Editor: Thơ Thơ
"Chư vị an tâm một chút chớ ồn." Huyện lệnh sử dụng cặp mắt hẹp dài của hắn, quét qua chỗ các vị dân chúng trước nhất, đợi mọi người yên tĩnh lại, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Bởi vì hạ nhân bên trong huyện nha không đủ, làm việc không kịp, dẫn đến chỗ lương thực cứu tế của Quận quân Thừa Ân hiến cho vào nửa năm trước, kéo dài hồi lâu, kéo dài tới tối hôm qua mới phát xong. Mấy ngày trước, Quận quân Thừa Ân biết được chuyện này, trong lòng thương hại bách tính chịu nỗi khổ lũ lụt, mỗi ngày không có bữa cơm có thể ăn no, đối với chuyện bổn huyện kéo dài phát ra lương thực cứu tế, trách móc nặng nề một trận, vì biểu đạt sự lo lắng của nàng, vì vậy lần nữa khẳng khái bỏ ra túi tiền riêng, phái người đi các nơi trước, nhanh chóng kiếm lương thực, vận chuyển tới bổn huyện. Quận quân có lệnh, ra lệnh bổn huyện đem cứu tế tối hôm qua vận chuyển đến, cũng chính là lương thực trước mắt chư vị, mau sớm cứu trợ, phát ra cho tất cả bách tính gặp tai hoạ ở Trịnh Huyền. Xin các vị hương thân, trở về chờ, đợi bổn huyện đem tất cả lương thực cứu tế nhất nhất thanh toán cho lô hàng cẩn thận, chậm nhất là ngày mai liền có thể cứu trợ rồi."
"Quận quân Thừa Ân thương cảm dân chúng khổ sở vì gặp tai hoạ, vì Bách tính Trịnh Huyền, càng chịu tốn nhiều tiền, vận chuyển lương thực tới." Bô lão cảm động không thôi, đáy mắt hàm chứa nước mắt cảm kích, xoay người về phía bách tính sau lưng, cất giọng tràn đầy tình cảm nói: "Các hương thân, Quận quân Thừa Ân thật là Đại Ân Nhân của Trịnh Huyền chúng ta nhé!"
Bách tính nhất thời ồn ào sôi sục một hồi, nếu không vì đại ân của Quận quân Thừa Ân, cảm động tận tâm. Thotho_
Lúc này, trong đám người, đột nhiên có người hô to: "Quận quân Thừa Ân là Thánh mẫu Dương nữ hoàng hậu nương nương của chúng ta! Nàng là hoàng hậu nương nương!"
"Đúng vậy, là Thánh mẫu Dương nữ hoàng hậu nương nương! Không sai!"
Bách tính đối với đại ân của Quận quân Thừa Ân, khắc sâu trong lòng, rối rít hưởng ứng, chốc lát sau, đông đảo bách tính. Vậy mà quỳ đầy đất ở phía dưới đền thờ của triều đình khen ngợi nàng.
"Quận quân Thừa Ân là Thánh mẫu Dương nữ hoàng hậu nương nương Cứu Khổ Cứu Nạn!"
Bách tính tăng tiếng gọi ầm ĩ lên, này nâng kia rơi.
Tiếng của bách tính ca tụng Dương nữ hoàng hậu không ngừng, dưới một cây đại thụ cách đền thờ một trượng ở phía đông, có hai cái bóng xanh. Cố Tử Khâm đẩy đẩy khuỷu tay Đổng Khanh, rất là hả hê nhếch miệng cười nói: "Ta mới vừa dẫn đầu kêu một tiếng kia 『 Thánh mẫu Dương nữ hoàng hậu nương nương 』. Đúng là mang theo vạn phần tình cảm mãnh liệt, tiếng của Cố mỗ ta vững vàng lên cao, bắt đầu khởi động khó có thể dùng lời diễn tả được tình cảm, ngươi nhìn xem, bách tính cũng bị ta làm cảm động khóc đấy."
"Đúng vậy!" lòng Đổng Khanh không yên đáp lời, một đôi tròng mắt đen của nàng lại nhìn chằm chằm xe ngựa phía sau đền thờ. Thotho_
Cố Tử Khâm nhìn theo ánh mắt nàng, liếc qua. Lúc này mới phát hiện ra Lâm Dương nhi vậy mà ngồi ở trong xe ngựa, nàng vén rèm cửa sổ lên, không biến sắc nhìn bách tính ở dưới đền thờ cảm ân đái đức đối diện nàng.
