Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

chương 113: muốn ăn chị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khổng Hi Nhan ngồi trong phòng riêng của quán cafe, dựa vào cửa sổ, nàng có thể cảm nhận được ánh nắng tùy ý nhảy nhót trên người, rất ấm áp.

Quan Hiểu Dĩnh đội nắng đi vào.

Cô tìm đến phòng Khổng Hi Nhan ngồi, cười nhẹ gọi: "Hi Nhan."

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô, bị ánh nắng ngược sáng chiếu chói đến híp mắt lại.

Quan Hiểu Dĩnh mặc bộ đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhạt, khác hẳn dáng vẻ xa hoa của phu nhân Tổng giám đốc Hâm Huy khi trên sân khấu, bây giờ trông Quan Hiểu Dĩnh tràn đầy khí chất thanh xuân.

Rất giống khi hai người mới quen nhau.

Lúc đó cả hai đều không biết gì về giới giải trí, vật lộn khó khăn, mỗi ngày chia sẻ những chuyện vui vẻ hay buồn bã, không hề kiêng dè nhau.

Nhưng quãng thời gian như vậy, sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Quan Hiểu Dĩnh thấy Khổng Hi Nhan thất thần bèn cười nói: "Cậu sao đó?"

Khổng Hi Nhan định thần cười: "Không có gì, đột nhiên nhớ lại trước đây thôi."

Quan Hiểu Dĩnh ngồi xuống đối diện nàng, gọi một ly cafe, khi nhân viên đi rồi mới nói: "Đúng vậy, mình cũng hay nhớ lại trước kia, chúng ta thân thiết biết bao."

Khổng Hi Nhan cúi đầu khuấy thìa, mấp máy môi: "Đúng ha."

Quan Hiểu Dĩnh chăm chú nhìn nàng, im lặng vài giây.

Không lâu sau cafe được bưng ra, Quan Hiểu Dĩnh nhìn chằm chằm cốc của Khổng Hi Nhan, đột nhiên bật cười: "Ba năm rồi, khẩu vị của cậu vẫn không đổi."

Khổng Hi Nhan cũng nhìn cốc của mình, cong môi: "Rất khó đổi."

Quan Hiểu Dĩnh uống một ngụm cafe: "Không thay đổi cũng tốt, điều này khiến mình cảm thấy cậu vẫn luôn như trước."

Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn Quan Hiểu Dĩnh: "Không thay đổi cũng không tốt đâu, Hiểu Dĩnh, cậu vẫn như trước đây."

Một lời hai ý của nàng khiến Quan Hiểu Dĩnh nhíu mày, sau đó vẫn cười: "Có gì không tốt, mình..."

Khổng Hi Nhan xoay người lấy ra lá thư trong túi, ngắt lời Quan Hiểu Dĩnh, nàng nói: "Hiểu Dĩnh, cậu có nhớ sau khi mình quay lại giới giải trí, gặp cậu trong chương trình 'Hẹn ước thứ sáu', cậu nói gì với mình không?"

"Cậu nói, vật đổi sao dời, hiện tại đã không còn như ba năm trước."

Quan Hiểu Dĩnh cười nhạt: "Cậu đang trách mình lúc trước đã rũ sạch quan hệ với cậu sao? Thật ra..."

"Thật ra vì ngày đó mình bị cả Ngụy Diễm và Hà Vi đè lên, mình còn gánh thêm cái danh 'tiểu tam', là kẻ không ai nhìn nổi, thậm chí trong chương trình đó phải nhờ đến bạn cũ chấm điểm mới có thể thắng."

"Hiểu Dĩnh, lúc đó cậu nghĩ như vậy sao?"

Quan Hiểu Dĩnh lập tức nhíu mày: "Đương nhiên không phải, mình chưa bao giờ nghĩ thế cả."

Khổng Hi Nhan cười khẽ: "Thật sao? Lúc đó cậu lạnh nhạt với mình như vậy, sao về sau lại nhiệt tình chứ?"

