Bước Vào Lòng Em

chương 56: đánh bất ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Yangmimi

Sở dĩ hạng mục đôi nam nữ là hạng mục "không chủ đạo", bởi vì thứ nhất là nó có nhiều hạn chế, thứ hai, giữa tuyển thủ nam và nữ có khác biệt. Bình thường mà nói thì nam tuyển thủ sức lực và sự bộc phát sẽ trội hơn nữ tuyển thủ. Một đội tuyển quốc gia toàn là nữ cùng tranh tài với một tỉnh đội toàn là tuyển thủ nam hạng hai chưa chắc có thể thắng. Trong trận đấu, chỉ khi thực lực đối thủ và mình ngang nhau thì chơi mới phấn khích. Cái hạng mục đôi nam nữ này vừa nhìn là biết thực lực sẽ không thể cân bằng, cho nên trong đội, tuyển thủ nữ sẽ trở thành điểm yếu.

Điều này đồng nghĩa với việc, nếu một đội đánh đôi có nữ tuyển thủ thực lực mạnh, như vậy thì căn cứ vào lí luận thùng gỗ, nhược điểm của bọn họ cơ bản là đã cao lên.

Lạc Linh rất mạnh, mạnh hơn Lục Sênh nhiều.

Trình độ của Lục Sênh bây giờ, đánh với Nam Ca cũng đánh không lại, mà Nam Ca đấu với Lạc Linh chỉ có thể đánh hai bàn, căn bản là chưa đánh đến bàn thứ ba đã thua.

Lúc trước, truyền thông tiến hành dự đoán trận đấu này, còn có chuyên viên bình luận phân tích. Họ cho rằng tỉ lệ chiến thắng của đội Hàng Châu tương đối lớn, dù sao thì thực lực còn ở đó. Đương nhiên cũng có vài người phản bác. Lý do của bọn họ rất thuyết phục: Mấu chốt của đánh đôi là sự phối hợp. Mà riêng với độ phối hợp ăn ý, Lục Sênh và Từ Tri Diêu này đứng nhất, còn hơn cả Lạc Linh và Tang Sở.

Chính Lục Sênh cũng đồng ý với phần lớn cách nhìn của chuyên gia. Cô cùng Từ Tri Diêu đã hứa: Buông thả đánh đi, cứ coi như là tích lũy kinh nghiệm.

Giờ phút này, đứng ở trong trường thi đấu, đối mặt với cả một tràng kiến nhỏ, tâm tình Lục Sênh lại đặc biệt đặc biệt thoải mái.

Từ Tri Diêu cũng buông lỏng giống cô. Kỳ thật Từ Tri Diêu người này, trước khi thi đấu chưa từng có căng thẳng. Lục Sênh cũng hoài nghi trái tim của cậu ta là kim cương, quá cứng rắn.

Lạc Linh là một tuyển thủ xuất sắc điển hình, làm tốt nhiều mặt, lực bộc phát cao, đánh tay trái và tay phải rất tốt, lực trở tay cũng rất mạnh. Tuyển thủ tennis có lực trở tay tốt thì hết sức dễ dàng trổ hết tài năng.

Mà đối mặt với tuyển thủ thuận tay phải có lực trở tay mạnh mẽ, Lục Sênh thân là người thuận tay trái có tránh cũng tránh không được.

Người phát bóng đầu tiên là Lạc Linh.

Lục Sênh cũng đồng ý phần phát bóng đầu tiên nên để Lạc Linh làm.

Lục Sênh và Từ Tri Diêu ban đầu đứng song song một người bên trái, một người bên phải. Sau khi Từ Tri Diêu tiếp bóng từ Lạc Linh, cả hai lập tức thay đổi vị trí một người đứng phía trước một người đứng phía sau.

