Phúc Khang năm thứ ba, Man di phương Bắc xâm lấn biên cương, đánh chiếm hai thành trì của Đại Lăng.
Tiên hoàng ngự giá thân chinh, bên phải có phó soái Tề Xương, bên trái có quân sư Lưu Tương kề vai sát cánh đánh giặc.
Tề Xương cùng Tiên hoàng ở trên hai chiến mã giết địch khí thế như vũ bão, Lưu Tương ở trong hàng ngũ bày binh bố trận.
Tiên hoàng trong lúc chiến đấu bị ám sát sau lưng, may mà nhờ Tề Xương dùng thân chống đỡ, bỏ lại một cánh tay.
Chỉ trong năm tháng Man di đại bại, rút khỏi Đại Lăng, tự động giao trả hai thành trì.
Tề Xương lập công lớn lại cứu giá Tiên hoàng khi khải hoàn trở về liền được tấn phong làm Định Lăng Vương, tước vị được phép truyền nối muôn đời.
Tề Xương trở thành vị vương gia khác họ duy nhất trong hoàng thất.
Lưu Tương được phong làm Bình Tây Hầu, hưởng bổng lộc và tước vị cả đời.
Tề Xương cùng Tiên hoàng vốn dĩ là hảo bằng hữu từ thời niên thiếu, vì vậy sau khi phong vương, Tề Xương được xem như là hoàng thân quốc thích, quan hệ với hoàng thất ngày càng gần.
Tề gia tuy hiển hách, nhưng dòng dõi không thịnh.
Tề Xương chỉ cưới duy nhất một thê tử là trưởng công chúa, muội muội của Tiên hoàng.
Qua hai năm sinh được một nữ nhi là Tề Khuynh Lan.
Tề Khuynh Lan từ nhỏ đã theo cha học võ nghệ, lớn lên liền trở thành một nữ tướng quân.
Tề Khuynh Lan năm mười tám tuổi lập gia thất, phu quân cũng là một quan võ trong triều, không lâu sau thì hạ sinh một tiểu nữ nhi kháu khỉnh lấy họ nàng - Tề Nghiên Dương.
Năm Thịnh Khang thứ nhất, Tiên hoàng băng hà, thái tử Mộ Lăng Thần đăng cơ hoàng đế, lấy niên hiệu là Thịnh Khang.
Mộ Lăng Thần đăng cơ không lâu thì biên giới phía Bắc bị Man di xâm lược.
Tề Xương tuổi đã ngoài , Mộ Lăng Thần không đồng ý cho ông ra sa trường.
Nhưng nữ nhi Tề Khuynh Lan cùng phu quân tuổi còn trẻ, còn sức dai lực bền liền xung phong ra trận.
Mộ Lăng Thần phê chuẩn, đồng thời cho Lưu Tương theo làm quân sư đánh trận.
Biên thùy Bắc Cảnh Đại Lăng
Giữa bốn phương tám hướng đồng cỏ khô mênh mông bị vó ngựa dẫm đạp không thương tiếc.
Hàng vạn binh mã hoà vào nhau như đàn ong.
Bộ binh chạy phía trước theo hai cánh đánh úp vào Man di.
Đâu đó phất lên ngọn cờ đỏ in ấn rồng được thêu chữ Lăng.
Năm vạn binh mã do chủ soái Tề Khuynh Lan quận chúa anh dũng trên chiến trường tạo thế chủ động, người nào người nấy tràn đầy khí thế, một chém là một mạng người.
Tề Khuynh Lan vừa hạ sinh hài tử một năm, thân thể so với trước đây vẫn kém hơn, vì vậy chỉ cưỡi ngựa dùng phi thương hướng tới đầu và cổ địch mà hạ xuống.
Phu quân nàng Đinh tướng quân ở phía sau dẫn theo hai trăm binh cung thủ, hắn rút kiếm chỉa về phía quân địch ra lệnh
"Khai tên"
Hàng ngàn vạn mũi tên sắt nhọn bay lên không trung, tạo thành một vòng cung bổng rồi hạ xuống đạo quân Man di phía sau.
Man di một bộ mũ lông đều bị nhuốm máu trông kinh người.
Quân Đại Lăng vận bạc giáp khí thế hừng hực tiến lên.
Đinh tướng quân từ phía sau thúc ngựa lên yểm trợ Khuynh Lan quận chúa, cả hai kề vai sát cánh bên nhau chiến đấu.
Trận đại chiến sinh tử diễn ra cả một ngày một đêm, Man di sức cùng lực kiệt nhưng vẫn kiên trì không chịu đầu hàng.
