Kit….kít
Tiếng lốp xe ma sát với lòng đường tạo lên âm thanh chói tai khiến mọi người xung đồng loạt nhìn về phía cổng. Ai nấy cũng đều đau tim khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trước mặt họ là hình ảnh một cô gái ngã sõng soài ngay trước đầu chiếc xe BMW, chỉ một chút nữa thôi nếu chiếc xe kia không kịp thời dừng lại chắc giờ này cô cô đang nằm gọn dưới gầm xe ô tô rồi. Nghĩ đến cảnh tượng đó vài người không khỏi rùng mình lắc đầu.
Xung quanh bắt đầu ồn ào trở lại, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán chỉ trỏ lung tung vào cô. Hữu Đức sau giây phút sững sờ, thót tim liền nhanh chóng trấn tĩnh lại bản thân, lấy lại phong thái nhã nhặn vốn có từ từ mở cửa xe bước xuống đỡ Diệp Linh đứng dậy.
Diệp Linh như vừa được dạo quanh một vòng quỷ môn quan trở về, đôi mắt vô hồn, vẻ mặt đầy hoảng sợ, tâm hồn thì bay đi tận đâu đó, dường như không còn ở trong thể xác nữa, Hữu Đức phải gọi đến , lần thì Diệp Linh mới từ từ hồi phục tinh thần.
_ Hả.
_ Cô có sao không.
_ Tôi không…không sao. Diệp Linh lắp bắp trả lời, trong giọng nói vẫn chất chứa chút hoảng sợ.
_CÔ không sao là tốt rồi. Lần sau cô sang đường thì phải chú ý chút chưa, như vậy rất nguy hiểm đó biết không”
_ừ.
Mọi người xung quanh thấy hết chuyện liền nhanh chóng tản ra, ai vào việc đấy, người đi làm thì tiếp tục đi làm, người về nhà thì lên xe ra về.
_ Cô có cần đến bệnh viện không.
_Không sao đâu, tôi ổn mà. Tôi chỉ là có chút chuyện muốn hỏi anh thôi.
_Nếu chuyện của chồng cô, tôi nghĩ tôi không giúp được gì đâu. Cô vẫn là nên hỏi chồng mình là tốt nhất.
_Nếu không có việc gì tôi về trước đây”
Diệp Linh vẫn cứ đững im tại chỗ nhìn anh bước lên xe, mãi đến khi Hữu Đức định khởi động xe để đi thì cô lại một lần nữa lao ra trước đầu xe của anh.
_ Ây.... Ây... Đợi đã.
Con người mà dù có dễ tính đến đâu, hòa nhã đến đâu thì cũng không thể không khó chịu khi có một người liên tiếp nhảy ra chặn đầu xe của mình, mỗi lần đều dọa cho người ta đến kinh hồn bạt vía. Một khi đã vượt quá sức chịu đựng thì phản ứng nảy sinh của con người sẽ là tức giận, Hứu Đức cũng vậy, anh tức giận thò đầu ra khỏi cửa kính mà quát “ Cô bị điên à”
Diệp Linh cũng không chịu thua liền quát lại “ Anh xuống xe mau, tôi có chuyện cần nói”
Đám đông vừa giải tán, khi thấy chuyện vui ngay tức thì lại túm túm lại để xì xào bàn tán, buôn chuyện, một vài người còn coi đây là một chuyện vui lấy điện thoại ra live stream để câu like, câu view…….
Trước thái độ ngang ngược, không chịu thua của cô, Hữu Đức biết bản thân mình đã sai khi chọc phải cô, chỉ nhìn thoáng qua thôi anh cũng biết bản thân mình không phải đối thủ của cô rồi, xuống bây giờ người thiệt chỉ là anh. Hữu Đức mỉm cười nhìn cô, nở nụ cười thân thiện, với tay như muốn mở cửa xe để bước xuống, cô thấy vậy liền vội vàng đi tới muốn túm lấy anh mà hỏi, Hữu Đức dường như chỉ đợi có thế liền nhanh tay đóng sập cửa lại vội vàng phóng đi để lại cho cô cục tức to đùng.
Diệp Linh hậm hực, dậm chân tại chỗ nhìn bóng dáng chiếc xe khuất dần.
