Edit: Peiria
Bởi vì ánh mắt kia, hai người đều không nói gì nữa. Sự im lặng giống như chất khí ngưng tụ, hòa với bóng đêm tối tăm thành một thể, nhưng vẫn không thể điều hoà cảm giác xấu hổ vi diệu trong đó.
Nam Phong đè ép rung động thoáng qua rồi vụt biến trong tim, anh khép mi nhìn ánh đèn của những tòa nhà bên ngoài, khuôn mặt trầm tĩnh tựa như một bức tượng điêu khắc cơ thể người hoàn mỹ.
Hô hấp của Lục Sênh trở nên rất nhẹ, rất cẩn thận. Không khí rét lạnh giữa đêm đông chui vào đường hô hấp, chạy đến ngực, lượn lờ xung quanh trái tim, khí lạnh khiến đầu óc cô thanh tỉnh hơn đôi chút.
Cô nghĩ thầm, anh không hiểu? Hay là không muốn hiểu đây?
Nam Phong thở dài. Vì nghiện thuốc lá, anh bất giác miết ngón tay, rũ mắt liếc nhìn Lục Sênh, phát hiện cô đang cúi đầu, gió đêm thổi qua, quả bông trắng trên đỉnh mũ len màu đỏ của cô khẽ đung đưa, đáng yêu nói không nên lời.
Vẫn là một đứa bé, Nam Phong cười tự giễu cười, cũng không biết cười cô hay cười chính anh. Anh nói, "Về thôi."
"Vâng." Lục Sênh luôn luôn nghe lời, anh nói cái gì thì cô làm cái đó.
Trở lại khách sạn, Nam Phong nhận được điện thoại ân cần hỏi thăm của Lý Vệ Quốc. Lý Vệ Quốc rất tò mò học trò của Nam Phong tranh tài như thế nào, khi nghe nói Lục Sênh thua ngay ở vòng một, Lý Vệ Quốc dùng giọng điệu mất mặt nói với Nam Phong, "Bị loại từ vòng đầu? Tôi xem lần này cậu khoác lác ra làm sao."
Nam Phong cười nói, "Ông không hiếu kỳ cô ấy bại bởi ai ư?"
"Ai?"
"Nam Ca."
"Là cô bé kia, tôi có ấn tượng! Một năm trước đội tuyển tỉnh đã muốn chiêu mộ cô ấy, có điều ánh mắt cô ấy rất cao, khinh thường đội tuyển tỉnh. Cô ấy rất nhiều tiền, tự làm chủ, nhưng không biết tại sao lại tham gia."
"Tôi biết."
"A?" Lý Vệ Quốc lập tức bị treo khẩu vị lên, "Cậu nói rõ một chút để tôi liệu xem còn có hi vọng không."
"Con bé là em gái tôi."
"..." Lý Vệ Quốc trầm mặc nửa phút để tiêu hóa nội tình kinh người này.
Lý Vệ Quốc biết ba Nam Phong là ai, chẳng qua thời buổi này càng là kẻ có tiền càng khiêm tốn, tình huống gia đình Nam Phong năm dó, truyền thông cũng không biết nhiều. Lý Vệ Quốc là người lọc lõi, Nam Phong biết em gái mình chơi bóng không tệ nhưng lại khăng khăng dẫn dắt người khác, hành động ấy rất dễ khiến cho người ta phải suy nghĩ sâu xa. Cũng không biết sau lưng có bao nhiêu ân oán, Lý Vệ Quốc cực kỳ săn sóc không hỏi đến.
Cứ giữ im lặng như vậy hình như cũng có chút xấu hổ? Lý Vệ Quốc nghĩ nghĩ, nói, "Có vẻ em gái cậu không giống cậu lắm..."
Những lời này rất khôn ngoan, không nặng không nhẹ. Quả thực Nam Phong không trực tiếp trả lời vấn đề "không giống nhau", anh nói: "Huấn luyện viên Lý, tôi lấy băng ghi hình trận đấu của Lục Sênh cho ông xem."
"Được rồi, để tôi xem."
Ngày tranh tài thứ hai diễn ra vòng loại đơn nam của Từ Tri Diêu. Cậu đánh hai séc, dễ dàng lọt vào vòng trong, nhưng Nam Phong cảm thấy trong trận đấu hôm nay Từ Tri Diêu có phần uể oải. Mặc dù cả người đều tản ra hơi thở uể oải song thái độ thi đấu của Từ Tri Diêu cũng coi như nghiêm túc, không giống như hiện tại.
Không đợi Nam Phong hỏi, Từ Tri Diêu đã thú nhận: "Em muốn giữ sức cho trận đánh đôi nam nữ ngày mai!"
Được rồi, hứng thú của Từ Tri Diêu không giống người Trái Đất. Trong tennis, đánh đơn là đặc sắc nhất, đôi nam nữ bất kể là tính thưởng thức hay tính thể thao, đều kém hơn đánh đơn. Hơn nữa bởi vì thể lực nam nữ khác biệt, hạng mục đôi nam nữ cũng không chính thống như đôi nam hoặn đôi nữ. Cho nên kế sinh nhai tennis vận động viên tennis chọn là đánh đơn, đánh đơn không được ưa chuộng mới đặt tâm tư vào đôi nam/đôi nữ. Sự tồn tại của hạng mục đôi nam nữ chính là "mua một tăng một". Giải đấu có cấp bậc cao một chút gần như không tổ chức đánh đôi nam nữ, thế vận hội Olympic cũng là khi có khi không đủ để thấy địa vị của nó rồi.