Lực lượng Man di dần dần trở nên ít ỏi, Khuynh Lan thấy tình hình bên địch khó chống đỡ liền có chút mất cảnh giác, lo đối phó với vài tên lâu la phía trước mặt mà không để ý phía sau.
"Quận chúa cẩn thận"
Đinh tướng quân từ phía sau nhìn thấy tất cả, chỉ kịp thốt lên một câu.
Lưỡi kiếm kia đã đâm xuyên qua người Tề Khuynh Lan.
"Quận chúa!"
Đương lúc nàng không cẩn thận, một tên quân Man di xảo trá đứng phía dưới lắp ló, đợi nàng đang thẳng tay đâm phi thương xuống đám lâu la phía trước, hắn thừa cơ hội lấy một thanh kiếm, từ phía sau hướng tới bên trái ngực nàng đâm tới một nhát.
Lưỡi kiếm thẳng tấp sắc nhọn xuyên qua trái tim nàng, thân kiếm vốn dĩ ánh loáng liền bị màu huyết tươi của nàng phủ lên.
Đinh tướng quân phía sau hét lên, phi ngựa thật nhanh đến
"Quận chúa!"
Tề Khuynh Lan mạch đập ngưng động, đại não mơ hồ hiện lên hình ảnh của tiểu hài tử vừa tròn một tuổi, chập chững đi từng bước tiến tới nàng, Tề Xương trìu mến dạy nàng tập võ, cuối cùng là ánh mắt si tình và khuôn mặt tuấn lãng của Đinh tướng quân hiện lên.
Ánh mắt nàng tràn nước, từ từ nhắm lại.
Lúc khoé mắt chạm vào nhau thì nàng đã hoàn toàn mất ý thức, thân thể buông lỏng ở trên ngựa ngã xuống.
Đinh tướng quân cưỡi ngựa chạy tới, dùng nội lực bay khỏi lưng ngựa, cánh tay đón lấy thân thể hơi ấm dần tàn đang rơi xuống.
Đinh tướng quân ôm thi thể Tề Khuynh Lan ở trong lòng, một tay cầm kiếm chém bay đầu tên xảo trá vừa tấn công nàng.
"Quận chúa, nàng nhìn ta đi mà"
Nam tử hán đại trượng phu không bao giờ rơi lệ.
Nhưng một nam nhân sức dài vai rộng, một đại tướng quân dũng mãnh sa trường lúc này tựa như một hài tử khóc to.
Nước mắt tuôn như thác đổ, hắn vừa khóc vừa hét to gọi tên Khuynh Lan, đem mặt của nàng áp vào mặt hắn
"Khuynh Lan, nàng tỉnh lại đi.
Ta dẫn nàng đi gặp Dương nhi có được không?"
Đinh tướng quân ôm lấy thi thể dần lạnh, mắt nhắm nghiền, khoé môi vương một tia máu, nơi vai trái một mảnh vết thương lớn nhuốm đầy màu huyết dần đông lại.
Vết thương ấy như vết thương trong lòng hắn, hắn đau đến chết đi sống lại, ở giữa nơi chiến trường thay nằm đầy đống gào thét
Hắn ôm lấy Tề Khuynh Lan, mắt nhắm lại tưởng niệm quá khứ
Khi đó nàng và hắn lần đầu gặp ở Ngự Hoa Viên, hai người vừa biết nhau đã tình đầu ý hợp, lý luận võ học, tranh luận binh pháp, cứ như cả hai dành cho nhau vậy.
Tề Khuynh Lan là quận chúa của Định Lăng Vương, hắn là tướng quân mới nhậm chức ở trên phố kinh thành náo nhiệt cùng nhau chơi đùa, cùng trải qua thất tịch, cùng nhau nấu bữa ăn Tết trung thu,...!Ngày thành thân, nàng nói nàng yêu hắn, cho dù có chết cũng muốn bắt hắn theo.
Khi nàng mang thai tháng thứ tám, hắn và nàng đi dạo vườn hoa hoàng gia, song liền đứng trước bờ biển nhìn ra biển khơi bao la lúc hoàng hôn.
Hắn đưa tay sờ chiếc bụng nhô ra của nàng nói
"Ta muốn đặt tên cho hài tử là Nghiên Dương"
Tề Khuynh Lan cười mỉm, thuận tay sờ bụng mình
"Nghiên trong bách hoa tranh nghiên, Dương trong đại dương"
Đinh tướng quân gật gù khen.
"Đúng là quận chúa am hiểu tường tận.
Con của ta sẽ thật xinh đẹp như hoa, bao la như biển cả"
Nói dứt câu, Đinh tướng quân hôn nhẹ lên chiếc bụng nhô lên của nàng, sau đó đứng dậy, hướng một bên má của Tề Khuynh Lan hôn lên một cái.