Buổi chiều tại công ty N. E, trên một chiếc taxi nhỏ đậu ngay ven đường gần cổng công ty, có một cô gái nhỏ bé cứ hai ba phút lại nhìn đồng hồ một lần, chốc chốc lại ngó vào trong công ty rồi lẩm bẩm một mình gì đó, có vẻ như cô đang rất sốt ruột để gặp một ai đó trong công ty. Tài xế lái xe là một người đàn ông trung niên từng trải đời,nhìn thái độ thấp tha thấp thỏm của cô, khiến bác không khỏi liên tưởng về những kỉ niệm thời trai trẻ, bác bật cười rồi trêu cô “ Cô gái, đang đợi người yêu à”
‘Dạ”. Cô mở to mắt, miệng há hốc ngạc nhiên nhìn bác. Rồi như ý thức được gì đó, cô xua xua tay nói “ KHông, bác hiểu nhầm rồi”
Tài xế “À” lên một tiếng, nhướn lông mày nhìn cô qua gương chiếu hậu, dùng khuôn mặt biểu thị điều muốn nói “ Tôi hiểu, tôi hiểu mà, cô gái trẻ không phải ngại”
Diệp Linh biết cô giải thích cũng không ích gì,liền ngoảnh mắt nhìn ra phía cổng công ty không để ý ánh nhìn của tài xê nữa.
h chiều tại công ty N.E
Dòng người chen chúc đổ xô nhau ra về, Diệp Linh căng mắt chăm chú nhìn từng chiếc xe, cuối cùng chiếc xe cô đợi cũng xuất hiện. Diệp Linh gấp gấp thúc giục tài xế “Bác, bác nhanh chóng đuổi theo chiếc xe kia cho cháu”
Nghe tiếng thúc giục của cô, tài xế nhanh chóng khởi động xe bám theo, suốt dọc đường đi tâm trạng của cô vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị anh phát hiện. Là một người từng trải, những tình huống như thế này không còn quá là lạ lẫm đối với bác tài do đó khi thấy thái độ lo lắng của cô, bác tài liền nhẹ nhàng trấn tĩnh “ Cháu cứ bình tĩnh, con đường này bác nắm trong lòng bàn tay rồi không mất giấu được đâu”
“ Vậy phiền bác giúp cháu, theo sát chiếc xe kia đừng để mất dấu”. Cô ngồi phía sau mà cứ nhấp nha, nhấp nhổm nhìn về chiếc xe ở phía trước, trong lòng chỉ sợ anh phát hiện mà cắt đuôi thì công cốc.
Xe của Hữu Đức từ từ dừng trước cổng một căn nhà được thiết kế theo kiểu Châu Âu, hai bên lối vào được trồng đầy hoa cẩm tú cầu với đầy đủ màu sắc khiến không cảnh nơi đây thật chan hòa, ấm áp.
Diệp Linh trả tiền cho tài xế rồi vội vàng xuống xe, trước khi cô đi vị tài xế trung niên kia còn không quên cổ vũ cô “ Cô gái, cố lên. Phải cho những người như hắn phải trả giá” rồi mới rời đi. Lời động viên của bác tài xế khiến cô muốn khóc không được muốn cười cùng không xong. Cô là đi tìm hắn có việc chứ có phải đi đánh ghen đâu. Mặc dù vậy, cô cũng không dài dòng giải thích với bác tài xế nữa mà trực tiếp phi ra chỗ anh.
Trước sự xuất hiện đột ngột của cô, Hữu Đức có chút chột dạ, đôi chân bất giác lùi lại phía sau, cứ thế anh lùi một bước, tôi tiến hai bước mãi cho tới khi không còn đường lui nữa, anh mới gắng gượng nở nụ cười bất đắc dĩ nhìn cô.
_ Anh không chạy nữa sao.
_Tôi làm gì mà phải chạy.
_Bây giờ anh có nói cho tôi biết tung tích cảu chồng tôi không.
_Đâu là nguyên tắc của công ty, tôi không thể tiết lộ lịch trình của nhân viên được.
_Được. Tôi nói cho anh biết hôm nay tôi không có được đáp án mà tôi cần, anh cũng đừng hòng yên với tôi. Công ty các người một ruột với nhau cả. Tôi không tin là anh chưa từng nghe nói đến chuyện mờ ám của họ. Dám để cho đôi gian phu dâm phụ đó đi với nhau. Anh cũng giỏi lắm.
