vẫn đang ngồi cạnh giường, nắm chặt tay cô như sợ mất, râu ria đã mọc lên, Mạt Mạt liền bước tới:
- Thiên Vương, anh đã không ngủ cả đêm rồi, có tôi ở đây anh hãy về nghỉ đi.
- Khi nào cô ấy tỉnh thì tôi mới có thể yên tâm rời đi (hắn nhàn nhạt đáp tay càng siết chặt hơn)
- Vậy anh cũng nên về thay quần áo đi chứ. Anh muốn khi cô ấy tỉnh dậy liền thấy anh áo nhuộm màu máu, gương mặt thì hốc hác thế sao. Tiểu Như sẽ rất đau lòng khi thấy anh như thế.
Hắn nghe vậy liền thức tỉnh, nhẹ nhàng đặt tay cô xuống, giúp cô kéo chăn lên:
- Vậy tôi về nhà một chút, Tiểu Như nhờ cả vào cô.
Mạt Mạt thở dài khẽ gật đầu. Thiên Vương bước vội ra xe, đi thẳng về nhà. Điện thoại Lăng Hy gọi đến, anh liền lấy tai nghe đeo vào:
- Tố Quyên cậu định tính sao, bên nhà họ Lâm đã bắt đầu đi tìm rồi.
- Tiêm cho cô ta liều heroin loại nặng rồi trả cô ta về.
Tắt điện thoại, giật tai nghe vứt sang bên, hắn nhấn mạnh ga lao đi vun vút.
Tới nhà, bà quản gia thấy anh liền hoảng hốt:
- Cậu chủ...cái này... là sao (bà chỉ vào chiếc áo đã đẫm máu lắp bắp hỏi)
- Không phải của cháu, là của Tiểu Như
- Con bé đó sao lại ra nông nỗi này cơ chứ (bà khóc lóc nói)
- Cô ấy đã không sao rồi, bác đừng lo nữa. Giúp cháu nấu một bát cháo, tí cháu đem vào cho cô ấy.
Nói rồi anh đi thẳng lên lầu, bước vào phòng tắm, cởi chiếc áo dính máu rồi dội nước xối xả. Hình ảnh lúc đó vẫn còn hiện lên rõ ràng trong đầu anh, khoá nước lại, tay siết chặt đấm mạng vào tường: KHỐN KHIẾP!! Anh khác chiếc áo choàng tắm đi đến giường, thả mình xuống mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Nhận được điện thoại trời đã bắt đầu nhá nhem tối, Mạt Mạt nói cho hắn rằng cô đã tỉnh hắn liền vội vàng thay y phục đi xuống lầu:
- Bác Lưu, đã nấu xong cháo chưa? Cô ấy tỉnh rồi.
- Đây cậu chủ. (Bà quản gia hớt hải từ trong bếp chạy ra)
Hắn lên xe phi thẳng đến bệnh viện. Bước vào phòng đã thấy cô ngồi đấy mắt nhìn xa xăm ngoài khung cửa sổ, gương mặt đã hồng hào hơn.
- Tiểu Như, em đang bị thương, không nên ngồi nhiều.
Hắn lại gần, lấy gối kê lưng cho cô, từ từ đổ cháo ra bát, múc lên thổi cho nguội rồi đút cho cô.
- Tố Quyên chỉ là vì cô ấy quá yêu anh nên mới hành động như vậy. Thiên Vương, hãy bỏ qua cho cô ấy.
Hắn vẫn bình thản vừa thổi vừa đút cho cô ăn:
- Việc của em bây giờ là nghỉ ngơi, mọi chuyện không cần phải để tâm.
Cô thở dài nhìn hắn, nhận ra được vẻ mệt mỏi, Mạt Mạt nói cho cô biết hắn thức trắng để chăm sóc cô:
- Thiên Vương, mặt anh đã hóp đi nhiều rồi.
- Em là đang chê anh xấu sao?
Cô phì cười với hắn:
- Thiên Vương, em đã bị như vậy mà anh còn đùa được sao.