Khi Khuynh Lan lâm bồn, Đinh Tử Lâm một mực đòi ở bên trong cỗ vũ thê tử, hắn ngồi kế bên giường, đưa cánh tay chai sạm rắn chắc của hắn ở bên để nàng nắm lấy.
Trong suốt ba giờ đồng hồ sinh nở hắn đều ở bên nhiều lời nói tới nói lui an ủi cổ vũ quận chúa.
Tiếng thét chói tai vang lên, bà đỡ ôm lấy tiểu hài tử bọc trong khăn gấm mềm mại bồng đến trước mặt hắn.
"Quận mã, là tiểu quận chúa"
Nghe đến đây, Tề Khuynh Lan ở trên giường hơi thở có chút yếu ớt nói
"Là nữ hài sao? Haizz, ta phụ kì vọng của phụ thân rồi"
Đinh Tử Lâm cuống quýt giành bế đứa bé, thúc giục bà đỡ mau lau dọn.
Trước khi bà đỡ ra cửa, hắn đưa cho bà hai thỏi vàng đủ để sống cả đời, dặn dò không tiết lộ giới tính hài tử.
Bà đỡ vui mừng nhận lấy liền cam kết không nói nữa lời, sau đó dọn đồ về quê nhà sống.
Đinh Tử Lâm ôm hài tử bé bỏng trong tay đi đến ngồi kế bên giường, xoay mặt đứa bé cho Tề Khuynh Lan xem
"Không sao, vương gia chắc sẽ không trách nàng đâu.
Tạm thời cứ giữ bí mật với bên ngoài, đợi vương gia giải quyết thôi.
Nàng nhìn xem, hài tử giống nàng quá, thật đẹp"
Tề Khuynh Lan cười khẽ, xoay người nhìn kĩ mặt đứa trẻ, đưa ngón tay sờ sờ cái mũi nhỏ nhắn đã có dáng.
"Chiếc mũi xinh xắn này chính là của chàng"
"Đúng rồi, hài tử giống ta cái mũi, còn có, chiếc cằm này nữa haha"
Đinh Tử Lâm hạnh phúc sờ sờ cằm đứa bé nói tiếp
"Nàng đặt tên con là gì?"
"Ta muốn con mang họ Tề, phụ thân chỉ có một mình ta là nữ nhi, còn về tên, chẳng phải chàng đã đặt sao là Nghiên Dương, Tề Nghiên Dương"
Đinh Tử Lâm không có lời nào ý kiến rất vui vẻ đồng ý, tươi cười ôm đứa bé, cúi người hôn lên đôi môi còn khô nức của Tề Khuynh Lan
"Quận chúa, đa tạ nàng, nàng vất vả rồi"
Tề Nghiên Dương được hạ sinh buổi sáng, Tề Xương xót xa con gái sau khi hạ triều không hồi vương phủ dùng ngọ thiện liền chạy một mạch đến phủ quận chúa.
Hắn theo chỉ dẫn hạ nhân đến phòng sinh, vừa bước vào đã thấy Đinh Tử Lâm ở bên bưng trà rót nước, còn có một chậu khăn ướt có lẽ đã lau tốt cho Khuynh Lan.
Hắn nhìn cảnh này đến hài lòng, âm thầm an tâm con gái đã tìm được phu quân tốt.
Lại nhìn đến hài tử nhỏ bé quấn vải gấm nằm cạnh Khuynh Lan, đang quơ tay quơ chân loạn xạ.
"Lan nhi, Tử Lâm"
Tề Xương không đợi được còn chưa thay triều phục, đã tiến vào.
"Lan nhi, con sao rồi?"
"Phụ thân, nữ nhi không sao, nghỉ vài ngày liền tốt"
"Vương gia vất vả tới đây, để tiểu tế rót nước cho người"
Đinh Tử Lâm bưng chậu nước ra ngoài, sau đó đem vào một khay trà mới thay, rót một tách dâng đến Tề Xương
"Không sao là tốt, đứa trẻ khoẻ mạnh chứ, là nam hài hay nữ hài"
Đinh Tử Lâm đứng một bên nhanh miệng nói
"Là nữ hài thưa vương gia"
Tề Xương không nói gì, chỉ khẽ thở ra một hơi.
Hắn đưa tay vỗ vai Đinh Tử Lâm, rồi dời tay đặt trên đầu Khuynh Lan xoa nhẹ
"Không sao.
Đều là tại Tề gia ta dòng dõi không thịnh, lúc công chúa ra đi cũng chỉ có một mình con.
