Phim trường.
Rym và Du Miên đóng xong một cảnh chung và quay về chỗ nghỉ ngơi.
- “Chiến” không? – Rym hỏi.
- Okay anh! – Du Miên đáp.
Từ khi biết Rym cũng là con nghiện game bắn súng giống mình, Du Miên ngay lập tức nổi máu ham vui, rủ rê anh cùng với một số nhân viên trong đoàn lập đội bắn nhau ì đùng. Phim trường những lúc đó trở nên thật nhộn nhịp. Có đôi lúc đạo diễn, vốn là người nghiêm túc, cũng tham gia vào “cuộc chiến khốc liệt” đó. Nhờ vậy, những mệt nhọc dưới cái nắng Sài Gòn dường như đều tan biến đi cả.
- Gia đình em có ai theo nghệ thuật không? – Trong lúc chơi, một người tiện miệng hỏi Du Miên.
Du Miên vừa bấm liến thoắng vào màn hình điện thoại vừa đáp:
- Mẹ em từng là diễn viên sân khấu kịch, em được thừa hưởng tình yêu diễn xuất từ mẹ.
- Giờ thì bác đã có thể tự hào về em rồi?!
Du Miên đáp, bình thản như kể một câu chuyện đã qua: “Mẹ em đã mất từ trước khi thấy em theo nghề diễn, nhưng em biết trên trời mẹ sẽ vui thôi.”
Người kia nói: “Anh xin lỗi…”
- Không sao đâu ạ! Bây giờ em thấy rất hạnh phúc, bởi vì em còn chị vẫn luôn yêu thương và ủng hộ mà… Đúng rồi, chị em xinh đẹp tài giỏi lắm đó nhé! Từ ngày mẹ em mất, một tay chị nuôi em ăn học đó.
- Du Miên à, đoàn mình “ế” nhiều lắm đó em…
Du Miên bật cười, giả bộ vênh mặt: “Hừm. Chị em kén chọn lắm. Con trai, em thấy chị chỉ để mắt tới anh Rym thôi à. Chị em là fan bự của anh đó Rym!” – Du Miên hướng mắt về phía Rym.
Rym liếc lên từ màn hình điện thoại, nhếch môi:
- Anh chưa bao giờ thất vọng về sức hút của mình.
- Thế thì em tranh thủ xin chữ ký giúp chị em đi, không dễ gì được làm việc cùng ông hoàng nhạc pop đâu nha. – Một người trong đoàn nói.
Du Miên nhìn Rym: “Được không ạ?”
Rym cười: “Được.”
…
Tiểu Hạ bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài không mộng mị. Đã lâu lắm rồi cô mới có thể chợp mắt một cách bình yên như thế. Dường như cô đã quên sạch những ký ức kinh hoàng kia.
Trong phòng không có người. Cô nhìn đồng hồ, đã là chín giờ sáng. Cô hoảng hốt phóng xuống giường, chiếc quần thể thao đang mặc vì quá dài đã khiến cô ngã nhào xuống đất.
Tiểu Hạ choáng váng bò dậy từ sàn nhà. Đêm qua cô không hề nhận ra bộ váy của mình đã được thay đi. Cùng với chiếc quần, cô đang mặc một cái áo phông màu trắng rất to, dài phủ gần đến đầu gối.
Bộ đồ này quá rộng so với cô.
Tiểu Hạ ngơ ngác ngồi trên sàn, cho đến khi cửa phòng mở ra, Nam Khang xuất hiện từ đằng sau cánh cửa. Thấy cô đờ đẫng, anh ngồi xuống trước mặt cô.
- Sao thế?
Tiểu Hạ nhìn anh, một lúc sau mới trả lời:
- Mình… bị vấp.
Nam Khang bế bỗng cô lên. Vài giây sau, cô được anh thả xuống giường. Anh thở dài:
- Chỉ rời cậu một lúc mà cậu đã xảy ra chuyện rồi.
Tiểu Hạ cố tình bỏ qua ý tứ trong câu nói đó, hỏi.
- Ừm… hôm qua ai… thay đồ giúp mình vậy?
- Bác sĩ nữ.
Tiểu Hạ “à” một tiếng.
Nam Khang quan sát Tiểu Hạ một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá xem cô có bị xây xát chỗ nào hay không. Rồi anh nhìn vào mắt cô, nhếch môi cười “gian”: “Không thì cậu mong là ai?”
Tiểu Hạ đỏ mặt: “Không ai cả!”
Bỗng nhiên, Nam Khang chầm chậm tiến về phía Tiểu Hạ.
- Cậu… làm gì vậy?