- Tiểu Như à, hứa với anh sau này đừng làm chuyện ngu ngốc này nữa. Nếu em có mệnh hệ gì, anh không biết phải sống thế nào nữa (hắn đặt bát xuống dịu dàng nhìn cô mà nói)
- Thiên Vương, ngày ấy khi gặp anh là anh đã đưa em từ cõi chết trở về, vậy nên trái tim này vốn đã đập vì anh từ lúc ấy rồi.
Cô mỉm cười nhìn anh, bàn tay đưa lên vuốt ve gò má. Thiên Vương đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ân cần mà hôn lên:
- Tiểu Như, thật xin lỗi, lại làm em bị thương rồi.
Cô dịu dàng nghiêng ngường, khẹ đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
Sau vài ngày điều trị, thấy cô đã bình phục liền đưa cô về nhà. Bà quản gia vui mừng chạy ra đón:
- Tiểu thư, thật mừng vì cô không sao.
- Bác Lưu, cháu thật sự rất nhơ bác (cô vui vẻ mà ôm chầm lấy bà)
- Con bé ngốc này sao lại dại dột vậy chứ (nước mắt chảy xuống bà khẽ cười vuốt vuốt tóc cô).
Thời gian này hắn rất để ý cô, không để cho cô làm gì quá sức, đến cả đi học hắn cũng xin nghỉ luôn. Tiểu Như nằm trong hắn thở dài:
- Thiên Vương, anh đây là đang chăm con mình sao?
- Vết thương của em mới khỏi, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi cho thật tốt nếu không sẽ để lại di chứng.
- Dù là vậy anh cũng không cần em đi bước là anh theo bước chứ. Thiên Vương, sức khoẻ của em em biết, e thật đã không sao rồi.
- Vậy sao, vậy mình có nên vận động chút không Như Như.
Hắn khẽ cắn nhẹ vào vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ khiến cô rùng mình.
- Thiên Vương, em đang là người bệnh đấy. (Cô thẹn thùng đẩy hắn ra)
- Như Như, anh đã nhịn tuần rồi
Giọng hắn đã trở nên khàn đục, từ từ nâng cằm cô lên cúi xuống tách đôi cánh đào mỏng mãnh liệt đẫy lưỡi vào nếm lấy dư vị ngọt. Bàn tay bắt đầu cử động, mò lần vào bên trong áo. Hắn cởi bỏ lớp quần áo của cô nhẹ nhành hôn lên cổ, lần xuống xương quai xanh rồi đến bầu ngực căng tròn mà gặm nhắm. Tiểu Như nổi da gà, hơi thở bắt đầu dồn dập:
- Thiên Vương, chỗ đó...không được
Người cô vặn vẹo khi bàn tay hắn lần mò xuống dưới trêu ghẹo. Hắn cắn lên vành tai cô khẽ thì thầm:
- Như Như, nói muốn anh!
Cô cắn chặt môi cố không cho mình phát ra thanh âm, hắn thấy vậy liền động tay hơn mà đùa nghịch, Tiểu Như khẽ bật lên tiếng, hô hấp bắt đầu khó khăn:
- Thiên Vương, anh thật bỉ ổi!
- Nói, em muốn anh! (Hắn khẽ nghịch ngợm chơi đùa với đoá hoa)
Tiểu Như rùng mình uốn éo, bầu ngực căng tròn phập phồng theo hơi thở, gương mặt ửng hồng, mê hoặc mà nói:
- Em muốn!
- Em muốn ai?
- Em muốn anh, Thiên Vương!
Nghe được câu vừa ý, hắn liền mỉm cười nói nhỏ vào tai cô:
- Tiểu yêu tinh, em thật là biết chiều lòng người.
Dứt lời, hắn liền tách chân cô ra mạnh mẽ ra vào. Ánh trăng chiếu vào khung cửa sổ mờ ảo, chỉ thấy bóng hình đang hoà quyện vào nhau phát ra thanh âm mê muội. Lại một cảnh xuân nhức mắt.
Về sau, hắn ngày nào cũng đem cô lăn qua lăn lại đến gần sáng mới để cho cô chợp mắt. Có lần mãnh liệt lưu lại dấu vết khắp người cô, khiến Tiểu Như phải đánh phấn để che đi mới dám đi học. Cô giận dỗi mà trách móc hắn lại liền bị hắn đem đi ăn sạch sành sanh. Cô đành chỉ biết thở dài!
