Edit: Peiria
Ngày hôm sau, nhóm người Lục Sênh dậy sớm ăn sáng ở khách sạn, sau đó bắt xe đi Thiên An Môn. Phố Trường An cấm đỗ xe, xe taxi đành dừng ở phố Nam Trường, mấy người xuống đi bộ.
Từ hôm qua trời đã bắt đầu nhiều mây dày đặc, sáng nay cuối cùng cũng có Tiểu Tuyết().
() (Tiết) Tiểu Tuyết: thường vào ngày , /.
Khi Lục Sênh xuống xe, mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, giống mạng che mặt bao trùm trên mặt đất. Cô xòe tay bắt tuyết, bông tuyết nhỏ trong suốt, không tiếng động rơi xuống lòng bàn tay, vừa mới chạm vào da đã tan, thậm chí còn chẳng thấy mát.
Đinh Tiểu Tiểu cầm một tay Lục Sênh, lập tức sợ hãi cảm thán, "Wow, Sênh Sênh, tay em thật là ấm áp!"
Lục Sênh cười có chút xấu hổ, "Vậy làm tay chị ấm áp tay là được."
"Được được!"
Tố chất thân thể của vận động viên rất tốt, hiếm khi yếu ớt sợ lạnh. Lục Sênh thấy mình luyện tennis mấy năm, hiện giờ càng không sợ lạnh.
Từ Tri Diêu thấy vậy, chìa móng vuốt ra, "Sư muội à, tôi cũng lạnh, cậu giúp tôi ủ ấm đi."
Lục Sênh do dự một chút, khẽ gật đầu, chẳng qua chữ “được” còn chưa nói ra miệng, Nam Phong đã giành trước một bước, cầm tay Từ Tri Diêu. Anh nhẹ nhàng liếc Từ Tri Diêu: "Sư phụ giúp cậu ủ ấm."
"..." Từ Tri Diêu rùng mình một cái, yên lặng rút tay về, "Cảm ơn, không cần." Mẹ nó, cùng một người đàn ông tay trong tay trời lạnh còn đáng sợ hơn trần truồng chạy dưới tuyết gấp trăm lần...
Nam Phong đứng chắp tay, quan sát Từ Tri Diêu. Giờ phút này, anh bỗng có một loại ảo giác rau nhà mình bị heo ngấp nghé.
Mấy người đón Tiểu Tuyết, xuôi theo phố Trường An đi về phía quảng trường Thiên An Môn, xa xa chính là Tử Cấm Thành màu đỏ, dưới ánh đèn đường sáng sớm, càng trở nên yên tĩnh, thâm trầm. Ven đường gần như cách vài bước có thể nhìn thấy binh sĩ đang làm nhiệm vụ, mặc quân trang xanh lục, ngang hông đeo súng thật đạn thật. Lục Sênh chứng kiến những quân nhân kia, không nhịn được mà cảm thấy kính nể, nghĩ đến lời Đinh Tiểu Tiểu, xung quanh còn không biết có bao nhiêu cảnh sát mặc thường phục, cô lập tức cảm thấy chỗ này thật sự vừa thần bí vừa vĩ đại.
Người trên quảng trường Thiên An Môn rất nhiều, phần lớn đều là khách du lịch theo đoàn đặc biệt đến xem lễ thượng cờ. Mà hôm nay, lượng người nhiều hơn bình thường một chút, bởi vì hôm nay là ngày . Lễ thượng cờ ở Thiên An Môn là như vậy, ngày thường đều dùng loa phát thanh, chỉ có ba ngày ,, hàng tháng do đoàn quân nhạc trực tiếp biểu diễn. Cho nên trong ba ngày này, người xem thượng cờ đông hơn bình thường.
Bọn họ chen chúc trong đám người đông nghị, chờ hơn mười phút, cuối cùng nghi thức bắt đầu. Quốc ca trang nghiêm vang vọng, ánh mắt Lục Sênh theo quốc kỳ được kéo lên cao. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tựa như hoa bồ công anh bay múa đầy trời. Cờ đỏ tươi đẹp đón gió tuyết, từ từ đi lên. Quốc ca đến đoạn cao trào, khoảnh khắc ấy cảm xúc của cô cũng kích động theo, không biết vì cái gì.
Sau khi nghi thức thượng cờ kết thúc, Đinh Tiểu Tiểu xoa xoa tay, hỏi, "Bây giờ chúng ta trở về luôn à?"
Trong lúc lơ đãng Nam Phong nhìn thoáng qua Lục Sênh bên cạnh, đáp, "Hôm nay không cần huấn luyện, đi tham quan Cố Cung."
