- Hai người nói chuyện gì vui thế? – Mộc Chi cắt ngang lời Jennie Phạm.
Jennie Phạm vốn đang cười rất tươi, thấy Mộc Chi bước đến thì xụi mặt. Nhưng rất nhanh, cô ta đã lấy lại trạng thái hòa nhã thanh lịch vốn có:
- Chị Tiểu Hạ, em đang học hỏi thêm một số kinh nghiệm làm việc từ anh Nam Khang ạ.
- Vậy sao? - Mộc Chi liếc Nam Khang.
Nam Khang cười cười, ung dung đứng một bên xem trò hay.
- Anh Nam Khang nhiệt tình với em lắm ạ.
Mộc Chi cười lạnh:
- Tôi không vui với điều đó đâu. – Rồi quay sang Nam Khang – Anh nói xem?
Nam Khang nhếch môi, hướng về Jennie nói:
- Xin lỗi cô nhé Jennie, bạn gái tôi hay ghen. Có lẽ cô nên nhờ một người khác, tôi không thể tiếp tục nữa rồi.
Jennie Phạm trố mắt sửng sốt:
- Hai người…
Cho đến khi được anh ôm eo rời đi, bỏ lại Jennie ngẩng ngơ nhìn theo từ đằng sau, Mộc Chi mới hừ giọng với anh:
- Cô ấy có tình ý với anh! Lần sau không được nói chuyện riêng với cô ấy nữa!
Nam Khang cuối đầu hôn cô một cái:
- Nghe lời em.
Mộc Chi hài lòng choàng tay anh, nũng nịu nói:
- Ăn xong mình đi chơi xe trượt đi anh. Lúc sáng nhìn người ta chơi trò đó em thích lắm.
- Sao lại thích? – Anh cười cười.
- Đó là trò chơi của tình nhân mà!
- Không sợ bị nhìn thấy nữa sao?
- Em muốn tuyên bố chủ quyền.
…
Buổi tối, phòng trà Bắc Hà có Rym đến biểu diễn. Anh chỉ vừa ghé qua sau khi chạy xong một show ca nhạc ở Đà Nẵng. Nam Khang ôm Mộc Chi ngồi trên một chiếc ghế sô pha ở trong góc của phòng trà. Chiều nay lúc hai người chơi xe trượt ngoài trời, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy. Cho nên lúc này thấy Nam Khang nhàn nhã ôm người tình xinh đẹp trong lòng, họ cũng chẳng còn thắc mắc nữa.
Thỉnh thoảng sẽ có cấp dưới hoặc đối tác đến mời rượu anh, Mộc Chi đều thay anh uống cả. Dạ dày anh vẫn chưa ổn định hoàn toàn sau lần xuất huyết đó, cô không cho phép anh động vào bất cứ một giọt rượu nào.
Đêm nay ngoài Rym còn có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng khác, đương nhiên là không thể thiếu Nancy. Cô ta từ góc nào đó cầm một ly rượu đi đến:
- Chào cô, Tiểu Hạ. Tôi ngồi đây được chứ?
Mộc Chi thoáng chút ngạc nhiên, ngồi thẳng dậy:
- Được chứ, được chứ!
- Em quen cô ấy? - Nam Khang hỏi Mộc Chi.
- Cô ấy là bạn của em.
Nancy nâng một ly rượu, hướng về phía Nam Khang:
- Tổng giám đốc Nam Khang, nghe danh đã lâu. Tôi cũng là cấp dưới của anh, mời anh một ly rượu được không?
Nam Khang không mặn không nhạt đáp:
- Bạn gái tôi không cho tôi uống rượu.
Mộc Chi trừng mắt với Nam Khang, sau đó cười với Nancy:
- Tôi uống thay anh ấy.
Mắt Nancy thoáng qua tia thất vọng, uống vội, ngồi thêm một lúc thì thấy bản thân quá thừa thải, rốt cuộc đành kiếm cớ rời đi.
Sau khi hát xong một mạch bốn năm bài hát, Uy Vũ rời khỏi sân khấu, đi lại chỗ Nam Khang và Mộc Chi ngồi. Ba người nhàn nhã tán gẫu với nhau một lúc lâu. Lúc này Mộc Chi đã ngà ngà say, rúc trong lòng Nam Khang, híp mắt nói:
- Uy Vũ này, anh có thấy Khang của em đẹp trai lắm không. Sao anh ấy lại đẹp trai như thế chứ. ~
Uy Vũ chau mày:
- Hình như cô ấy say lắm rồi.