Bầu trời đêm nay thiếu ánh sao, ánh trăng bị khuyết đi một nửa, tháng ngày bình yên liệu còn được bao nhiêu??!!
Ngày cô nhận bằng tốt nghiệp, tiết trời đã chuyển sang Đông. Gió mùa lùa vào khiến Tiểu Như khẽ rùng mình. Thiên Vương lấy áo bước đến khác cho cô, rồi với tay đóng cửa sổ lại, Tiểu Như quay sang nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ u buồn:
- Thiên Vương, mới đấy mà sắp hết năm rồi. Sau chuyện ngày hôm ấy, không hề thấy một chút tung tích của ba em, không biết ông ấy giờ thế nào, có đủ ăn, đủ mặc hay không??!
- Chuyện này anh sẽ nhờ Lăng Hy, người trong bang hội của cậu ấy đều ở khắp mọi nơi trong nước. Rất nhanh sẽ có thông tin.
Anh từ đường sau ôm lấy cô, nhẹ giọng mà an ủi. Như nhớ ra điều gì đó, anh quay người cô lại:
- Hôm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh sẽ đưa em đi chọn y phục, tối đi dự tiệc với anh.
- Dự tiệc? (Cô ngây ngô lặp lại)
- Con trai của Bộ Trưởng Bội đi du học về nước, ông ta muốn chuyển lại sự nghiệp sang cho hắn nên làm bữa tiệc ra mắt.
Cô khẽ thở dài rồi gật đầu đi lại giường. Tiểu Như vốn không thích mấy nơi tiệc tùng cho lắm, vì ở đấy không phải con ông cháu cha thì cũng là tiểu thư, công tử con nhà giàu.
Bình minh đã bắt đầu lấp ló, Tiểu Như khẽ cựa mình mở mắt liền thấy gương mặt đẹp như điêu khắc, cô di ngón tay từ từ theo đường nét trên mặt anh. Lúc anh ngủ, trông anh như một đứa trẻ khác hẳn với vẻ cao cao tại thượng thường ngày, hàng lông mi dài, sống mũi cao, bờ môi khẽ động:
- Nhìn trộm người khác đang ngủ là thói quen xấu của em sao?
Tiểu Như giật mình, xấu hổ rụt tay lại, mỉm cười dịu dang nhìn anh:
- Thiên Vương, chào buổi sáng.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, ngồi dậy đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Tiểu Như bước xuống giường, nhặt lấy chiếc áo sơmi của anh mặc vào. Thiên Vương đi đến tủ thay âu phục, cô tiến tới giúp anh chọn carvat.
- Anh đến công ty xử lý chút việc, em dậy rồi ăn sáng, trưa anh về đưa em đi chọn y phục.
Dứt lời. cúi xuống hôn nhẹ cô rồi bước đi.
Tiểu Như nhìn theo bóng lưng anh nở nụ cười hạnh phúc. Ước gì khoảng thời gian này kéo dài được mãi.
Tiểu Như vui vẻ vào phòng tắm làm vệ sinh rồi tung tăng xuống lầu. Đâu biết, sóng gió sắp ập đến lên người cô. Thế nào là đau đến chết đi sống lại, cô sắp được nếm thử rồi.
Buổi trưa, khi cô vừa dùng bữa xong, anh liền đưa cô đi đến trung tâm thương mại. Lần này, là tự tay anh chọn y phục cho cô, sắp xếp cả một đội ngũ chuyên viên trang điểm giúp cô sửa soạn. Loay hoay mất vài tiếng làm tóc, thay y phục rồi trang điểm cô bước ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn vừa lòng bước tới:
- Như Như, thậy là muốn dấu em ở trong lồng kính, để ngày ngày chỉ một mình anh ngắm nhìn.
- Thiên Vương, giờ vẫn còn kịp hay là đưa em về. (Cô khẽ cười nhìn hắn mà đùa cợt)
- Vậy sao được, đã tốn thời gian làm đẹp như vậy cũng nên lần cho bọn họ biết người phụ nữ của Trịnh Thiên Vương có sức hút như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng dơ khửu tay ra, Tiểu Như nhìn hắn trìu mến dịu dàng khoác vào tay hắn. Cả cùng bước ra xe trong sự khen ngợi của mọi người.