"Thật sao?" Lục Sênh và Từ Tri Diêu vui vẻ, tiếp đó Lục Sênh lại nghĩ đến một chuyện khác: "Nhưng buổi chiều hôm nay còn phải rút thăm nữa!"
Từ Tri Diêu sợ những lời này ảnh hưởng đến quyết định của Nam Phong, vội vàng nói, "Rút thăm không vội, không đi cũng không sao, cậu còn lo không vào vòng mười sáu người mạnh nhất ư?"
Nếu như bọn họ không đi rút thăm, kết quả cùng lắm là rút lá thăm cuối cùng còn sót lại, hoặc là ban tổ chức rút hộ, dù thế nào cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Sự tình cứ quyết định như vậy. Bọn họ dạo chơi xung quanh một lát, rồi đi tới đối diện Cố Cung xếp hàng chờ mua vé.
Tám rưỡi sáng, tuyết rơi càng lớn, bông tuyết nhỏ li ti trước đó biến thành cỡ lông ngỗng bị vặt bay loạn. Ngoài cửa có người bán ô giấy dầu, chất lượng ô vô cùng kém, nhưng lại đa dạng: tranh thủy mặc, điển tích Trung quốc. Nam Phong mua hai cái ô. Anh và Lục Sênh che ô hồng mai ánh tuyết, Từ Tri Diêu và Đinh Tiểu Tiểu lấy cái ô trắng thuần như nước vẽ thêm hai con cá vàng chơi đùa.
Che một cái ô như vậy, Từ Tri Diêu có cảm giác mình đang mang theo hồ cá di động.
Bốn người che ô giấy dầu đi vào cung điện hoàng gia có mấy trăm năm lịch sử. Trong gió tuyết, Cố Cung vắng lặng bình yên phảng phất giống như cự thú đang ngủ say. Tuyết trắng, tường đỏ, ngói lưu ly, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở như như bước vào trong tranh vẽ.
Không phải kiến trúc sư ngắm Cố Cung, chỉ là xem thứ mới mẻ, nghe chút lịch sử và bát quái. Đã thấy nhiều, lại không biết mới mẻ như vậy. Hơn nữa hiện tại cung điện không mở cửa tham quan, chỉ có thể thăm thú một chút bên ngoài, nhiều nhất chỉ có thể cảm thán một câu: Nơi này thật lớn, nơi này thật đẹp.
Thăm cung điện một lát, bọn họ đi vào quán trang sức. Lục Sênh hoàn hảo, nhìn thấy vàng bạc, phỉ thúy gì gì đó không hề bị lay động, Đinh Tiểu Tiểu lại giống như phát cuồng, vừa xem vừa lẩm bẩm, "Phát tài rồi, phát tài rồi, phát tài rồi!"
Từ Tri Diêu có chút ghét bỏ, "Bà chị, lau nước miếng đi."
Đinh Tiểu Tiểu nhéo cậu một cái, cậu đau đến nỗi suýt xoa.
Lục Sênh che miệng cười cười. Cô vừa đi vừa nhìn tủ triển lãm, không nhịn được nhỏ giọng thốt lên, "Wow? Đây là cái gì, thật là đẹp!"
Ánh mắt Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu đều bị hấp dẫn, Nam Phong đứng cạnh Lục Sênh, giải thích: "Đây là ngọc bích."
Giờ phút này, Lục Sênh cũng nhìn thấy dòng chữ: Vòng tay ngọc hồng lục bảo hạt ( Thanh Quang Tự).
Đó là vòng tay dùng hai màu ngọc xỏ thành. Hạt ngọc màu hồng đường kính ước chừng - milimet, hai viên ngọc lục bảo đường kính lớn hơn một chút, chia hồng ngọc thành hai phân, mỗi bên chín hạt, cộng lại đúng là , cho nên gọi là vòng tay " hạt". Trong đó ở đầu một hạt ngọc lục bảo còn làm thành tua rua tinh xảo.
Hồng ngọc màu sắc sáng rõ, ngọc lục bảo giọt nước, hai loại màu sắc tạo ra hiệu quả thị giác rất tốt, giống như mỗi hạt đều có sinh mệnh, trong suốt linh động. Lục Sênh đứng trước tủ kính, thở dài nói, "Thật đẹp!"
Nam Phong hỏi: "Thích?"
"Vâng!"
"Anh biết tại sao em thích."
"Tại sao?" Lục Sênh nghiêng đầu nhìn anh, có chút hiếu kỳ đáp án.