Không có tiếng trả lời, anh vẫn càng lúc càng kề sát cô. Bỗng nhiên, anh cúi người xuống, Tiểu Hạ theo quán tính nhắm tịt hai mắt lại. Qua một lúc, cô thấy một bên chân của mình bỗng nhiên man mát.
Nam Khang đang giúp cô xắn gấu quần.
Tiểu Hạ ngẩng ngơ.
Sau đó, trán cô bị cốc nhẹ: “Ngốc gì vậy? Xuống ăn sáng thôi.”
Nói rồi, anh xoay người. Tiểu Hạ vội vội vàng vàng đuổi theo anh.
Trên bàn ăn đã để sẵn một túi nilon đựng mỳ quảng mà Nam Khang vừa mua từ bên ngoài về. Tiểu Hạ vừa nhìn anh đổ mỳ ra bát vừa hỏi:
- Cậu không đi làm sao?
- Không. - Anh nói với vẻ bình thản. Nghĩ gì đó, anh bổ sung thêm: “Vì có người muốn mình ở bên cạnh.”
Tiểu Hạ quyết định sẽ không hỏi thêm điều gì nữa. Cứ như thế, cô chúi mặt vào tô mỳ ăn xì xụp, trong lúc Nam Khang bận rộn với việc… ngắm cô ăn. Vì quá căng thẳng, Tiểu Hạ loáng cái đã ăn hết sạch. Ngay lập tức, bát mỳ bị kéo ra, phần của Nam Khang được đẩy đến trước mặt cô. Anh không hề động đũa suốt từ nãy đến giờ.
- Ăn nhiều vào, cậu gầy quá.
Vậy là, Tiểu Hạ ngậm ngùi ăn thêm một tô mỳ nữa.
Cho đến khi bụng cô trở nên no căng, cô mới thả đũa xuống và thở ra một tiếng đầy thỏa mãn. Nam Khang ngay lập tức thu dọn hai cái tô trên bàn đem lại bồn rửa chén. Anh vừa cho xà phòng vào miếng rửa chén vừa hỏi:
- Hôm nay cậu làm gì?
Tiểu Hạ nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mình sẽ đến Bụi Hoa dọn dẹp.”
- Được. Mình rửa bát xong, chúng ta sẽ đi.
Tiểu Hạ hít một hơi rồi nói: “Nam Khang à, cậu không cần giữ lời hứa đến thế đâu. Thật ra vì hôm qua mình quá sợ nên mới nói như vậy thôi…”
- Là mình muốn như thế.
Tiểu Hạ không thể nói thêm điều gì nữa. Mãi cho đến khi Nam Khang rửa bát xong, anh lau khô tay rồi xoay người lại: “Đi thôi.”
Trước khi đến Bụi Hoa, Nam Khang đưa Tiểu Hạ quay về nhà thay đồ.
Bụi hoa sau hơn một tháng đóng cửa đã sớm biến thành một cái kho chứa đầy bụi. Tiểu Hạ tìm được hai chiếc khẩu trang, cô và Nam Khang mỗi người đeo một cái vào rồi bắt tay vào dọn dẹp.
- Để mình làm cho. – Nam Khang nói.
Tiểu Hạ cầm khăn lau lên tay, đi thẳng một đường đến kệ sách.
- Không, mình sẽ làm.
Nam Khang không nói gì, cũng cầm một chiếc khăn lên rồi bước theo cô. Rốt cuộc họ chia nhau, anh phụ trách dọn dẹp những ngăn sách ở trên cao, còn cô lo phần dưới thấp.
Thật ra Tiểu Hạ vẫn luôn cảm thấy băn khoăn về cửa tiệm. Đi làm rồi, hiển nhiên cô chẳng còn thời gian để duy trì nó một cách đều đặn. Ngày đó ông từng nói, bất cứ khi nào cô tìm được công việc yêu thích thì hãy cứ theo đuổi, đừng bận tâm về cửa tiệm của ông. Nhưng Tiểu Hạ chưa bao giờ muốn tâm huyết của ông bị lãng quên khi ông không còn trên cõi đời này nữa.
- Đơn giản thôi, cậu thuê người đi. – Nam Khang nói trong lúc phủi bụi bám trên những ngăn sách.
Tiểu Hạ cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng cô vẫn thấy không yên lòng: “Nhưng người ta sẽ không thể chu đáo bằng mình được…”
Nam Khang nhàn nhạt đáp:
- Có vẫn tốt hơn không có. Hơn nữa, tác phong làm việc của nhân viên đều là do người lãnh đạo quyết định.
Tiểu Hạ trầm mặc một lúc rồi đáp: “Mình biết rồi.”