Xe dừng trước một khách sạn sao nguy nga và lộng lẫy, người nhân viên bước tới mờ cửa xe, hắn đỡ lấy bàn tay cô mà bước xuống. Đôi uyên ương ấy vừa bước vào đã gây sự chú ý cho biết bao ánh mắt.
Thiên Vương một thân lễ phục màu trắng, đôi giày da cá sấu hàng hiệu bóng nhoáng, áo vest lượn đuôi tôm thời thượng mà sang trọng, cổ áo sơmi được cài nơ đen, gương mặt tuấn tú và đôi mắt màu hổ phách hắn đã chiếm hết ánh sáng của các tiểu thiếu gia đến dự. Bên cạnh hắn, Tiểu Như mặc một chiếc váy ánh kim ôm sát body để lộ ra vòng hoàn mỹ, cổ được khoét hình giọt lệ khéo léo khoe ra bộ ngực đẫy đà, cô khoác nhẹ chiếc áo lông vũ màu trắng cao cấp, tóc được đánh rối rồi búi gọn lên chỉ thả xuống vài sợi bên má, đôi mắt to tròn và trong veo, hàng lông mi dài mà cong vút, môi trái tim được tô son đỏ thẫm cô đã tự chuốc cho mình bao ánh mắg ghen tị.
Từ đằng sau, Lăng Hy và Nam Cung cũng bước vào đi tới chỗ hắn:
- Đến lâu chưa? (Nam Cung tươi cười khoác lấy vai hắn)
- Vừa tới
- Hêy, Tiểu Như hôm nay trông em rất tuyệt (Nam Cung nhìn sang cô mà giơ ngón cái lên)
- Cảm ơn! (Cô có chút thẹn thùng cúi xuống lí nhí nói)
Lăng Hy đứng đấy, hắn quan sát hết tất cả hành động của cô. Cô thật sự rất đẹp hắn công nhận, bông hoa tường vy ấy vì thẹn thùng mà trở nên yêu kiều làm tim hắn lệch nhịp: khốn khiếp, hắn lại không khống chế được trái tim rồi.
người bọn họ liền đi tới tìm bàn để đứng. Tên MC đã bắt đầu giới thiệu và mời cậu con trai quý tử của Bộ Trưởng Bội lên phát biểu.
- Thiên Vương, cậu có chút thông tin gì về tên này không (Nam Cung ghé tai sang hắn hỏi nhỏ)
- Không nhiều lắm, tuổi, năm du học bên Pháp. (Hắn thờ ơ mà trả lời)
Trên sân khấu, một nam thanh niên trẻ trung bước lên. Quần jean, áo thun body lại khoác thêm chiếc áo vét đơn điệu, thanh lịch nhưng lại có chút hơi hướng nổi loạn. Gương mặt khá trẻ trung và bảnh bao cũng đủ tiêu chuẩn là hot boy chính hiệu. Hắn đứng trước mic giới thiệu:
- Xin cảm ơn tất cả quan khách đã có mặt trong buổi tối ngày hôm nay. Tôi tên là Bội Phong Hàm mọi người có thể gọi tôi là Ivan. Lần này, tôi quay về đây sau năm du học chính là để kế thừa sự nghiệp của ba tôi. Tuổi trẻ còn suy nghĩ nông cạn, nếu có điểm nào không tốt xin các vị tiền bối chỉ giáo. Xin chân thành cảm ơn!
Kết thúc bài phát biểu, tất cả mọi người tham gia vào tiệc, không khí trở nên náo nhiệt, người tung hứng, kẻ trầm trồ khen ngợi.
Nhắc đến cái tên Ivan, Tiểu Như mơ màng nghĩ ra cái gì đó nhưng lại không nhớ được, cô đưa tay lên xoa thái dương. Thiên Vương thấy vậy liền ân cần hỏi:
- Tiểu Như, em thấy khó chịu ở đâu sao?
