Cậu là không tìm thấy? Hay là cố ý không tìm thấy? Sebastian chất vấn.
- Như nhau mà, tớ vốn không muốn tìm cô ấy.
Rồi cảm thấy bực mình mà nói:
- Tại sao cậu lại cố chấp vậy?
Sebastian thở dài, thời gian không còn nhiều, năm ngày nay gần như lục tung mọi ngóc ngách mà vẫn không thấy cô đâu. Tất cả những gì thu được là cô đã đặt phòng ở khách sạn Metropolie. Nhưng đã quá hạn hai ngày, đồ đạc cá nhân đã được bỏ vào tủ lưu trữ của khách sạn. Sebstian đã kí giấy xin nhận dưới bảo lãnh của chú James, hay đúng hơn là con dấu ủy quyền trong tay James. Bây giờ việc duy nhất trông mong được là ngồi chờ. Sebstian buồn bã nói:
- Có khi nào cô ấy đã rời khỏi đây?
- Phải rồi, chắc chắn là vậy. Bị cậu hù cho sợ cao bay xa chạy rồi!
James vẫn giữ thái độ bực bội mà trả lời. Chuyện Thái Vy lén xuống tàu làm sao anh không biết. anh còn lén theo cô đến tận khách sạn cơ mà. Nhưng cuối cùng xem tên kia đã làm được việc tốt gì. Bây giờ thật là nhớ cũng không biết phải đi đâu để được thấy. Không bực sao được.
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn Metropolie, hai chàng vương tử diện mạo xuất chúng ngồi im lặng. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ của riêng mình. Lâu lâu liếc nhìn đối phương một cái, rồi lại tiếp tục với cõi riêng của mình. Bên ngoài trời mưa rả rích, những hạt mưa mang theo bụi bặm phương nam dán chặt vào mặt kính cửa sổ, rồi lạnh lùng buông mình rơi xuống không chút luyến tiếc. James hạ lớp màn chớp xuống rồi đứng tần ngần nhìn các đường diềm gỗ quanh cửa sổ. Anh nhớ Pháp, nhớ những cuộc vui quên ngày tháng bên đó. Nhưng nỗi nhớ ấy nhanh chóng bị đẩy lùi bởi hình ảnh một người con gái. Tình cảm này nếu James tiếp tục theo đuổi, thì phải chăng tình bạn giữa anh và Sebastian sẽ đến hồi kết. Nhận thấy ánh mắt lạ lùng của James hướng về phía mình, Sebastian thoáng giật mình. Chẳng lẽ…
- Cậu đã quyết định rồi sao? Phải không? Seb ngồi thẳng lưng, trông chờ câu trả lời của James.
James cười nhẹ, đưa tay miết theo đường vân gỗ, rồi lại kéo màn chập lên. Chạm tay vào tấm cửa kình mờ nhòa lạnh ngắt, lạnh như chính trái tim anh vậy. Dưới đường, những chiếc xích lô liên tục tấp vào lề, bung dù che cho khách. Những cô gái trong tà áo dài trắng đội cặp lên đầu chạy nhanh băng qua đường rồi nhanh chóng leo lên xích lô. Hình ảnh nào cũng khiến anh nhớ tới Thái Vy. Tà áo dài màu tím hoa lan bay nhẹ trong gió, mái tóc đen thắt hờ một bên, đôi mắt đen long lanh, đôi môi chúm chím như nụ hoa đào…bây giờ đang ở đâu? Em ở đâu hả Thái Vy?
- Cô ấy rất thích ngắm mưa!
Câu nói không ăn nhập gì với thắc mắc của Sebastian khiến anh càng chắc như đinh đóng cột với suy đoán của mình. Đã thích đến mức như vậy rồi sao. Cậu như vậy thì tôi biết làm sao. Sebastian khép hờ mắt, tình bạn lâu năm giữa James anh sẽ không bao giờ đánh mất. tình cảm của anh với Thái Vy càng không thể từ bỏ. Từ từ mở mắt, Sebstian tiến về phía James, giọng nói mơ hồ như cảm giác của anh vậy:
- Cậu chỉ là cảm giác thoáng qua thôi phải không? Cậu sẽ không nghiêm túc chứ?
James ngước lên nhìn Sebstian, định nói rồi lại thôi. Có những thứ không nhất thiết phải nói ra, có những thứ cứ để cho nó không rõ ràng như thế, có khi sẽ tốt hơn. Nhưng mà, những việc dối người dối mình như vậy, anh không làm được. Bây giờ trước mặt Sebastian nói một câu khẳng định, sẽ có một điều nhỏ nhoi nào đó ngay lập tức biến mất. James vẫn im lặng, hay đúng hơn cả anh và Sebstian đều mong muốn một sự thật khác, đều mong muốn một sự trì hoãn. Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí nặng nề giữa hai người đàn ông. Sebastian rời vị trí cửa sổ ra cửa chính, anh nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhàng của James sau lưng mà cảm thấy như chính mình cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi không phải nghe câu trả lời của James. Người quản lý yêu cầu Sebstian kí nhận hành lí của Thái Vy. Điều này khiến chính James dù từ đầu đến cuối đầu giữ thái độ dửng dung cũng phải bước nhanh lại. Sauk hi đóng cửa, hai người mau chóng mở hành lí của cô ra. Phải mất khá lâu mới phá được khóa. Nhưng rồi James lại bảo:
- Khoan đã, tụi mình đang lục lọi đồ của con gái sao?
Sebstian đang sốt ruột cũng phải dừng tay, nghĩ một lúc rồi chẹp miệng:
- Đây là trường hợp khẩn cấp.
Hai người sau khi hoàn thành quá trình lục lọi kĩ lương như hai thám tử chính cống. Đều ngồi bệt xuống sàn. Có một điều gì đó kì lạ. Hành lí của cô còn nguyên. Tất cả trang phục, trang sức, vật dụng cá nhân đều để lại. Tiền bạc cũng không mang theo, có cả giấy tờ mua nhà ở đây. Thái Vy không đến mức hào phóng như vậy chứ. Không giống cô chút nào. Cho dù có tránh Sebstian thì cũng không thể bỏ đi đâu mà một chút quần áo cũng không mang theo, tiền bạc cũng để lại rất nhiều.
- Có gì đó không ổn? Nhưng lại không biết là gì. Cậu có thấy vậy không?
Sebstian gật đầu. Cảm giác đã bỏ lỡ chi tiết nào đó nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra nổi.
Ngoài trời mưa đã tạnh, nhưng gió vẫn gào thét thê lương, màn trập bị giật tung đập vào cửa kính loạch xoạch. Hai người đàn ông lại chìm trong im lặng.