Nam Khang cưng chiều nhìn cô gái trong lòng mình, nói:
- Tôi đưa cô ấy về nghỉ trước.
Uy Vũ gật đầu, trầm mặc nhìn hai người họ rời đi.
Khách sạn nằm ngay trong Trấn Pháp, từ phòng trà quay về đó phải đi bộ một đoạn khá xa. Nam Khang nắm tay Mộc Chi, bước đi thật chậm rãi trên con đường nhựa chạy giữa một khung cảnh Châu Âu cổ kính. Trấn Pháp về đêm lại càng huyền ảo hơn bội phần. Dù nhiệt độ buổi tối ở Bắc Hà lạnh đến tê tái, nhưng không gian được nhuộm bởi gam màu nóng lại khiến nó trở thành một địa điểm ấm áp dành cho những đôi tình nhân. Mộc Chi bước đi loạng choạng, cao giọng nói:
- Đố anh biết Nancy là ai. ~
Không đợi anh trả lời, cô đã nói tiếp:
- Cô ấy là Tiểu Hạ. Anh không nhận ra sao?
- Không có ấn tượng lắm.
Cô hừ giọng:
- Anh chẳng chịu để ý ai cả.
- Anh để ý em là đủ rồi, còn tâm trí mà để ý ai nữa.
Mộc Chi nghe vậy thì tít mắt lại, xoay người ôm lấy anh:
- Khang của em ngọt ngào quá. ~
Dưới ánh đèn lung linh, anh có thể mơ hồ nhìn thấy hai bầu má cô đang ửng đỏ. Người con gái này từ nãy đến giờ cứ bò trong người anh làm loạn, hại anh phải kìm chế vô cùng khổ sở. Thật sự rất muốn hôn cô, nhưng anh tự nhắc mình nhịn xuống.
Từ đằng xa, Mine dắt tay Rosie thong thả đi tới. Mộc Chi vừa nhìn thấy họ đã vẫy tay:
- Ông Mine, bà Rosie!
Rosie kêu lên:
- Ôi chúa ơi, cháu có cần giới thiệu anh chàng này với ta không hả Tiểu Hạ?
Chưa đợi Mộc Chi đáp, Mine đã lên tiếng trước:
- Tôi biết cậu ấy. Cậu ấy là người đứng đầu của Nam Thịnh.
Nam Khang gật đầu:
- Chào ông, Mine. Bà Rosie, cháu là Louis Trần, rất vui được gặp bà.
- Cháu là… bạn trai của Tiểu Hạ sao? – Rosie ngờ ngợ hỏi.
Mộc Chi híp mắt cười:
- Đúng rồi đó bà. Anh ấy là bạn trai của cháu, là người cháu yêu nhất nhất nhất!
Nam Khang cưng chìu vuốt tóc Mộc Chi, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng.
Mine có thể nhận ra sự mềm mại dâng lên trong khóe mắt Nam Khang khi anh nhìn cô, khác hẳn với phong cách ngày đó ở hội thảo doanh nghiệp. Đối với những người như ông và Nam Khang, chỉ có khi đứng trước mặt người phụ nữ mình yêu, mới có thể tự bào mòn đi những gai nhọn có được sau bao nhiêu ngày tháng lăn lộn chốn thương trường khắc nghiệt.
Ông đánh giá cao những người đàn ông như vậy.
…
Mộc Chi đã ngồi yên vị trên chiếc giường trong phòng khách sạn của mình, cười ngô nghê trong lúc Nam Khang giúp cô cởi áo khoác ngoài. Khi chiếc áo thành công được lấy ra khỏi người cô, Mộc Chi ôm chầm lấy eo Nam Khang mè nheo:
- Anh không được đi đâu cả. ~
Nam Khang đặt chiếc áo sang một bên, dỗ dành cô:
- Em nằm xuống ngủ đi, ngoan.
Mộc Chi đưa hai bàn tay lần dọc từ eo anh ra trước, chọt những ngón tay nhỏ nhắn của mình vào các khối cơ rắn chắc trên bụng anh. Nam Khang nuốt nước bọt, bắt lay hai bàn tay của cô, khàn giọng:
- Đừng nghịch.