Quan Hiểu Dĩnh: "Đó là bởi vì..."

"Bởi vì mình vươn mình rồi, mình không bị người ức hiếp nữa, con đường về sau của cậu vẫn luôn bằng phẳng nhưng mình thì sẽ lại đứng trên đỉnh cao, thế nên cậu sợ, Hiểu Dĩnh, là vậy phải không?"

Quan Hiểu Dĩnh vẫn luôn nhíu chặt đôi mày thanh tú, môi hé mở: "Hi Nhan, sao mình có thể như vậy, mình không hiểu cậu đang bị làm sao đấy."

Khổng Hi Nhan hơi hồng vành mắt, âm thanh khàn khàn: "Cậu không hiểu? Cần mình nói rõ ra ư?"

"Hiểu Dĩnh, cậu biết đây là cái gì không?"

Khổng Hi Nhan cầm lá thư trên tay, đưa đến trước mặt Quan Hiểu Dĩnh, để ba chữ lớn trên thư trực tiếp đập vào mắt Quan Hiểu Dĩnh.

Quan Hiểu Dĩnh nhìn chữ trên đó, sắc mặt hơi đổi, căng thẳng nuốt nước bọt, nhưng cũng nhanh chóng trấn định tự nhiên.

Xa cách ba năm, diễn xuất của Quan Hiểu Dĩnh đã đạt mức lô hỏa thuần thanh, ít nhất gương mặt hiện tại biểu hiện vô cùng vô tội và mơ hồ.

"Hi Nhan, đây là cái gì?"

Khổng Hi Nhan thấy Quan Hiểu Dĩnh không nhận lấy lá thư, nàng lại thu tay về, mở thư ra, giấy trắng đã ố vàng nhưng chữ viết màu đen thì vẫn còn rõ. Khổng Hi Nhan nhìn thư nói: "Đây là thư Tiểu Phàm gửi cho mình."

"Tiểu Phàm không phải một người lỗ mãng, càng không phải người sẽ đi ép buộc người khác. Cậu ấy như thế nào, chắc cậu cũng hiểu rõ hơn mình, chính vì hiểu rõ, thế nên cậu mới lợi dụng thuận tay như vậy."

"Tiểu Phàm ra đi, mình đã tự trách rất lâu. Mình suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc đã làm gì khiến cậu ấy hiểu lầm như vậy, còn dẫn đến mất mạng."

"Mình nghĩ mãi không tìm được nguyên nhân, cho đến khi tận tay nhận được bức thư này."

"Cậu không ngờ tên ngốc đó trước khi xảy ra chuyện đã viết thư cho mình đúng không? Trong lòng cậu ấy luôn cho rằng bức thư này sẽ là kỉ niệm ngọt ngào về sau cho cả hai, lại không ngờ chính nó cũng mở ra toàn bộ nghi hoặc của mình."

"Hiểu Dĩnh, chẳng lẽ cậu không có lỗi với Tiểu Phàm chút nào sao?"

Quan Hiểu Dĩnh cầm cốc cafe, nỗ lực giải thích: "Mình có, thời thời khắc khắc mình đều thấy có lỗi, tự trách. Mình không nên đưa ra lời khuyên tồi tệ như vậy, làm hại em ấy mất mạng."

Khổng Hi Nhan nghe câu nói này chỉ cười lạnh: "Lời khuyên tồi tệ."

"Nói thật dễ nghe."

"Hiểu Dĩnh, trước đây mình vẫn luôn nghĩ, ganh tị sẽ khiến người ta trở nên ra sao, nhìn cậu mình liền hiểu rõ. Ganh tị sẽ làm người ta hoàn toàn thay đổi, trở nên xấu xí không thể tả, trở thành không bằng cầm thú."

Giọng Khổng Hi Nhan vẫn luôn ấm áp, âm điệu không quá thay đổi nhưng từng chữ đều đâm thẳng vào tim gan.