Thấy thế, Cố Tử Khâm không khỏi hả hê cười nói: "Ngươi nhìn xem, Quận quân Thừa Ân giận đến mặt cũng đã méo xệch đấy."
Lúc này, lại thấy Đổng Khanh đột nhiên sãi bước đi qua, kề bên cạnh cửa xe ngựa, tự nhiên thanh thản thở dài nói với Lâm Dương nhi: "Quận quân, đã lâu không gặp!"
Lâm Dương nhi thấy Đổng Khanh lại có thể chủ động hiện thân, làm nàng thật sợ hết hồn, trong thời gian cực ngắn, nàng nhanh chóng che giấu kinh ngạc và chột dạ nơi đáy mắt, ngược lại nở nụ cười, dịu dàng nói: "Ah? Ngươi lại có thể ở chỗ này sao? Nghe nói Đổng đại nhân bị cách chức rồi, lúc này nên nhàn phú ở nhà, vì sao tới Trịnh Huyền đây?"
Lâm Dương nhi quả thật cực kì vụng về, thật không biết khi nàng phái ác đồ đến khách điếm giết người không chớp mắt thì bộ dáng hung ác cỡ gì?
"Đổng Khanh ở nhà không quen, cho nên đặc biệt đi ra ngoài thăm bạn." Đổng Khanh quay đầu nhìn phía dưới đền thờ, bách tính đã quỳ đầy đất, cười nói: "Không ngờ, đi tới Trịnh Huyền, lại bị quận quân làm cho cảm động, vừa mới rồi còn chảy xuống vài giọt nước mắt chứ. Quận Quân có lòng thương dân, đem cho hết tất cả, thật làm Đổng Khanh cảm động không thôi."
Nếu không phải do nàng ta đang âm thầm giở trò quỷ, chỉnh nàng dừng lại, nàng sẽ luân lạc đến đây sao? Lâm Dương nhi tức ở trong lòng, chỉ hận Đổng Khanh mạng lớn, lại có thể tránh được ác đồ đuổi giết, nàng siết chặt hai nắm tay trong tay áo, trên mặt vẫn nỗ lực nặn ra nụ cười nói: "Đổng đại nhân nói quá lời, Dương nhi chỉ là hơi tận chút lực mỏng, giúp hoàng thượng phân ưu thôi." Thotho_
Đổng Khanh cười nói: "tài lực của Quận quân, thật là khiến Đổng Khanh nhìn với cặp mắt khác hẳn!"
Nàng ta dùng nhiều ngân lượng cứu cấp như vậy? Nhất định là ngay cả đất phong cũng thế chân ra ngoài.
Sắc mặt của Lâm Dương nhi trắng bệch trong khoảnh khắc, lại nhanh chóng hồi phục bình thường, lộ ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, cười nói với Đổng Khanh: "Tiền tài là vật ngoài thân, từ trước đến giờ Dương nhi coi như cặn bã, chỉ có bách tính áo cơm không ngại, mới thật sự là chuyện làm cho Dương nhi vui vẻ."
Đổng Khanh cười nói: "bách tính bên trong đất phong của Quận quân, chắc hẳn cũng giống như ở Trịnh Huyền, cảm ân đái đức ngươi chứ?"
Nhắc tới đất phong, lời ấy làm Lâm Dương nhi hận đến không ngừng cắn răng, nàng vẫn không biến sắc, vẫn duy trì nụ cười, nói với Đổng Khanh: "Thời gian đã không còn sớm, Dương nhi cần phải trở về, Đổng đại nhân, cáo từ!"
Đổng Khanh lập tức thở dài nói: "Đổng Khanh vô quan vô chức, đã không còn là Đại Tư Mã đại nhân, sau này còn gặp lại quận quân."
"Như vậy, tạm biệt." Thotho_
Dứt lời, Lâm Dương nhi nhanh chóng để rèm xuống, trong chốc lát, xe ngựa chậm rãi khởi hành.
Cố Tử Khâm híp mắt suy nghĩ, nhìn xe ngựa của Lâm Dương nhi cách xa, lúc này mới bước nhanh tới đây, mở miệng hỏi Đổng Khanh: "Ngươi nói xem, nàng biết là ngươi làm sao?"
Đổng Khanh ngưng mắt nhìn bóng xe ngựa đi xa, cùng với cát vàng bay lên phía sau xe ngựa, lạnh lùng mở miệng nói: "Dĩ nhiên là biết, nàng cũng đoán được chúng ta ở Trịnh Huyền, cho nên mới phải phái người tới giết ta."
