang theo hốt hoảng trước nay chưa có, chần chừ do dự mở miệng nói: "Nhưng rất có thể Đổng Chiêu đã rơi vào trong tay Lâm Dương nhi rồi, cha ta chỉ có chiêu đệ là con nối dõi duy nhất, ta có thể nào để tánh mạng hắn chịu mạo hiểm sao?"
Thái độ Lưu Lăng trầm ổn nói: "Ngươi đừng có gấp! Lâm Dương nhi chính là muốn lợi dụng người chí thân tới đả kích ngươi, khiến ngươi phương tấc đại loạn, mất đi phán đoán và tỉnh táo bình thường, đây chính là âm mưu bẫy rập của nàng. Ngươi đừng mở miệng nói chuyện, ngàn vạn lần đừng nhận tội, Đổng Chiêu do Ninh Vương tới cứu, để hoàng hậu nơi này cho Lưu Lăng ta tới ứng phó. Loại chuyện nhỏ này, không làm khó được ta."
Dứt lời, hắn sải bước lên trước, trầm giọng nói với Lâm Dương nhi: "Hoàng hậu nương nương loại gài tang vật này, cũng không khỏi quá mức vụng về."