Quan Hiểu Dĩnh ngồi đối diện nàng đã thay đổi sắc mặt, cúi đầu cắn môi: "Ganh tị..."

"Ha!"

"Hi Nhan, trong lòng cậu, mình là như vậy sao?"

Khổng Hi Nhan nhấc mắt nhìn cô, Quan Hiểu Dĩnh hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, nhưng mở miệng vẫn tràn đầy vẻ nghiến răng nghiến lợi.

"Ban đầu mình không hề muốn hơn thua gì với cậu cả. Có người trời sinh liền nắm giữ tất cả, có người lại phải vật lộn trong đầm lầy, miễn cưỡng trải qua. Cậu là người vừa ra mắt đã đứng trên đỉnh cao, làm sao sẽ hiểu loại người phải tìm mọi cách tồn tại như mình."

"Có cậu ở đó, mình sẽ mãi mãi chỉ làm nền, là vai phụ trong phim truyền hình, là kẻ vô danh khi ra khỏi TV."

"Nhưng mình cũng không hận gì cậu, chỉ có chút không thoải mái."

"Nhưng cậu lại nhất định nhận bộ phim đó."

Quan Hiểu Dĩnh ngẩng đầu lên, mặt nặng mấy phần, thêm chút hung ác: "Cậu biết không, phim điện ảnh ba năm trước, đáng lẽ phải là của mình."

"Vai nữ chính đó, là của mình!"

Khổng Hi Nhan há miệng: "Cậu..."

Quan Hiểu Dĩnh cắn răng ngắt lời nàng: "Vì vai diễn đó, mình đã dâng ra tất cả. Hi Nhan, cậu hiểu tất cả có nghĩa là gì không? Mình từ một cô gái đã biến thành đàn bà, chỉ vì vai diễn đó."

"Ngay khi trong lòng mình luôn vui sướng nghĩ rằng rốt cuộc không cần làm cái bóng của cậu nữa, đạo diễn lại nói cho mình phải đổi vai."

"Phải đổi vai! Rõ ràng đêm trước đó gã đàn ông vẫn còn nhẹ nhàng thì thầm với mình, giờ trở nên lạnh lùng vô tình, nói rằng hết cách rồi, là bên đầu tư quyết định."

Khổng Hi Nhan phức tạp vô cùng: "Tại sao không nói với mình?"

Quan Hiểu Dĩnh hơi lớn giọng: "Nói với cậu? Đem sự nhục nhã đó của mình đi tranh thủ sự thương hại của cậu? Để cậu nhìn thấy rằng cái vai diễn mà mình phí bao tâm tư sức lực muốn tranh được đó lại là thứ cậu chiếm được dễ như ăn bánh à? Hi Nhan, cậu thật tàn nhẫn."

Khổng Hi Nhan lạnh mặt, đôi mắt sáng nhìn thẳng Quan Hiểu Dĩnh: "Mình tàn nhẫn?"

"Rốt cuộc là mình tàn nhẫn hay cậu tàn nhẫn đây?"

"Vì thế mà cậu tung tin mình thích Tiểu Phàm, bịa ra những chuyện không có thật, để Tiểu Phàm ở nơi đó tỏ tình? Nhưng rồi sao? Cậu hại chết cậu ấy."

Quan Hiểu Dĩnh đứng lên: "Đó không phải lỗi của mình! Đó là số mệnh của em ấy!"

"Mình cũng không nghĩ sẽ thành như vậy."

"Mình chỉ sắp xếp phóng viên ở gần đó, mình muốn bọn họ chụp được tin tức rằng cậu yêu đương. Mình biết phía đầu tư yêu cầu diễn viên không được có scandal."

"Nhưng mình không ngờ, Tiểu Phàm lại..."

Quan Hiểu Dĩnh không ngờ được.

Quan Hiểu Phàm vì thế mà chết đi.

Điều này làm cho cô ta không còn chỉ là ganh tị với Khổng Hi Nhan mà đã biến thành thù hận.