Nghe vậy, Cố Tử Khâm cười nói: "Xem ra, Cố mỗ ta cũng càng lúc càng thông minh, ta cũng đoán được ác sát trong khách điếm, là từ chỗ nàng ta phái tới. Lâm Dương nhi vừa mới tới Trịnh Huyền, trọng phạm trong huyện nha bỏ chạy chỉ trong một đêm, hơn nữa còn rất khéo chạy tới chỗ khách điếm nơi chúng ta đặt chân giết người, rõ ràng là vì ngươi mà đến."
Nói tới chỗ này, chân mày Cố Tử Khâm nhíu lại thật chặt, nói với Đổng Khanh: "Bây giờ chúng ta không thể tiếp tục ở lại Trịnh Huyền rồi, chúng ta sẽ nguy hiểm, hãy rời đi nhanh lên một chút thôi. Lần trước là hung thần ác sát trong tù, lần sau, nàng còn có thể phái ai tới?"
"Ngươi yên tâm!" Đổng Khanh từ từ nói: "tâm tư Lâm Dương nhi kín đáo, xử sự thật cẩn thận, nàng mạo hiểm dùng trọng phạm trong tù tới giết ta, ngược lại đều bị giết sạch...... Nàng lo lắng chuyện này sẽ dính líu đến nàng, tuyệt đối không dám tiếp tục nữa. Bây giờ, chuyện lương thực cứu tế đã giải quyết xong, nàng nhất định sẽ lập tức lên đường trở lại Hoàng Thành. ở trong huyện nha Trịnh Huyền chỉ một đêm đào thoát sáu gã trọng phạm, còn bị giết trong buổi tối hôm đó, không coi là chuyện nhỏ, nàng phải nhanh trở về chuẩn bị đấy." Thotho_
Nhớ lại nguy hiểm ngay lúc đó, Cố Tử Khâm hừ một tiếng nói: "cái này gọi là nàng tự làm tự chịu đi!"
Dưới trời buổi trưa ấm áp, Đổng Khanh xoay người lại. Ngước mắt nhìn phía Đông nói: "Đúng lúc, Lưu Hâm không sai biệt lắm cũng có thể đến........"
"Lưu Hâm sao?" Nghe vậy, Cố Tử Khâm gãi đầu một cái, buồn bực nói: "không phải hắn đã được như nguyện, lên ngôi làm Hoàng thượng rồi, hắn không ở trong hoàng thành. Oai phong ngồi ở Long ỷ, còn chạy tới Trịnh Huyền làm cái gì?"
Ánh mắt của Đổng Khanh nhanh chóng thoáng qua một tia thông minh. Cười nói: "Còn nhớ rõ, chính ta ở trong hoàng thành, tận lực rải tin đồn sao?"
"Ngươi nói là một ít tin đồn Lưu Hâm thí huynh tự lập sao? Hay là dáng dấp hắn xấu vô cùng, ấn đường có nhọt, lưng gù lại què chân?"
Nghe vậy, khóe miệng Đổng Khanh co quắp: "Xấu vô cùng, ấn đường có nhọt, lưng gù lại què chân sao?"
Cố Tử Khâm liếc nàng một cái. Khép lại một khép tay áo nói: "Ta đem lời đồn ngươi bày cho tăng cả rồi......."
"Ngươi rõ là........" Đổng Khanh tức giận nói qua. Thotho_
"Ngươi còn không có nói, Lưu Hâm chạy tới Trịnh Huyền làm cái gì? Đi theo bước chân của Quận quân Thừa Ân, cũng chạy tới giúp nạn thiên tai sao?"
Đổng Khanh nói liên tục, "Ta để cho ngươi phái người báo cho Cố Thị Lang, chuyện lương thực cứu tế bị cướp, chính là vì đưa Lưu Hâm tới Trịnh Huyền. Gần đây, hắn trong hoàng thành, nhất định sẽ vì lời đồn đãi của bách tính hắn thí huynh tự lập, cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn vội vã lôi kéo Chư Vương, không phải là muốn vững chắc ngôi vị Hoàng đế của mình, dân tâm không yên, lời đồn nổi lên bốn phía, không có một Hoàng thượng nào còn có thể an tọa ở trên Long ỷ, hắn phải chứng minh với bàn dân thiên hạ, hắn không có thí huynh tự lập......., cho nên hắn thích đáng là một Thiên Mệnh Hoàng đế."