_ Này cô, cô ăn nói cho hẳn hoi.
_ Tôi hỏi lại, anh có nói không. Anh không nói đừng trách tôi ác.
Hữu Đức mặt mày nhăn nhó nhìn cô, không biết làm sao cho phải, trong lúc anh còn đang phân vân không biết làm gì, Diệp Linh liền cầm lấy tay anh đặt trên đùi mình rồi kêu lớn” Á. Đồ háo sắc”
Vài người đi đường nghe tiếng cô hét thì đưa mắt về phía họ, ánh mắt nhìn anh đầy kinh tởm, khinh bỉ, như muốn mắng, muốn chửi anh là đồ biến thái bệnh hoạn.
_Cô….cô..làm gì vậy.
_ Anh mà không nói, tôi la lên cho mọi người nghe bây giờ. Để xem anh còn mặt mũi nào mà sống ở đây nữa không.
_Cô đừng có quá đáng nha.
_ Tôi quá đáng đó, rồi sao. Anh làm gì tôi nào.
Đúng lúc cô đang nói từ phía trước mặt cô có một nhóm người đang đi tới, Diệp Linh nhéo nhéo eo cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, làm ra vẻ đáng thương quỳ xuống ôm chân Hữu Đức mà khóc lóc trông vô cùng thảm thiết “ Anh….đừng bỏ em mà. Đừng bắt em …hức bỏ ….hức….con mà.Hức…..hu hu….em xin anh mà”
_ Cô làm cái trò gì vậy hả. Cô có thôi đi không”. Anh bực mình đẩy tay cô ra, nào ngã hành động đó lại lọt vào mắt người phía sau khiến họ vô tình hiểu lầm anh là kẻ không ra gì, dám làm mà không dám chịu trách nhiệm.
_ anh, em xin anh mà. Cô khóc lóc thảm thiết trông thương tâm vô cùng.
Ấy vậy mà Hữu Đức không một chút mảy may động lòng, xoay người bước đi vào nhà.
Mấy người thanh niên chứng kiến cảnh đó không khỏi tức giận, liền lao vào đám cho anh một phát. Cú đấm bất ngờ khiến Hữu Đức choáng vang, anh đang mờ mịt không hiểu tại sao mình bị đánh thì lại bị chàng trai bên cạnh bồi thêm cho quả đấm nữa, lần này thì sao bay đầy đầu luôn. Chàng thanh niên định đấm cho anh thêm phát nữa thì cô liền xen vào, dùng thân mình mà đỡ cho anh. Chàng trai kia thấy vậy liền thu lại nắm đấm mà quát “ Cô bị ngu à, bị hắn lừa thảm hại như thế mà vẫn muốn đỡ đòn cho hắn là sao”
Diệp Linh không trả lời ngay mà giả bộ quay ra ôm anh khóc nỉ non, nhưng nào có ai hay lúc đó cô đang thì thầm vào tai anh điều đáng sợ gì “ Giờ anh có nói không. Nếu anh không, anh hiểu hậu quả rồi chứ”. Ai kia nghe cô nói xong mặt mũi sửng sốt vô cùng. Cô thấy thế khóc càng lớn, càng khóc càng to, như thể uy hiếp nếu anh không nói anh đừng hòng sống yên.
_ Anh, em xin anh mà em không muốn bỏ con. Vì anh, vì con mà bố mẹ em cũng từ mặt em rồi. Anh đừng có không cần mẹ con em đựơc không, em hứa sẽ ngoan, sẽ không ghen tuông vớ vẩn, sẽ không phá đám anh với cô gái khác, chỉ cần anh đồng ý ở bên mẹ con em thôi. Em hứa sẽ an phận mà. Anh đồng ý đi nhé.
_ EM gái, em tránh ra để anh đánh cho thằng súc sinh này một trận, có thể nó mới tỉnh ra được. Loại cầm thú đến con mình cũng không thương em cần gì phải tốn hơi nói lý lẽ với nó. Tránh ra, để bọn anh cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Lúc đó, nó mới tỉnh ra đựơc. Chàng trai vừa nói vừa xắn tay áo muốn tiến lên cho anh một trận.