- Không sao, em chỉ là hơi chóng mặt chút.
- Vậy chúng ta đi về!
- Không cần, e ngồi nghỉ chút liền ổn.
- Vậy được, em ngồi đây nghỉ, anh cùng bọn họ ra chào hỏi mọi người chút. (Bọ họ ở đây là chỉ Nam Cung và Lăng Hy nhé).
Tiểu Như khẽ gật đầu, hắn liền rời đi. Bỗng một bóng người bước đến, lịch sự hỏi:
- Xin hỏi, cô là...
Tiểu Như ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn:
- Anh là ai?
- Tiểu Như, đúng là cô rồi? Cô không nhớ tôi sao? Tôi là Ivan đây.
- Xin lỗi, tôi có chút mơ hồ, chúng ta đã từng gặp nhau sao?
Ivan có hơi chút thất vọng kể lại chuyện ngày đó ở Pháp, cô xấu hổ cười trừ:
- Thật xin lỗi, hôm ấy có lẽ tôi uống hơi nhiều nên không nhớ được.
- Không sao, nếu cô đã không nhớ, vậy xin được làm quen, tôi là Ivan.
Ivan tươi cười nhìn cô, lịch sự đưa tay ra bắt. Tiểu Như hơi bỡ ngỡ chút nhưng rồi cũng bắt lấy tay hắn bất đắc dĩ nói
- Tiểu Như.
- Tiểu Như, hôm nay cô thật đẹp, không biết Ivan tôi có vinh hạnh được mời cô điệu nhảy?
Ivan chân đưa tay ra khiến Tiểu Như khó xử, cô là cùng Thiên Vương tới đây mà Ivan lại là con của Bộ trưởng, người ta đã lịch sự như thế cô không nhận lời có phải là đã không tôn trọng họ, trong khi phân vân chưa biết nên trả lời như thế nào:
- Vinh hạnh đấy của Hàm tiên sinh bạn gái của Trịnh Thiên Vương tôi không dám nhận.
Thiên vương bước tới ôm lấy eo cô, vẻ mặt hiện rõ sự nhắc nhở "đây là bạn gái tôi".
Ivan nghe vậy có hơi chút giật mình, ánh mắt len lói vẻ thất vọng nhưng cũng nhanh chóng điềm tĩnh trở lại, lịch sự đưa tay ra bắt:
- Thì ra ngài đây là Vương tổng, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp.
- Làm sao bì được với Hàm tiên sinh đây, tuổi trẻ mà đã lên làm Bộ trưởng. Tôi đây lấy làm kinh ngạc.
Thiên Vương phớt lờ cái bắt tay, ý tứ trong câu nói hiện rõ sự mỉa mai, ý hắn đây không phải là "một người làm quan, cả họ được nhờ" sao. Ivan nghe vậy bất đắc dĩ cười trừ đành thu tay lại, quay sang nhìn cô:
- Vương Tổng khiêm tốn rồi, ngài thật may mắn vì có cô bạn gái rất đẹp.
- Tiên sinh quá lời, chúng tôi còn có việc, đành đi trước.
Hắn cảm thấy khó chịu khi Ivan nhìn cô si mê như vậy liền ôm eo cô đi.
- Tiểu Như, em đây là muốn ngoại tình trước mặt anh.
- THIÊN VƯƠNG! Cái gì là ngoại tình đây, anh thật quá lời, bọn em chỉ là chào hỏi. (Cô không nghĩ hắn lại nói thế liền gắt nhẹ)
- Chào hỏi liền cười nói vui vẻ vậy sao. (Hắn bực tức gằn giọng)
- Con mắt nào của anh thấy em cười nói vui vẻ vậy. Thiên Vương anh có phải hay không là đang ghen.
Cô mỉm cười nhìn lên anh. Thiên Vương có chút giật mình dừng bước, quay người sang nhìn cô:
- Lệ Tiểu Như, em cả đời này chỉ được nhìn về phía anh, còn cái gì mà "chỉ là chào hỏi" ấy em liền bỏ qua đi. Người phụ nữ của Thiên Vương anh chỉ cần biết anh là đủ.