Mộc Chi chu môi bất mãn:
- Từ tối đên giờ anh vẫn chưa hôn em. Anh hết yêu em rồi.
Nam Khang trầm giọng:
- Anh sợ sẽ không kiểm soát được mình.
Mộc Chi đưa tay kéo anh ngồi xuống, tự mình chồm đến cắn lên môi anh. Bờ môi nhỏ xinh ướt át thành công xé toạt ngọn lửa dục vọng kìm nén đã lâu trong lòng Nam Khang. Anh tiến tới, ép chặt mặt cô cắn mút. Vì say nên Mộc Chi bạo dạng hơn thường ngày, cuốn lưỡi đẩy đưa vô cùng nhiệt tình. Nam Khang đẩy cô ngã xuống giường, phần bên dưới anh đã biến đổi từ lâu sừng sững nóng rát cọ vào đùi Mộc Chi. Cô thích thú di đùi qua lại một cách nghịch ngợm. Nam Khang đục ngầu:
- Em đang đùa với lửa.
- Nóng quá… - Cô than thở.
Chết tiệt!
Nếu nhịn được, anh chẳng còn là đàn ông nữa rồi!
Nam Khang không nhớ đã điên cuồng cởi quần áo của cô như thế nào, cho đến khi trên người Mộc Chi chỉ còn độc một bộ đồ lót màu trắng, anh mới dừng lại ngắm nhìn. Đôi gò bồng căng tròn ép thành một rãnh sâu nằm gọn giữa chiếc áo ngực, cặp đùi thon trắng nõn quấn lấy hông anh, mở ra một vùng đã sớm trong suốt ướt đẫm. Nam Khang đưa tay cởi phăng chiếc áo ngực của cô, hai núi tuyết mang theo hai chấm son hồng rực nở, đẹp đến nao lòng.
Anh muốn đưa tay chụp lấy nó, nhưng sực nhớ ra phản ứng kịch liệt của cô vào lần trước, liền cuối xuống cắn lên vành tai cô:
- Anh sẽ nhẹ nhàng, em đừng sợ.
Bị anh kích thích, cô run lên, khẽ gật đầu. Nam Khang áp lên môi cô quấn quýt dẫn dụ, bàn tay nhẹ nhàng vươn đến bọc lấy một bên đầy đặn xoa nhẹ. Sự tiếp cận dịu dàng đó khiến cô hưởng thụ ngâm nga. Anh dời môi xuống ngậm lấy quả đào, một tay từ từ tăng lực nhào nặng, tay còn lại trượt xuống kéo tách chiếc quần mỏng tan. Lãnh địa quyến rũ ẩm ướt nóng hầm hập hiện ra. Nam Khang bỏng mắt ngắm nhìn.
Mộc Chi bỗng sựng người, vung chân đạp mạnh vào người anh. Nam Khang đang trong cơn say tình không hề phòng bị, lăn thẳng xuống đất.
Mộc Chi co người run lẫy bẫy.
Có lẽ là qua rất lâu, cơ thể cô bỗng được chăn dày bọc lại, Nam Khang đã nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, vẫn vô cùng kiên nhẫn vỗ nhẹ lên lưng cô.
Mộc Chi lại vùi mặt vào ngực anh, cứ để nước mắt thi nhau chảy ra.
Mộc Chi mơ màng ngủ đi, cho đến khi tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai xuyên qua ô cửa sổ phòng khách sạn, cô thức giấc và thấy mình đang được anh ôm rất chặt, cách anh một lớp chăn dày.
Cô chồm người ngắm anh say giấc, đưa tay vuốt nhẹ những đường nét trên gương mặt anh. Đôi lông mày này, chiếc mũi này, bờ môi này, vẫn luôn luôn chỉ vì cô mà dịu dàng nhẫn nại như thế.
Nam Khang mở mắt, trầm lặng nhìn cô.
- Chờ em, Khang. – Cô nói.
Anh vuốt tóc cô:
- Chờ em bao lâu cũng được.
Một lúc sau, cô lại lên tiếng:
- Em muốn đi Sài Gòn lấy lại thân phận.
Có lẽ, dũng cảm đối mặt với quá khứ là cách tốt nhất để chữa lành những tổn thương. Cô phải vượt qua được, để có thể đến bên anh bằng tâm hồn trọn vẹn nhất, trao cho tất cả những gì mình có.
Vì anh xứng đáng.
- Anh đi cùng em. – Nam Khang nói.