Tiểu Hạ cảm thấy không khí này thật hòa hợp dễ chịu. Không gian yên ắng, hai người mỗi người đều chú tâm vào công việc của mình. Thi thoảng, anh sẽ bảo cô đưa lên cho mình một thứ nào đó, cô yên lặng phối hợp theo.
Đột nhiên nhớ ra một thứ, cô hỏi:
- Duy đã cho mình xem dự án trung tâm thương mại Nam Thịnh.
Anh “ừm”, đợi cô nói tiếp.
- Tại sao lại khởi động cả hai dự án cùng một lúc? Bắc Hà vẫn còn chưa chính thức đi vào hoạt động, chúng ta đã tính đến việc của trung tâm thương mại. Như vậy có quá mạo hiểm không? – Tiểu Hạ đặt ra nghi vấn.
Nam Khang đáp: “Thứ nhất, không bao giờ được phí phạm tài nguyên và thời gian. Chúng ta có đất trong tay, tại sao lại để không trong một thời gian dài? Thứ hai, không chồng chéo việc lên nhau. Thời gian xây dựng Bắc Hà cũng là lúc lên đề án và xin giấy phép cho trung tâm thương mại. Bây giờ Bắc Hà chỉ còn chờ đến lúc mở cửa, lại là lúc ta đi kêu gọi đầu tư cho trung tâm thương mại.”
Tiểu Hạ ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Lần đấu giá đó có cả Uy Thị tham gia. Cậu đã thắng họ bằng cách nào?
Nam Khang hừ nhẹ: “Đấu giá bằng hình thức bỏ phiếu là dựa vào năng lực. Quan trọng là nhận định chính xác tiềm năng của khu đất. Mình thắng bọn họ quá dễ dàng.”
Tiểu Hạ ừ hử.
- Cậu có biết chúng ta ghi giá chênh lệch họ bao nhiêu không? – Anh hỏi.
- Bao nhiêu?
- Một triệu đồng.
Tiểu Hạ trầm mặc. Nếu như thế thì ban lãnh đạo của Uy Thị sẽ tức chết mất! Nghĩ vậy, cô thốt lên:
- Khoan đã… có phải mục đích thật sự của cậu, là muốn chọc tức Uy Thị không?!
Nam Khang mỉm cười.
Tiểu Hạ nghĩ một lúc rồi e ngại nói: “Nam Khang à, dù sao chúng ta cũng là người mới, vẫn nên thận trọng một chút.”
Nam Khang không trả lời. Thay vào đó, anh trèo xuống khỏi chiếc thang và tiến về phía cô. Cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh, Tiểu Hạ ngay lập tức xoay người lại. Kết quả, cô bị anh dồn sát vào tủ sách phía sau. Cô nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Anh cứ nhìn cô như vậy một lúc, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, vung tay toan đẩy anh ra. Ngay lập tức, Nam Khang giành lấy chiếc khăn từ trên tay cô.
- Một khi cậu khiến cho kẻ thù mất kiên nhẫn, cậu thắng.
Nói rồi, anh xoay người trèo lại lên chiếc thang. Tiểu Hạ tức giận nói với theo: “Mau trả cho mình, Nam Khang!”
- Hôm nay mình cho cậu nghỉ làm không phải để làm những việc này. – Nam Khang nhàn nhạt nói.
Tiểu Hạ thẫn thờ nhìn theo anh. Cô cảm thấy thái độ của anh sáng nay thật kỳ lạ, chẳng giống anh thường ngày chút nào.
- Một tuần nữa có một hội thảo doanh nghiệp ở thành phố Hồ Chí Minh. – Anh nói.
Tiểu Hạ ừ hử. Cho đến khi tiêu hóa được câu nói đó, cô hỏi lại: “Cậu sẽ đến đó tìm kiếm nhà đầu tư cho dự án đó?”
Giọng anh trầm thấp:
- Ừm. Cậu cũng đi cùng.
- Mình không…
- Đừng sợ, mình không để cậu phải đến đó nữa.
Tiểu Hạ thở nhẹ ra một tiếng. Nhưng cô liền khó hiểu hỏi lại: “Vậy mình đi để làm gì?”
- Không phải Duy giao cho cậu đi nghiên cứu thị trường sao? – Anh hỏi.
Tiểu Hạ “à” lên.
Cô hiểu suy nghĩ của Nam Khang. Sài Gòn sớm đã có rất nhiều trung tâm thương mại lớn nhỏ, là một nơi lý tưởng để cô quan sát. Ở Đà Nẵng hiện nay chỉ có một hai nơi, không đủ đa dạng để có thể làm nghiên cứu thị trường.
Hơn nữa, cô sẽ được gặp Du Miên.
Và còn, thứ ba tuần sau là một ngày vô cùng đặc biệt đối với cô.