Lạc Linh và Tang sở cũng không ngốc, hai người họ đã sớm đoán được đối thủ sẽ thay đổi vị trí đứng. Dù sao thì cái đội hình người trước người sau này cũng không làm khó được Lạc Linh. Nhưng mà điều Lạc Linh bọn họ không ngờ được chính là đội hình trước sau này Lục Sênh ở phía trước, Từ Tri Diêu lại ở phía sau.

Cái này không khoa học. Căn cứ vào tài liệu trận đấu, Lục Sênh phản ứng nhanh nhẹn, thể lực và kỹ thuật có hơi yếu cho nên gánh phần lớn việc phòng thủ. Từ Tri Diêu là người ở làn trước tìm cơ hội tấn công. Cái này...cái này là gì? Không phải là đầu óc có vấn đề chứ?

Lạc Linh cũng chỉ nghi hoặc một chút trong đầu, sau đó cũng không truy vấn thêm. Dù sao thì chuyên tâm vào trận đấu mới là điều trọng yếu nhất. Tình thế trên sân thay đổi trong nháy mắt, cô cũng vọt không ra tế bào não để suy nghĩ kỹ mấy vấn đề này.

Tang Sở đứng lưới, anh ta biết mình không chói mắt giống Lạc Linh, nhưng thân là một người đàn ông, đứng ở trước lưới tạp áp lực cho Lục Sênh, anh tự cảm thấy mình vẫn có thể làm được.

Bóng từ phía xa vọt đến trước mắt Tang Sở, cơ hội chặn đánh tốt như vậy anh làm sao có thể bỏ qua, giơ tay lên phát lực, vốn dĩ cho rằng sẽ là một lần chặn đánh xuất kỳ bất ý mà chiến thắng, nào biết Lục Sênh đột nhiên quay người lại, lập tức phản công.

Gần như vậy, tốc độ bóng nhanh như vậy, mắt cô ấy còn chưa nháy đã có thể đánh bóng trở lại.

Phản ứng quá nhanh!

Tang Sở thình lình bị cô phản công, tâm lý không kịp chuẩn bị, vậy mà lại bỏ lỡ thời cơ tốt nhất. Bóng hướng về phía chỗ trống không có phòng thủ của anh và Lạc Linh, rơi xuống đất.

Tang Sở toát ra một trận mồ hôi lạnh, lúc trở lại vị trí thấp giọng nói với Lạc Linh: "Cô ấy phản ứng quá nhanh".

Lạc Linh nói: "Cậu không biết là Lục Sênh phản ứng nhanh sao?"

"À, biết rõ..."

Trên thực tế, lúc trước từng phân tích qua, cô gái tên Lục Sênh này, kỳ thật ưu điểm không nhiều lắm.

"Khinh thường, khinh thường rồi...", Tang Sở sờ mũi.

Lạc Linh: "Cố gắng lên".

Trên thực tế, lúc này Tang Sở đã nâng cao cảnh giác, bảo vệ tốt làn lưới phía trước, hai bên đánh qua lại, ở lần phát bóng tiếp sau đó, Lạc Linh lấy được cơ hội, phát một đường bóng dưới tuyệt đẹp, giành được một điểm.

Quy tắc tính điểm của đánh đôi so với đánh đơn có hơi bất đồng. Trong đánh đơn, nếu muốn thắng thì phải dẫn đối thủ trước game. Còn với đánh đôi thì phức tạp hơn.

( Editor: Thật sự là hơi khó hiểu về cách tính điểm đôi nam nữ, vì vậy sự phức tạp này không thể edit được, các bạn nếu muốn hiểu thêm thì vào đây đọc)

Sau khi thắng được một ván, Tang Sở hỏi Lạc Linh, "Cậu có cảm thấy không đúng chỗ nào không?"

"Không đúng chỗ nào?"

"Tôi cũng không nói có gì không tốt, cảm giác giống như là...Lực cản của họ trở nên mạnh hơn?".

Lạc Linh suy nghĩ một chút, đúng là vừa rồi bọn họ thắng ván này, kỳ thực thắng được cũng không thoải mái. Nhưng để nói có chỗ nào không đúng thì cô cũng không phát hiện ra. Cô đành phải nói, "Chúng ta nhìn thấy và tự mình cảm giác được, hẳn là có sai lầm."