Nam Phong gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt tủ kính, cười một tiếng, "Đừng xem nữa, lát nữa mua kẹo cho em ăn."
Là sao, ý của anh là, cô thích cái vòng tay là vì nhìn nó giống kẹo trái cây? Lục Sênh có chút 囧, lườm chuỗi vòng kia một cái, ặc, đúng là hơi giống... Sau đó, càng nhìn càng giống... Được rồi gu thẩm mỹ của cô khác người...
Từ Tri Diêu nhỏ giọng hỏi, "Huấn luyện viên đang nói đùa hả?"
Đinh Tiểu Tiểu: "Vì sao tôi cảm thấy rất lạnh."
Từ Tri Diêu: "Nhưng mà huấn luyện viên hiếm khi nói đùa nha."
Đinh Tiểu Tiểu: "Cho nên chúng ta có cần phối hợp không? Cười một cái?"
Từ Tri Diêu: "Ha ha ha..."
Đinh Tiểu Tiểu: "Ha ha ha..."
Cười xong bọn họ còn lúng túng hơn.
Lại tiếp tục đi dạo, Lục Sênh càng thấy mỗi trang sức đeo tay ngọc bích đều giống kẹo trái cây.
Từ bảo quán trang sức đi ra, Đinh Tiểu Tiểu cầm bản đồ nghiên cứu, hỏi: "Chúng ta có cần đi dạo Ngự Hoa Viên không?"
Từ Tri Diêu lắc đầu nói: "Ngự hoa viên nhất định là trụi lủi, không có hoa, chúng ta đi chỉ có thể ngắm quạ đen."
Bọn họ đều không muốn ngắm quạ đen, cho nên quyết định không đi Ngự Hoa Viên.
Mấy người rẽ vào một cửa hàng lưu niệm gần đó. Từ Tri Diêu nhìn trúng một cái quạt giấy, mặt quạt màu vàng, trên đề dòng chữ thư pháp phóng khoáng "Trẫm chính là hán tử", mấy chữ này là do Ung Chính dùng mực đỏ phê tấu chương hạ bút.
Từ Tri Diêu chậm rãi phe phẩy quạt giấy, hỏi Lục Sênh, "Đẹp không?"
Lục Sênh lắc đầu.
Đinh Tiểu Tiểu nói chuyện trực tiếp hơn: "Quạt giấy này chỉ dùng cho người có bệnh, nhất là phối hợp với thời tiết này, chậc chậc chậc."
Mặc dù bị hai cô gái □□, Từ Tri Diêu vẫn không hề bị lay động. Cuối cùng Nam Phong hào phóng bỏ tiền mua quạt, giúp cậu hoàn thành lý tưởng vĩ đại.
Sau đó Đinh Tiểu Tiểu và Lục Sênh chọn trang sức đeo tay. Đinh Tiểu Tiểu chọn trâm cài tóc, nhìn thấy hợp ý bèn thí nghiệm trên đầu Lục Sênh. Mỗi lần bị cài trâm vào đầu, Lục Sênh đều hỏi Nam Phong một lần: "Đẹp không?"
Nam Phong: Đẹp, đẹp, đẹp, đẹp...
Lục Sênh có chút buồn bực, "Lần nào anh cũng nói đẹp." Nhìn cũng như không.
Nam Phong khẽ nhíu mày: "Anh đâu có biện pháp, ai bảo bộ dạng em xinh xắn."
Lục Sênh đỏ bừng mặt, quay đầu đi không nói. Cô cúi đầu, trái tim đập thình thịch, trong đầu trống rỗng.
Đinh Tiểu Tiểu che miệng, thở dài nói, "Nam Phong, anh thật biết ăn nói! Nếu ai nói với tôi như vậy, tôi sẽ gả cho người đó!"
Từ Tri Diêu: "Vậy chị có thể yên tâm, không có người nào nói đâu. Ui!" Lại bị nhéo.
Lục Sênh và Đinh Tiểu Tiểu chọn trâm gài tóc và vòng tay, Nam Phong mua một cái bật lửa, mấy người vừa lòng thỏa mãn rời khỏi cửa hàng lưu niệm.
Ra cửa chính, bên ngoài có tiệm ảnh, có thể mặc cung trang thời nhà Thanh chụp ảnh, Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu đều động tâm. Nam Phong bày tỏ trò ngây thơ này anh không thể tiếp nhận.
Lục Sênh dè dặt kéo vạt áo anh, "Thử xem sao?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy háo hức của cô, Nam Phong quay người, cuối cùng vẫn gật đầu.