Cố Tử Khâm nghe xong, cau mày nói: "Thiên Mệnh chỗ nào?"
Đổng Khanh nói tiếp: "Cũng chính là thiên phú hoàng quyền, đây cũng là ý tứ Hoàng thượng nói Phụng Thiên Thừa Vận, dân chúng rất tin tưởng loại chuyện như vậy, một khi khiến bách tính tin tưởng Lưu Hâm hắn là trời xanh định số mệnh làm Hoàng đế, địa vị Hoàng đế của hắn là do ở ý trời, như vậy đế vị của Lưu Hâm, ở trong lòng dân chúng, liền vững vàng không lay động."
"Thiên Mệnh........ Dân gian đồn đãi chuyện Thiên Mệnh hoàng hậu đã lâu........." Nhắc tới chuyện dân gian lưu truyền Dương nữ hoàng hậu, lúc này Cố Tử Khâm mới sáng tỏ hiểu ra nói: "Nếu như Hoàng thượng cưới Thiên Mệnh hoàng hậu, vậy không phải có thể thuận nước đẩy thuyền chứng minh trước bách tính, mình chính là trời xanh định sẳn số mệnh làm Hoàng đế rồi sao? Nhưng....... Thứ người giống như Lưu Hâm, sẽ tin tưởng loại chuyện Thiên Mệnh vô căn cứ này sao?"
Đổng Khanh nói: "Hắn đương nhiên không tin, cho nên hắn phải tự mình đến nhìn một chút, lương thực cứu tế bị cướp, ảnh hưởng đối với danh tiếng Thiên Mệnh hoàng hậu Lâm Dương nhi." Thotho_
Cố Tử Khâm tiếp lời: "Chờ hắn đi tới Trịnh Huyền, sẽ thấy bách tính xem Quận quân Thừa Ân thành thần cúng bái, gửi gắm nỗi nhớ nhà của vạn dân, một lòng ủng hộ tình cảnh rồi. Vì vậy, Lưu Hâm sẽ động lòng, hắn sẽ dùng phương pháp lưu loát đơn giản nhất, tới địa vị Thiên Mệnh Hoàng đế trong lòng dân chúng, đó chính là dứt khoát sắc lập Dương nữ Lâm Dương nhi là hoàng hậu, đáp lại Thiên Mệnh hoàng hậu dân gian nói đến......." Nói xong, hắn quay đầu nhìn nàng, nói: "Như vậy, Lâm Dương nhi lập tức sẽ lên làm hoàng hậu......... Như đã nói qua, nếu nói ngươi tin tưởng chuyện Thiên Mệnh hoàng hậu, thật sự là trời xanh đã định trước sao?"
"Dĩ nhiên không tin! Chuyện dân gian lưu truyền vô căn cứ, đều là bởi vì cố ý, thời gian lâu, liền thoải mái trở thành truyền thuyết." Đổng Khanh cười nói: "Lưu Hâm là một người thông minh, hắn đương nhiên biết rõ đạo lý này, bản thân hắn không tin cũng không quan trọng, quan trọng là, bách tính rất tin tưởng không hề nghi ngờ là được, thật đúng là dân tâm có thể dùng, hắn nghĩ dựa vào cái này lấy được dân tâm. Đừng quên, Lâm Dương nhi là Dương nữ hoàng hậu do dân gian đồn đãi!"
"Càng nghe càng cảm thấy quỷ dị........" Cố Tử Khâm sờ lên cằm, ngửa đầu nhìn trời, cúi đầu xem một chút, suy nghĩ hồi lâu thật sự là nghĩ không ra, vì vậy quay đầu nhìn Đổng Khanh nói: "sao ta cảm giác, ngươi đây là đang thành toàn mộng làm hoàng hậu cho Lâm Dương nhi, còn có trợ giúp Lưu Hâm ổn định dân tâm sao?"
Bách tính dễ dàng bị mê hoặc, nhưng Chư Vương có thể chịu được người không phải là huyết thống Lưu thị hay không, lại ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, là một chuyện khác.......
Đổng Khanh nhướng mi, nhàn nhạt cười nói: "Ngươi nói, Lâm Dương nhi có thể cảm thấy cực kỳ vui vẻ hay không, rốt cuộc mình thuận theo Thiên Mệnh, lập tức có thể làm hoàng hậu rồi hả?"
Cố Tử Khâm nhướng mày, lớn tiếng nói: "Làm sao ta biết được ý tưởng của nàng đấy? Lão tử cũng không phải là con sâu trong bụng của nàng?"