Tang sở gật gật đầu, chỉ có thể hiểu như vậy.

Ván thứ ba, người phát bóng là Lục Sênh.

Cú phát bóng của Lục Sênh rất đáng chú ý. Mặc dù cô ấy không phải là người có kỹ thuật tốt nhưng cô ấy lại theo đuổi kỹ thuật. Khi phát bóng, quả bóng được cắt ra càng nhiều sẽ càng có lợi. Từ trên cao có thể nhìn thấy quỹ đạo bóng là một vòng cung, giống như một quả chuối lớn. Tốc độ cũng rất tốt.

Bất quá Tang Sở vững vàng đỡ bóng, đem bóng đánh trở lại về phía đường biên. Từ Tri Diêu chạy tới đỡ bóng bằng một quả bóng xoáy rất nhanh và thấp.

Bóng xoáy lúc nào cũng không dễ đón, nhưng Tang Sở và Lạc Linh phối hợp ăn ý, Lạc Linh cản bóng, Tang Sở tới trước lưới chờ thời cơ phản công.

Nhưng anh không đợi được cơ hội tấn công, bóng của Lạc Linh bị Lục Sênh cản lại, bay ra xa, Lạc Linh và Tang Sở đều với không tới. Lần này bọn họ bị Lục Sênh ăn điểm quá dễ dàng.

Nhưng mà đáng tiếc, điều này không quan hệ, vẫn còn cơ hội, cố gắng lên.

Thoáng chốc, ván này cứ như vậy đánh xong, tiếp theo Lục Sênh nhận được một lượt giao bóng.

Trong trận đấu, cú phát bóng lúc nào cũng là đòn khó đỡ nhất. Lạc Linh và Tang Sở cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi tiếc vì không thể khắc chế đối thủ, chỉ có thể không ngừng cố gắng.

Nhưng ở ván thứ ba, khi chính mình là người phát bóng, Lạc Linh và Tang Sở lại bị khắc chế.

Làm sao có thể? Chuyện gì xảy ra vậy...

Lạc Linh phát hiện điều này không bình thường, mặc dù nói không bình thường nhưng không bình thường chỗ nào thì cô lại không rõ. Nhưng kết quả cuối cùng lại chứng tỏ có chỗ nào đó không đúng. Cô cùng Tang Sở cùng nhau ngồi phân tích, còn chưa phân tích ra nguyên nhân thì đã hết thời gian nghỉ.

Trong một trận tennis, bắt đầu từ ván thứ hai, cứ sau hai hiệp sẽ có thời gian nghỉ ngơi một phút rưỡi, trong đó bao gồm thời gian uống nước và lau vợt tennis. Trên thực tế thì tổng thể thời gian nghỉ ngơi không ngắn, nhưng nó bị chia nhỏ ra nên với chừng đó thời gian giữa trận đấu sẽ không phân tích ra cái gì

Bất quá Lạc Linh cũng tìm được một chút nguyên do, cô hỏi Tang Sở, "Cậu không thấy là Lục Sênh kia ở vị trí đứng lưới rất nhiều sao?"

Tang Sở bừng tỉnh gật đầu, "Hình như là..."

"Sao cô ấy làm được?"

"Không rõ lắm...không thể nào sau một đêm trở nên mạnh như thế chứ?"

"Không thể nào, có khi nào Lục Sênh đang che dấu năng lực?"

Tang Sở lắc đầu, "Hành động này cũng quá mạo hiểm đi, vòng bán kết kém một chút là thua rồi, còn ẩn dấu thực lực?"

Hai người họ đều không hiểu ra làm sao.