Sinh nam hài nữ hài đều nhọc lòng con rồi Lan nhi"
"Nữ nhi vẫn chưa thông báo về giới tính của đứa bé ra ngoài".
ngôn tình sủng
"Vậy sao"
Tề Xương ở khoé mắt chảy ra một giọt nước mắt.
Lại nhìn đến đứa bé nằm bên cạnh còn thức, đôi mắt giống ông và Khuynh Lan vô cùng, màu mắt nâu nhạt, tròn xoe sâu thẳm.
Tề Nghiên Dương không khóc, nhìn ông chăm chăm, bàn tay nhỏ bé quơ quơ đòi bế.
Tề Xương thấy thế sủng nịn vươn tay một cánh tay bế lên, cứ như vậy tiểu hài tử Nghiên Dương chọc ông cười liên hồi, những lo lắng đều tan biến, vui vẻ ôm lấy bảo bảo hôn lên một cái.
"Tử Lâm, Lan nhi, ta đã quyết định rồi.
Ta sẽ lập tiểu Nghiên Dương làm thế tử"
Kết thúc dòng hồi tưởng, Đinh Tử Lâm ánh mắt kiên định nhìn khuôn mặt trong lòng mình, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt thi thể, hắn một tay ôm Tề Khuynh Lan, một tay cần kiếm lên.
"Quận chúa từng nói, nếu có chết cũng muốn ta theo bồi.
Đinh Tử Lâm ta suốt đời đều sẽ ở bên quận chúa.
Nàng yên tâm, ta sẽ đến ngay với nàng đây"
Quân lính chung quanh giải quyết xông hết đám lâu la Man di còn lại, lập tức chạy đến chỗ Đinh Tử Lâm.
Nhưng đã quá trễ, khi bọn họ chạy đến, Đinh Tử Lâm đã đặt kiếm lên cổ, dùng lực đè sâu kéo một đường cắt.
Cứ như vậy dưới cổ hắn chảy ra dòng huyết tươi, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tề Khuynh Lan, hắn đưa tay sờ khuôn mặt người kia, hức hức lên vài câu rồi tầm mắt tối dần, hắn ngã gục xuống, vẫn ôm lấy thi thể Tề Khuynh Lan, cùng nhau đến suối vàng.
"Quận chúa, tướng quân!"
Quân lính quay quanh hai người, bọn họ lập tức tiến tới muốn đem đến quân y nhưng một thiếu tướng trong đội ngăn lại.
"Hai người họ đã đi rồi"
Năm Thịnh Khang thứ hai, Lan Quận chúa và Kim Ngô Đại tướng quân hi sinh trên sa trường, Man di đại bại, bồi thường tổn thất cho Đại Lăng, thoả thuận mỗi năm tiến cống lông thú và vải vóc.
Lan Quận chúa và Kim Ngô Đại tướng quân lập đại công, nhưng không may hi sinh, Hoàng đế Mộ Lăng Thần vô cùng thương tiếc đau lòng.
Hắn cảm thấy chính mình gián tiếp cướp đi phụ mẫu của tiểu Nghiên Dương, mang tâm tư nặng trĩu.
Hắn quyết định sau này phải bù đắp cho nàng, để nàng trở thành một Định Lăng Vương thứ hai, trung thành với xã tắc.
Qua hai tuần, Mộ Lăng Thần hạ thánh chỉ tấn phong Lan Quận chúa làm Hoàng Lan công chúa, Kim Ngô đại tướng quân thành Bắc Định Hầu.
Đồng thời xây dựng một khu lăng tẩm cho Tề gia bên cạnh Hoàng lăng, Hoàng Lan công chúa và Bắc Định Hầu đều được chôn cất ở đó.
Mộ Lăng Thần còn hạ lệnh ban thưởng thêm vàng bạc châu báu cho Định Lăng Vương.
Khi Tề Nghiên Dương được một tuổi đã có thể chập chững bước đi vài bước.
Mà đứa nhỏ này cực kì giỏi chọc người khác vui vẻ.
Đương kim hoàng thượng Mộ Lăng Thần đích thân đến phủ Định Lăng Vương dự sinh thần, nàng làm trò khiến hoàng thượng không thể ngưng cười, càng thêm yêu mến đứa nhỏ này.
Vì vậy liền hạ chiếu chỉ lập Tề Nghiên Dương làm Định Lăng Thế tử, ban bổng lộc ngang với các vương gia hoàng thất.
Từ đó trên khắp Đại Lăng đều biết Định Lăng Thế tử là đại nhân vật trong vương triều, so với một số hoàng tử trong hoàng thất còn muốn được sủng ái hơn.
Tề Nghiên Dương từ nhỏ phải mặc nam trang, trở thành đích tôn của Định Lăng Vương, là Thế tử cao quý nhất Đại Lăng..