Quan Hiểu Dĩnh bị mờ mắt, không nhìn rõ chân tướng, ả thấy mình không sai, cũng không tự cho rằng mình sai gì cả.

Khổng Hi Nhan nghe xong Quan Hiểu Dĩnh nói chỉ cười lạnh: "Thì ra mọi chuyện ra vậy."

"Vì thế cô đã đổ thêm dầu vào lửa khi Ngụy Diễm và Hà Vi hãm hại tôi?"

"Quan Hiểu Dĩnh, cô đúng là đồ ma quỷ!"

Quan Hiểu Dĩnh nghe Khổng Hi Nhan nói xong cũng chỉ đứng đó, không hề quan tâm lời nàng. Khổng Hi Nhan uống hết cafe còn sót lại, đầu lưỡi cay đắng, lan tràn đến trong lòng, khiến mắt nàng đỏ lên, chóp mũi chua xót.

Khổng Hi Nhan uống xong cafe, đặt lá thư xuống bàn, khàn khàn nói: "Hôm nay tôi một mình hẹn cô ra đây, ngoài việc đem trả lại lá thư này, còn có vài lời muốn nói với cô."

"Chuyện ba năm trước tôi sẽ không truy cứu nữa, vì thế cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ lôi chuyện cũ ra làm phiền cô. Mà cô, càng không cần hỏi rằng tôi không cần người bạn là cô nữa phải không."

"Hiện tại tôi nói cho cô biết, tôi không cần."

Khổng Hi Nhan nói xong trực tiếp đạp giày cao gót rời đi, không chút lưu luyến nào. Quan Hiểu Dĩnh lạnh mặt quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Khổng Hi Nhan, tay cầm lá thư siết chặt lại, tờ giấy liền nhăn nhúm, rồi bị xé rách.

Ra cửa, Khổng Hi Nhan thở ra một hơi, tảng đá lớn ép trong lòng rốt cuộc không còn, điều này khiến vẻ mặt nàng thả lỏng hơn nhiều.

Phó Thu thấy nàng đi ra vội đến đón: "Khổng tỷ."

Khổng Hi Nhan nhìn Phó Thu cười: "Đi, lên xe."

Phó Thu ừm một tiếng đỡ nàng lên xe. Khổng Hi Nhan ngồi trong xe nhìn về quán cafe, trong đầu hiện lên câu nói của Quan Hiểu Dĩnh.

Cô ta nói: Vai nữ chính ba năm trước nên là của mình.

Mình đã dâng ra tất cả vì vai diễn đó.

Nhưng cô ta quên rằng, dâng ra không có nghĩa là sẽ được nhận lại.

Cũng có thể sẽ bị mất toàn bộ.

Nàng hạ mi mắt, di động trong túi kêu lên, là chuông báo có tin nhắn. Khổng Hi Nhan bỏ điện thoại ra nhìn, thấy Trì Vãn Chiếu gửi tin.

[Xong rồi chứ?]

Khổng Hi Nhan trả lời: [Xong rồi ạ.]

Trì Vãn Chiếu: [Ừ. Vậy tối nay em muốn ăn gì?]

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút, nhắn lại: [Muốn ăn chị.]

Trì Vãn Chiếu:...

--------------------

Tác giả có lời muốn nói.

Trì Vãn Chiếu: "Nhìn em chị lại nghĩ đến một câu này."

Khổng Hi Nhan: "Hả? Câu gì vậy?"

Trì Vãn Chiếu: "Đói đến mức muốn ăn thịt người."

Khổng Hi Nhan:...

--------------------

Quan Hiểu Phàm có lẽ là em trai song sinh với Quan Hiểu Dĩnh. Quan Hiểu Dĩnh đúng là hết thuốc chữa rồi, tự mình gián tiếp hại chết em trai mà vẫn đổ lỗi cho người khác. Hi Nhan mà không có Trì tổng giúp quay lại thì đúng là kiếp này quá khổ khi có người bạn như Quan Hiểu Dĩnh.

//

Truyện Chữ Hay