Hức….hức
Trước cảnh hai thanh niên to cao vạm vỡ, xăm trổ đầy mình đang tiến đến khiến anh bất giác rùng mình. Hữu Đức nhanh chóng ghé vào tai cô nói “ Tôi nói. Cô mau giúp tôi đi”
Diệp Linh mỉm cười nhìn anh, rồi quay ra phái mấy người kia cười cười, rồi cảm ơn rối rít “ Cảm ơn anh chị, nhờ có anh chị, anh ý không bắt em bỏ đứa bé nữa. Thật sự cảm ơn anh chị rất nhiều. Cảm ơn. Em cảm ơn” CÔ vừa nói vừa nặn ra vài giọt nước mắt trông thật giống như mình đang khóc.
_ Được rồi. Không có gì. Đây là số điện thoại của bọn anh.Nếu nó mà bắt em bỏ đứa bé nữa cứ gọi bọn anh. BỌn anh sẽ dần cho nó trận. Đứa trẻ là vô tội dù có chuyện gì em cũng phải cố gắng giữ lấy nó. Đừng để sau này phải hối hận như anh.
Chàng trai lạ mặt đó nói xong liền thở dài, cất bước đi về phía trước.
Hữu Đức ánh mắt đầu thù hận nhìn về phía cô, vẻ mặt như muốn giết người.
_ Anh đừng nhìn tôi như vậy. Mau nói cho tôi biết đi.
_Cô giỏi lắm.
_Anh còn không nói tôi hô lên đó. Mấy người kia vẫn chưa đi xa đâu. Đây là cái giá anh phải trả cho sự quản lý ngu dốt của mình. Dám để cho đôi gian phu, dâm phụ kia đi với nhau. Tôi chưa giết anh là may rồi đó. Anh cứ liệu đi.
_ Coi như cô giỏi. Chồng cô đang công tác ở khu X thành phố A.
_ cảm ơn nhé. Tôi đi trước. Diệp Linh nói xong liền ra sân bay đặt vé đến thành phố A ngay lập tức, đáng tiếc lúc cô đến nơi chiếc vé chuyến h cuối cùng đã bị mua hết, Diệp Linh đành ngậm ngùi mua chiếc vé bay lúc sáng sớm hôm sau.
- -----------------
h sáng, Diệp Linh đã có mặt tại khách sạn MEK ở khu X, thành phố A nơi ở trong đợt công tác của Sở Thiên. Do không biết chồng mình ở phòng nào, Diệp Linh đành phải đến quầy lễ tân để hỏi thăm, chỉ tiếc rằng nơi đây là khách sạn nổi tiếng năm sao vì vậy mọi thông tin của khách hàng đều là bảo mật, người không phận sự khó lòng xem được.
_ Tôi xin cô đó, xin cô cho tôi xem qua chồng tôi ở phòng nào thôi.
_ Xin lỗi chị, đây là nguyên tắc chúng em không thể tiết lộ thông tin của khách được ạ.
_Đấy là chồng tôi, tôi chỉ muốn hỏi chồng tôi, xem anh ý ở phòng nào thôi. Nếu cô không tin tôi còn mang cả giấy kết hôn của chúng tôi đây.
_Xin lỗi chị, đây là nguyên tắc bên em. Chị có thể gọi chồng mình xuống đón. Mong chị thông cảm cho em.
_ Anh ta ngoại tình thì làm sao có thể xuống đón tôi được, phiền chị đó, làm ơn giúp tôi đi mà.
_ Thật lòng xin lỗi chị, bên em không giúp được gì cho chị rồi.
_Tôi xin cô mà. Xin cô..
_ Làm phiền chị tránh ra cho bọn em làm việc. Nếu chị không đi, em sẽ gọi bảo vệ đó.
_ Gọi thì gọi, tôi sợ cô chắc. Tôi chỉ muốn lên gặp chồng mình thôi. Các người căn cứ vào đâu lại dám đuổi tôi chị. Cô lớn tiếng quát.
Nhân viên quầy lễ tân có vẻ như đã khá quen thuộc với tình huống này, cô nàng bình tĩnh nhấn điện thoại gọi bảo vệ.
Chưa đầy phút hai người bảo vệ đã xuất hiện, kéo cô ra ngoài.
_Thả tôi ra, thả tôi ra....
Cửa thang máy từ từ mở ra, một đôi trai tài gái sắc trong thang máy từ từ bước ra.