Cô khẽ cười nhìn anh, kiễng chân lên ghé sát vào tai anh thì thầm:
- Thiên Vương, dáng vẻ ghen tuông của anh thật là đáng yêu. Lệ Tiểu Như em đây, cả đời này chấp nhận thua trong tay anh, không một lời than vãn.
- Tiểu yêu tinh, em lại quyến rũ anh.
Hắn dịu dàng ôm eo cô bước đi, để lại đằng sau là ánh mắt luyến tiếc của Ivan:
- Tiểu Như, nếu có thể, anh xin được gặp em sớm hơn.
Cô cùng Thiên Vương đi tới chào hỏi một số vị quan chức có quyền vô tình bắt gặp được ánh mắt làm cô hoảng sợ. Cách đấy không xa, lão già họ Trương tay cầm ly rượu, mặt đã ngà ngà say dâm đãng nhìn cô. Tiểu Như run rẩy, cô lỡ tay mà làm đổ ly rượu vào người. Thiên Vương có chút lo lắng hỏi:
- Tiểu Như, em không sao chứ?
- Em không sao, em vào nhà vệ sinh một chút
Nói rồi cô luống cuống quay lưng bước đi.
- Thất lễ, bạn gái tôi có chút đau đầu mong ngài thông cảm (Thiên Vương lịch sự nói với vị quan chức trước mặt)
Tiểu Như bước vội vào nhà vệ sinh đóng sập cửa lại. Tôi tay còn run rẩy nắm chặt vào chốt cửa, hình ảnh của ngày hôm ấy lại ùa về. Tim cô chợt quặn thắt lại, nghĩ tới người ba vô tình ấy không khỏi mà tuyệt vọng. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, bước đến bồn rửa, xả nước làm ướt khăn lau đi vết rượu bị vương trên váy. Ngoài kia, tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Như liền tắt nước bước tới vặn chốt mở cửa. giây hoảng sợ chưa kịp tắt cô bị bàn tay to lớn bị miệng đẩy vào trong tay kia của hắn vội đóng cửa lại:
- Cô vợ bé hờ còn nhớ ta không?
Lão già họ Trương mỉm cười ranh mãnh, ánh mắt nhìn xoáy vào da thịt cô. Tiểu Như run rẩy lắp bắp không thành câu:
- Ông...ông...muốn làm gì? Thả...thả tổi ra...không tôi sẽ la lên đấy?
- Con điếm, mày dám. Ba con chúng mày dám lừa tao. Thằng ba mày lại ôm triệu của tao chạy đi mất. (Lão nghiến răng kèn kẹt)
- Chẳng phải...Thiên Vương đã trả tiền cho ông rồi sao?
- Haha, Vương tổng phải là có sai người đem tiền đến. Nhưng tao vẫn là ghi hận ba con nhà mày dám lừa tao. Mày là bán thân cho Vương tổng nên hắn mới trả cho mày phải không? Ngoan về đây với anh, anh sẽ cho em nhiều hơn thế (hắn bắt đầu trở nên thèm muốn, mắt dính chặt vào bộ ngực của cô)
- Cút đi, tên bệnh hoạn.
Tiểu Như tiện tay khoát nước ở trong bồn vào mặt hắn nhanh chóng chạy ra cửa, nhưng lão ta nhanh chân hợ túm lấy eo cô kéo vào trong dựa lên tường. Bàn tay hắn sờ xuống đùi cô, Tiểu Như sợ sệt điên cuồng đẩy hắn ra mà la hét:
- Có ai không, làm ơn cứu tôi!
- Em cứ la đi, bọn họ đang bận dự tiệc sẽ không ai để ý đến chúng ta.
Lão già họ Trương liên lao tới định hôn vào mặt cô thì "RẦM", cánh cửa bật tung ra, lão bị túm cổ áo nhận một trưởng vào mặt ngã lăn ra đất, lão hoảng sợ run rẩy nói:
- Lăng...Lăng thiếu chủ! (Lão không ngờ được cô còn quen biết cả bang chủ của bang phái Hắc Long Hội)
Lăng Hy vốn chỉ vô tình đi ngang qua nhưng lại nghe được tiếng kêu cứu của làm hắn không yên. Hắn bước đến kéo cô về phía sau lưng, tay đút túi, ánh mắt giết người quét lên gương mặt lão:
- TRƯƠNG TAM MỆNH, ngươi thật sự là có cái đầu?