Từ Tri Diêu chẳng bao giờ để ý đánh đơn lại rất chờ mong trận đấu đôi nam nữ, có thể thấy khẩu vị của cậu đặc biệt thế nào.
Buổi chiều, Nam Phong huấn luyện Lục Sênh và Từ Tri Diêu huấn luyện để tìm cảm giác, đúng lúc này anh nhận được điện thoại của huấn luyện viên Lý Vệ Quốc.
Gióng nói của Lý Vệ Quốc dường như có chút hưng phấn: "Nam Phong, băng ghi hình trận đấu của học trò cậu tôi đã xem rồi, học trò kia của cậu, tính dẻo dai rất mạnh!"
Nam Phong mỉm cười, hàng mi khẽ rung, nét mặt thoạt nhìn hơi đắc ý, may mà Lý Vệ Quốc không thể thấy được. Nam Phong nói, "Tại sao ông khẳng định vậy?"
"Cậu thật sự không biết?"
"Thời gian tôi làm huấn luyện viên quá ngắn, không có kinh nghiệm."
"Haizz, cũng đúng." Huấn luyện viên Lý có cảm giác tự hào về nghề nghiệp của mình, ông giải thích, "Cô bé ấy đánh với Nam Ca, kỹ thuật quả thật bị thất thế. Nhưng cậu thử nghĩ xem, cô ấy mới học chưa đến năm năm, kỹ thuật thua thiệt là đương nhiên. Bù lại, nền tảng cực kỳ vững chắc, không gian tiến bộ rất lớn. Cô ấy học một thời gian ngắn, có thể đạt đến trình độ này đã không tệ. Năm năm trước thuần túy chỉ là là đặt nền tảng, hiện giờ tiềm lực của cô ấy vẫn chưa thực sự khai thác hết. Thực lực sau này nhất định tăng lên rất đáng mong đợi... Tôi nói thế cậu hiểu rồi chứ?" Huấn luyện viên Lý một hơi nói nhiều như vậy, hoàn toàn không phát hiện ra là ông đang tát bốp vào mặt mình.
Nam Phong "Ừm" một tiếng, tỏ ý tôi đã hiểu.
"Tôi không dám nói cô bé ấy có thể đánh Grand Slam, nhưng nếu tập luyện tốt, một đường đánh vào đội tuyển tỉnh vẫn có thể."
"Ừm."
"Nhưng mà, phải ra sức huấn luyện. Nam Phong, có phải cậu không nỡ ra tay độc ác với một đứa bé không, thể lực của Lục Sênh không tốt lắm."
Nam Phong có chút bất đắc dĩ, cười cười. Quả thật điểm này anh không làm được, biết rõ nên coi vận động viên như gia súc mà huấn luyện, chỉ là anh không nỡ xuống tay. Cứ giữ nguyên mức độ cũ, anh lại cảm thấy mình quá tàn nhẫn...
Cho nên, có lẽ anh thật sự không thích hợp làm huấn luyện viên.
Cuối cùng Lý Vệ Quốc nói, "Vài ngày trước tôi đã đề cập qua chuyện này với lãnh đạo đội tuyển, hiện giờ tuy Lục Sênh không thể lọt vào bán kết nhưng ban lãnh đạo đã nói, có thể mở cửa sau chiêu mộ. Nam Phong cậu yên tâm đi."
"Không cần vội, huấn luyện viên Lý. Đợi cuộc tranh tài toàn quốc kết thúc hãy nói."
Lý Vệ Quốc hơi mơ hồ, "Có ý gì?"
"Đánh đơn không thể thăng cấp, còn có đánh đôi. Lục Sênh cô báo danh hạng mục đôi nam nữ."
"Đôi nam nữ thì cậu đừng nghĩ, lấy trình độ trận đấu này, cô ấy phải giành chức quán quân toàn quốc mới tính là đủ tư cách quang minh chính đại tiến vào đội tuyển tỉnh đấy."
Nam Phong cười nhẹ, "Vậy cũng không nói chính xác được."
Từ Tri Diêu đánh đơn lọt vào vòng mười sau người mạnh nhất, đội của cậu và Lục Sênh cũng lọt vào tám đội mạnh nhất. Sau khi trận đánh đơn cuối cùng kết thúc, Lục Sênh nói với Từ Tri Diêu, "Từ Tri Diêu, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa."
"Hả? Có ý gì? Sư muội, cậu muốn tuyệt giao với tôi sao?!"
Lục Sênh có chút quẫn, "Ý tôi là, lúc trận đấu đang diễn ra, cậu không cần nói chuyện với tôi..." Bên tai giống như có một con ruồi vo ve, người có tính tình tốt cũng phải nóng nảy.