Cứ như vậy, họ đi xuống sân. Mặc dù hai người họ hết sức đề phòng Lục Sênh, nhưng cũng không thể đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên thân một mình cô ấy, Từ Tri Diêu kia lại cứ như ruồi bọ, bạn phất tay cậu ta bỏ chạy, chờ đến lúc bạn không phất tay nữa cậu ta lại đến quấy rầy...thật đáng ghét.

Cuối cùng, đội Lạc Linh thua -.

Lúc nghỉ giữa bàn, Lạc Linh nói "Tôi biết nguyên nhân rồi."

"Vì sao?" Tang Sở lúc này hơi khó chịu, anh ta đặc biệt cần đáp án này.

"Bởi vì tuyển thủ nam kia, Từ Tri Diêu".

"Hả?"

"Từ Tri Diêu thích chơi bóng xoáy lên", Lạc Linh nhìn hai đối thủ bên kia, nhỏ giọng giải thích với Tang Sở: "Cậu ta có thể khống chế góc độ phương hướng bóng, cùng với đánh bóng rất nhanh. Cậu cũng thấy trước kia cậu ta đánh đơn rồi đấy, thực lực và sức chịu đựng đều không tốt, lúc thi đấu còn hay nói nhảm, nhưng khả năng điều khiển bóng lại rất tốt".

"Ừ", Tang Sở gật đầu, "Là thế này sao, nhưng mà với Lục Sênh thì có liên quan gì?".

"Bởi vì Từ Tri Diêu thông qua khống chế bóng để trợ giúp Lục Sênh nắm bắt cơ hội. Lục Sênh chặn bóng mặc dù là từ trong tay cô ấy đánh ra nhưng thực tế đây giống như đánh tiếp sức. Bóng xoáy của Từ Tri Diêu không dễ chơi, cho nên chúng ta không thể lựa chọn phương thức tối ưu nhất để cản phá, nói cách khác chúng ta sẽ gặp hạn chế khi cản bóng. Cậu ta đánh ra một quả bóng xoáy, mặc kệ chúng ta cản phá bóng kỹ thuật tốt như thế nào, thì phương hướng bóng cơ bản vẫn được xác định. Cậu hiểu chưa?".

"Ý là, Lục Sênh biết rõ cơ bản quỹ đạo cản bóng, cho nên mới có thể ôm cây đợi thỏ, dùng khoẻ ứng mệt?"

Lạc Linh gật gật đầu, "Đúng là như vậy."

Tang Sở nổi da gà, tâm trạng lúc này không ổn cho lắm, "Không thể nào, Từ Tri Diêu làm sao có thể lợi hại như vậy? Huống chi, mình Từ Tri Diêu làm được cũng không đủ, còn muốn cộng thêm Lục Sênh phối hợp."

"Cậu ta có thể, cậu ta không cần làm quá chính xác, chỉ cần dự đoán phạm vi là được rồi. Như vậy thì Lục Sênh bất cứ lúc nào cũng có thể căn cứ vào tình huống thực tế tiến hành điều chỉnh. Về phần cảm giác ăn ý của hai người họ mạnh ra sao, chẳng lẽ đến bây giờ cậu còn không biết?".

"Tôi vẫn chưa tin, cậu cản bóng chỉ có mỗi một phương hướng như vậy sao?"

"Tôi đã dùng cách tốt nhất cản bóng".

"Thôi được rồi...", Tang Sở sờ sờ cái cằm, vừa nghĩ đến đối thủ tính kế đội mình sống lưng đã thấy lạnh toát, anh hỏi Lạc Linh: "Bây giờ chúng ta làm thế nào?".

"Dễ xử lý thôi", Lạc Linh nhếch nhếch khóe môi "Bọn họ kỳ thật cũng không có gì lợi hại, chỉ là tìm được một phương thức hết sức thông minh. Chúng ta, chỉ cần phá đi loại phương thức này là tốt rồi."

Hết chương .

_________._________

Editor: Thật ngại quá, học sinh cuối cấp nên tốc độ từ đó cũng biến thành tốc độ con rùa mất rồi.

Truyện Chữ Hay