- Lăng chủ, Lăng chủ xin tha mạng.(hắn quỳ lết tới chân Lăng Hy mà cầu xin, tuy lão cũng là chủ của một bang phái nhưng ai mà không biết LĂNG TẦN HY là một kẻ vô cùng tàn ác, người trong giới còn đặt cho hắn cái tên "Diêm Vương Sát")
Hắn khẽ nhếch mép lên, kéo cô đi ra ngoài, cô bị hắn nắm tay kéo đi liền hơi nhíu mày:
- Lăng Hy, anh kéo tay tôi đau quá.
Lăng Hy giật mình dừng bước, vội vàng buông tay cô ra, gương mặt có chút bối rối liền quay mặt ra hướng khác vô ưu nói:
- Lần sau nên cẩn thận hơn (dứt lời hắn liền bước đi luôn)
Tiểu Như ở đằng sau chỉ kịp mỉm cười nhìn theo bóng lưng hắn nói với theo:
- Lăng Hy, cảm ơn anh!
Lăng Hy khẽ dừng chân một chút rồi lại bước đi, hắn tại sao đối với cô lại bị mất kiểm soát thế này.
Tiểu Như đi ra kéo tay Thiên Vương nói cô muốn về, hắn liền dịu dàng đồng ý, bắt tay
chào xã giao với mấy vị quan chức rồi cùng cô đi ra xe. Tiểu Như cũng chẳng kể lại sự việc lúc nãy cho hắn nghe, sợ hắn sẽ lo lắng mà phiền não, cũng may chưa xảy ra chuyện gì.
Sáng ngày mai, trên tất cả các mặt báo báo và tin tức thời sự đều có chung thông tin: "Đội cảnh sát điều tra cấp cao trung ương phát hiện được nguồn hàng lớn vũ khí và heroin trong nhà họ Trương, tên Trương Tam Mệnh đã bị bắt để phối hợp điều tra". Tiểu Như đọc báo không khỏi thở dài: "Đúng là ông trời có mắt".( cô đâu biết "ông trời" ở đây lại là Lăng Tần Hy, chỉ trong vòng đêm hắn đã đưa người ta từ đường sống trở về cõi chết, giờ mới biết tại sao ng trong giới lại gọi hắn là DIÊM VƯƠNG SÁT).
Trời vừa bắt đầu hửng sáng, Tiểu Như ở trong lòng hắn khẽ cựa mình mở mắt, hơi bất ngờ. Tiểu Như nhẹ nhàng bước xuống giường nhặt chiếc áo sơmi của hắn mặc vào đi tới bên cửa sổ mỉm cười:
- Tuyết đầu mùa đã rơi rồi!
Cảm thấy thiếu đi hơi ấm của cô, Thiên Vương mơ màng mở mắt liền bắt gặp được khung cảnh "Câu hồn đoạt phách" (ý chỉ vẻ đẹp mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người khác).
Cô đứng đấy bên cạnh khung cửa sổ, mặc một chiếc áo sơmi trắng dài đủ để che được cặp mông cong tròn, mái tóc vì mới ngủ dậy chưa kịp chải loã xoã trên vai, bên má đã ửng hồng lên vì lạnh, đôi đồng tử "băng thanh ngọc khiết" mơ hồ mà nhìn xa xăm, cô trong mắt hắn là "diễm mỹ tuyệt tục". Thiên Vương với tay lấy chiếc áo choàng mặc vào bước tới ôm cô từ đằng sau:
- Như Như, mới mở mắt ra mà em đã quyến rũ anh rồi sao?
- Thiên Vương, Mạt Mạt hôm nay hẹn em ra ngoài mua sắm, có lẽ trưa sẽ không ăn cơm ở nhà.
- Được, tuyết rơi rồi nhớ mặc ấm nhé.
Hắn khẽ hôn nhẹ lên đầu cô rồi quay lưng đi vào phòng tắm. Tiểu Như vẫn đứng đấy