Từ Tri Diêu ấm ức: "Cậu nghĩ là tôi muốn nói với cậu à, tôi nói chuyện là để đề phòng cậu phân tâm!"
Cậu chê tôi phân tâm ư... Lục Sênh muốn nói như vậy, nhưng ngẫm lại xuất phát điểm của Từ Tri Diêu là muốn tốt cho cô, thậm chí cô có chút cảm động, nên không nói cái nữa.
Danh sách tuyển thủ vào vòng trong xác định, tiếp theo chính là trận đấu quy mô toàn quốc. Trức đó Từ Tri Diêu đã đưa ra một quyết định: Buông tha cho đánh đơn, tập trung vào đánh đôi.
Lục Sênh cảm thấy não cậu bị hỏng rồi, cực kỳ sốt ruột thay, "Cậu không thể như vậy, đánh đơn quan trọng hơn đánh đôi đấy!"
Từ Tri Diêu nhếch khóe miệng, nghĩ thầm, với tôi mà nói, nơi nào có cậu mới quan trọng.
Nam Phong đối với Từ Tri Diêu vẫn là thái độ không can thiệp, cậu muốn bỏ thì bỏ. Đinh Tiểu Tiểu quả thực không thể tin, trên thế giới lại có huấn luyện viên vô trách nhiệm như vậy. Khi cô chất vấn Nam Phong, Nam Phong theo thói quen bảo cô "Im miệng".
Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy mọi người trong tập thể này không thể nói lý. Chỉ có Sênh Sênh là người tốt.
Chỉ là, Đinh Tiểu Tiểu cũng phát hiện ra, lúc Diêu Diêu và Sênh Sênh thi đấu đôi, không hiểu sao cậu giống như được buff ưu điểm, trạng thái tốt, chạy thường xuyên, khả năng tấn công và phòng thủ tăng mạnh, xét về tổng thể, hiệu quả so với khi đánh đơn còn cao hơn hai lần.
Hừm, cũng có thể là do đối thủ giống như món ăn? Dù sao, sự ăn ý giữa sư huynh sư muội cũng ít thấy trong đánh đôi nam nữ. Tất cả mọi người đều nghiêng về đánh đơn, đôi nam nữ thì ghép đội tùy tiện.
Mặc kệ nói như thế nào đi nữa, Từ Tri Diêu và Lục Sênh thẳng tiến bước tiếp, lọt vào trận chung kết đôi nam nữ toàn quốc, cuối cùng đội thi đấu vòng tròn đánh bại đối thủ, giành được quán quân đôi nam nữ.
Ngày đó vừa đúng là /. Bầu không khí ngày tết ở thủ đô rất nhộn nhịp, Nam Phong dẫn bọn họ đến một tiệm cơm, ăn lẩu chúc mừng.
Nam Phong gắp cho Lục Sênh rất nhiều thịt. Vừa gắp thịt cừu trên bàn anh vừa nói: "Anh đã liên hệ với huấn luyện viên của đội tuyển tỉnh, lần này các em đánh đôi nam nữ giành quán quân, có thể gia nhập đội tuyển tỉnh."
"Thật sao?" Lục Sênh vui vẻ, vẻ mặt hồng hào nhìn Nam Phong.
Ánh mắt cô lấp lánh khiến anh muốn cười, vì vậy anh bèn nở nụ cười: "Ừm."
"Ai da, chúc mừng chúc mừng." Đinh Tiểu Tiểu vỗ bàn, "Nào, chúng ta cụng ly."
Lục Sênh cụng ly với mọi người, uống một ngụm nước trái cây, sau đó vui vẻ ăn thịt cừu.
Nam Phong nói, "Đợi lúc về thành phố T các em dọn đến đội tuyển tỉnh đi. Huấn luyện viên bên kia sắp xếp rồi. Đinh Tiểu Tiểu, nếu cô muốn vào đội tuyển tỉnh, có thể nhận lời mời."
"Haizz, tuy tôi không muốn bị ép đi vào khuôn khổ, nhưng mà tôi thật sự không nỡ xa Sênh Sênh và Diêu Diêu!" Đinh Tiểu Tiểu tỏ ra ưu sầu.
Từ Tri Diêu hiếm khi không có ghét bỏ xưng hô của cô dành cho cậu. Cậu vẫn yên lặng gắp thịt cừu cho cô.
Lục Sênh tinh tế nghe ra ý tứ khác trong lời của Nam Phong, cô ngẩng đầu nhìn Nam Phong, "Tại sao lại là "Các em", anh không đi ư?"
Nam Phong rũ mắt nhìn ly thủy tinh trước mặt, bia màu hổ phách trong ly trong vắt mê người.
Lục Sênh truy hỏi, "Huấn luyện viên, anh không vào đội tuyển tỉnh cùng tụi em sao?"
"Anh..." Nam Phong không dám nhìn cô, đột nhiên anh cảm thấy mình trả lời vấn đề này có chút gian nan, trong lòng có một loại cảm xúc mang tên "Không muốn" quấn lấy anh, khiến anh bối rối khổ sở. Anh cắn răng trả lời, miệng kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: "Lục Sênh, anh không thể đi cùng em."