Đi qua hành lang, chạy xuống cầu thang, tôi đang định đi qua đại sảnh để chạy về phía cổng lớn thì đột nhiên lại nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc —— Đã nói là anh gọi nhầm số rồi / Tôi phải gạt anh làm gì chứ / Đã bao lâu rồi hai người không gặp / Ngay cả giọng nói của cô ấy mà anh cũng không nhận ra sao / Làm sao anh có thể trải qua được cuộc sống cô đơn tịch mịch như vậy... []
[] Bài "Nhầm số rồi" (打错了) của Vương Phi (王菲).
Tôi lập tức dừng lại, ngón tay hơi run rẩy thò vào trong túi kiểm tra, không phải chứ? Không thể nào đâu? Sẽ không giống những gì tôi đang nghĩ đâu? Rõ ràng là túi gồ lên mà?
Tiếng chuông càng lúc càng lớn, sau đó giọng nói mang theo ý cười của Nhiếp Duy Dương truyền tới: "Tô Tô, em có điện thoại này!"
"A——!" Tôi mở túi ra nhìn, rồi lại hét to, thoạt nhìn bên ngoài chiếc túi gồ lên, nhưng bên trong không có điện thoại, cũng không có ví tiền, chỉ có —— một chiếc quần lót đàn ông?
"Nhiếp Duy Dương!" Tôi cắn răng, xoay người, tên khốn kia chẳng hề biết xấu hổ mà trần truồng đứng ở đầu cầu thang, một tay cầm chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông của tôi, một tay cầm ví tiền hình đầu bí đỏ Halloween, trên mặt mang theo nụ cười hệt như hồ ly, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nổi giận đùng đùng, ném túi xách cùng cái quần lót về phía anh ta: "Trả lại cho tôi!"
"Được thôi!" Anh ta giơ tay ra. "Em tới lấy đi."
"Tôi..." Tôi nghẹn họng, làm sao tôi dám tới lấy chứ?
"Không muốn tới lấy sao?" Anh ta tỏ vẻ rất khoan dung, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia đùa cợt: "Thật là một bé mèo lười, để tôi đem xuống cho em cũng được." Nói rồi lại nhấc chân dài bước xuống.
Đáng ghét! Lần nào cũng ép buộc tôi! Tôi cắn răng, dùng một loại khí thế thà chết chứ không chịu khuất phục mà xoay người chạy ra ngoài cửa. Nhiếp Duy Dương, đừng tưởng tôi sẽ để yên cho anh khống chế!
Thất thểu trên đường với hai bàn tay trắng, ngay cả điện thoại và tiền lẻ cũng chẳng có, tôi đành phải chạy tới trường để tìm bạn giúp đỡ.
Vừa tới cổng trường thì đã gặp Miêu Miêu và Mai Tử, trông thấy tôi, Miêu Miêu lập tức chạy tới, nắm lấy tay tôi, hô to: "Trời ạ, Tô Tô! Mình gọi điện cho cậu cả một buổi sáng! Sao cậu không nghe máy? Hại mình lo lắng muốn chết!"
Tôi cũng muốn nghe máy, nhưng phải cầm điện thoại thì mới nghe được chứ! Tôi hỏi: "Sao vậy? Làm gì mà tìm tớ gấp thế?"
Miêu Miêu bĩu môi hất cằm về phía Mai Tử: "Tại cậu ấy đấy! Nói là cái anh chàng nghiên cứu sinh bên đại học N lần trước dạy mình hai tiết âm nhạc, hôm nay sẽ có buổi biểu diễn ở trường của bọn họ, cậu ấy sống chết kéo mình đi cùng, mình cũng thuận tiện muốn kéo cậu xuống nước. Thế nào? Có muốn đi không?"
Đánh chết tôi cũng không đi, vất vả lắm mới trốn thoát được, sao có thể tự chui đầu vào lưới?
Tôi nói: "Tớ không muốn đi, các cậu muốn thì cứ đi đi. Còn nữa, Miêu Miêu, tớ muốn ở nhờ nhà cậu vài hôm."
"Không thành vấn đề!" Miêu Miêu lập tức đáp ứng, lại kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Một lời khó nói hết." Tôi thở dài: "Sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe."
Cuối cùng Miêu Miêu cũng không đi xem biểu diễn, cùng tôi cúp học đi chơi, tôi không dám đi đến trường học, đại học N và trường trung học N chỉ cách nhau có một bức tường, tôi sợ Nhiếp Duy Dương nổi điên sẽ mò sang trường tìm tôi. Quả thật là nhát gan, tôi thở dài trong lòng, nhưng tôi đấu không lại Nhiếp Duy Dương thì biết làm thế nào? Đấu không lại thì đành phải trốn thôi.
Bố của Miêu Miêu làm bên hậu cần, thường xuyên không ở nhà, mẹ của cô ấy qua đời sau khi sinh cô ấy, một mình bố cô ấy gà trống nuôi con, cả căn nhà lớn cũng thường xuyên chỉ có một mình Miêu Miêu, vô cùng vắng vẻ, vậy nên tôi rất thích đến nhà cô ấy ở.
Buổi tối hai người nằm trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt của Miêu Miêu, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim hoạt hình, cười hi hi ha ha, điện thoại của Miêu Miêu lại vang lên, trên màn hình hiện số của Mai Tử.
Mai Tử hẳn là đang ở trong trạng thái phấn khích, Miêu Miêu vừa bắt điện thoại, tôi chỉ nghe thấy giọng nói hưng phấn của Mai Tử xen lẫn với những âm thanh ồn ào: "Trời ơi! Hay tuyệt! Cậu biết không? Bóng ma trong nhà hát! Ôi trời! Giọng nói của anh ấy cứ như có ma lực ấy! Anh ấy diễn vai bóng ma! Vô cùng quyến rũ! Trời ạ!"
Miêu Miêu lơ đãng ậm ừ đáp lời, còn làm mặt quỷ với tôi, Mai Tử thì vẫn chìm đắm trong sự hưng phấn, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Cậu biết không? Có rất nhiều người nước ngoài đến xem đấy! Nghe nói có người trong Nhạc viện Hoàng gia ở Brus, Brussels mời anh ấy sang đó biểu diễn đấy! Còn nói là muốn mời anh ấy vào trường học nữa! Ôi trời, anh ấy thật sự quá lợi hại! Nghe nói anh ấy đã nhận lời rồi, chuẩn bị đi ngay đấy!"
Tôi sững sờ, vươn tay giật lấy điện thoại, hỏi: "Cậu nói gì? Anh ta chuẩn bị xuất ngoại sao?"
Mai Tử gào lên: "Đúng vậy đúng vậy! Trời ạ, anh ấy thật lợi hại!"
Ngọc Hoàng Thượng Đế, Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ, Thánh Allah, chẳng lẽ đã thật sự hiển linh rồi sao?