Một ông lão đứng trước cửa tiệm của mình kiếm khách: "Đến chỗ tôi chụp ảnh đi, nhà tôi có long ỷ (ghế rồng của vua thời xưa), chỗ khác không có đâu."
Bốn người cứ như vậy bị ông lão dẫn vào, ông lão hỏi: "Các cô các cậu muốn mặc gì?... Thằng nhóc này tuấn tú lịch sự khí chất bất phàm, tôi thấy cậu thích hợp làm Hoàng thượng."
Vì vậy Nam Phong chưa lên tiếng đã bị ông lão sắp cho nhân vật.
"Vậy ai làm hoàng hậu?" Đinh Tiểu Tiểu tự nhủ, giương mắt nhìn Nam Phong mặt than, cô hơi ghét bỏ, lui về sau hai bước, "Tôi không làm hoàng hậu."
Lục Sênh xấu hổ chủ động mở miệng, bây giờ trọng trách làm hoàng hậu nhất định rơi vào trên vai cô, cô có chút tung tăng như chim sẻ, len lén liếc mắt nhìn Nam Phong.
Từ Tri Diêu không thể chấp nhận huấn luyện viên Nam và Lục Sênh trở thành vợ chồng, vì vậy nói: "Cháu cũng muốn làm Hoàng thượng."
Ông lão: "Người trẻ tuổi, cậu muốn làm loạn phải không?"
"Nói quá xa rồi, chụp tấm hình thôi mà..."
"Vậy cũng không được, chúng tôi có nguyên tắc riêng của mình."
Từ Tri Diêu nhịn đau nói ra, "Nếu không cháu làm Hoàng hậu cũng được. Ây da!"
Nam Phong không cẩn thận đá Từ Tri Diêu một cái. Nhìn Từ Tri Diêu lảo đảo suýt ngã xuống đất, Nam Phong cũng có chút áy náy, "Xin lỗi, không nhịn được."
Ông lão hỏi Từ Tri Diêu: "Cậu muốn làm Thái tử hay muốn làm Thái giám nào?"
"Cháu muốn làm Thái thượng hoàng! Thái, thượng, hoàng!!!"
"Không có quần áo Thái thượng hoàng."
"..." Từ Tri Diêu hết sức vô lực, cảm giác làm gì cũng không cũng không thoát khỏi vận mệnh xô đẩy, cậu chỉ nói, "Làm người phải có khí tiết, cháu sẽ không làm Thái tử."
Đinh Tiểu Tiểu: Vậy làm Thái giám thì khí tiết ở đâu? -_-
Ông lão phân phát quần áo xong, bảo bọn họ đi thay. Đinh Tiểu Tiểu nhận được một bộ quần áo cách cách hơi chặt, cô mặc áo khoác và quần sọc, sau khi mặc thêm đồ cách cách vào, dáng người hơi phì ra, giống hệt bác gái lớn tuổi.
Sau đó, trước ngực sắp bị ép nổ tung...
Đinh Tiểu Tiểu tóm một cái khăn lụa kém chất lượng che trước ngực, lên án: "Quần áo của ông có thể nhiều vải hơn chút không!"
Ông lão có chút ấm ức: "Quần áo cung nữ hợp cô lại không mặc."
Nhất định không mặc, nếu có thể làm công chúa, đầu óc úng nước mới lựa chọn làm cung nữ...
Sau khi thay đồ, Nam Phong và Lục Sênh ngồi trên long ỷ, Đinh Tiểu Tiểu và Từ Tri Diêu đứng ở hai bên, nhiếp ảnh gia hô một tiếng "Phát tài", tách, chụp lại cảnh này.
Ảnh được rửa lấy ra. Bốn người, một Hoàng thượng mặt than, một Hoàng hậu hồn nhiên trong sáng, một Cách cách có thể làm mẹ Hoàng hậu, còn có một... Thái giám mang vẻ mặt giết người.
Nhiếp ảnh gia chậc chậc cảm thán, đúng là tấm ảnh có thể viết nên chuyện xưa.
- - - - - Đoạn kịch nhỏ - - - - -
Từ Tri Diêu: Tôi muốn làm Thái thượng hoàng, sau đó đoạt lấy vợ của Hoàng thượng. Mặc dù Hoàng thượng là sư phụ tôi nhưng Hoàng hậu vẫn là sư muội tôi đấy!
Nam Phong: Một hoạn quan cũng dám làm càn như thế? Người đâu, lôi ra ngoài, thiến lần nữa.
Từ Tri Diêu: Cút...