Vị Lưu công tử kia dĩ nhiên là dễ nhìn, là kiểu người nho nhã sáng lạn.
Tôi che giấu nội tâm u ám, thể hiện mình là một cô gái trong sáng tự nhiên.
Vị tiểu soái ca kia không ngừng nhìn tôi rồi lại nhìn Tố Ngữ, bộ dạng thập phần mất tự nhiên. Tố Ngữ thì vô cùng thoải mái, đem tình hình của Tú Tuyến Phường nói xong liền lễ phép hỏi tiểu soái ca có thấy hứng thú gì không.
Tôi kín đáo dùng ánh mắt hỏi Tố Ngữ, nhìn tiểu soái ca này có bộ dạng nào hứng thú không?
Nếu mà có thì cần gì tôi ở chỗ này xử lý rắc rối, các ngươi cứ chậm rãi tán gẫu, tôi ở bên ngoài phơi nắng nghỉ ngơi.
Haiz, tiểu nha đầu vậy mà không nhìn ra.
Sau đó, đứa nhỏ trong cửa hàng dâng lên mấy quyển sổ cùng hàng mẫu của Tú Tuyến Phường, nói là để tiểu soái ca mang về nghiên cứu. Lưu soái ca đỏ mặt tiếp nhận, lại chân thành tha thiết nói rằng tuy thường xuyên đến Lạc Hà nhưng vẫn hy vọng được hai vị tiểu thư tiếp đón, cùng hắn đi Tịnh Hải lâu ăn hải sản.
Tịnh Hải lâu là một tòa cao lầu sát biển, tầng dưới là bếp nấu nướng, tầng trên có tầm nhìn ra biển rất xa. Chính vì có vị trí thuận lợi như vậy nên ngư dân đánh bắt được hải sản ngon nhất thường mang qua bán cho tòa lầu này trước. Bởi vậy, chỉ cần đến Lạc Hà là mọi người đều biết ăn hải sản ở Tịnh Hải lâu.
Tố Ngữ vừa muốn từ chối, tôi đã bước lên trước, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng, bày tỏ ý thập phần muốn đi, vì thế nàng chỉ có thể cười mà không nói gì.
Vị Lưu soái ca kia rất cao hứng, trước tiên kêu thuộc hạ đi đặt chỗ, tiếp đó chăm chú dặn đầu bếp chọn mẻ tôm cá sò hến thượng hạng, chờ đến khi mọi chuyện được sắp đặt xong xuôi mới đưa tôi và Tố Ngữ lên ngựa, tự tay hắn đánh xe, lòng bàn chân như dẫm lên lò xo không ngừng nhảy nhót.
Xe chạy lọc cọc, ngựa hí vang, Tố Ngữ thấp giọng nén giận bảo tôi: “Nếu tỷ tỷ muốn ăn hải sản thì sao không làm ở nhà, vừa sạch sẽ lại hợp khẩu vị, việc gì phải mất thời gian đi ra ngoài?”
Tôi cười thâm ý sâu sắc: “Muội muội hiểu rõ mà, không cần giả bộ hồ đồ”
Tố Ngữ thở dài: “Tỷ tỷ không phải không biết, trong lòng ta sớm đã không còn chỗ cho người khác”
Tôi gật đầu: “Ta biết, nhưng nghĩa mẫu thì lại không hiểu điều đó. Nếu muội về sớm, tất nhiên nghĩa mẫu không bằng lòng, sẽ cho rằng muội vẫn còn giữ tính khí trẻ con gây chuyện, sẽ oán trách Hồ công tử đã làm hỏng khuê nữ như muội. Cho dù muội có nói gì, nghĩa mẫu cũng chỉ xem như là giận dỗi nhất thời mà không coi đó là sự thật”.
Tổ Ngữ trầm mặc một hồi: “Ý kia của tỷ tỷ là muốn ta phải cư xử thế nào?”
Tôi cười: “Đương nhiên là vui vẻ nhìn xem tính tình của Lưu công tử nha. Ta thấy hắn có vẻ không tồi, bình thường trông tuấn tú lịch sự, bộ dạng thập phần thành thật, đúng lễ nghĩa, hẳn là tương xứng với – đừng gấp, để ta nói hết đã. Muội coi như biết được ý muốn làm ăn của bọn họ, đồng ý giải quyết vụ lấy chồng, chờ đến lúc về khi nghĩa mẫu hỏi mọi chuyện thế nào, muội cứ nói đúng tình hình thực tế, ưu điểm khuyết điểm đều đặt cả trên bàn. Đợi đến khi nương cao hứng, muội hãy chậm rãi nói rõ suy nghĩ của mình, rằng tột cùng trong lòng muội muốn gì, muội vì cái gì mà không thể buông tay với Hồ công tử”.
Tố Ngữ hiểu ý cười: “Rút củi dưới đáy nồi?”
Rút củi dưới đáy nồi là trong kế mang ý nghĩa: đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua
Tôi cao hứng vỗ tay: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Đứa nhỏ, đến xách giày cho ta đi, lão phu sẽ truyền cho ngươi bộ Thái công binh pháp. Nếu không thích, ta còn có Như Lai thần chưởng, đảm bảo không hay không dạy”.
Thái công binh pháp: là một tác phẩm binh pháp tương truyền do Khương Tử Nha đầu đời nhà Chu sáng tác. Đây được coi là một trong những bộ binh pháp đầu tiên của Trung Quốc cổ đại và là một trong bảy bộ binh pháp kinh điển của Trung Quốc.
Tố Ngữ cười lớn, lấy khăn đội lên mặt tôi: “Tỷ tỷ càng ngày càng không biết điều!”
Tôi nhô đầu dưới cái khăn kêu lớn: “Ôi đúng là qua cầu rút ván. Đợi lát nữa ta nhất định sẽ đòi bốn phần hải sâm bào ngư, ăn cho chết các ngươi”.
Tố Ngữ hừ một tiếng, ra vẻ không sao cả: “Bệnh hay quên của tỷ tỷ đúng là gớm thật, lần này là Lưu công tử mời khách”
Tôi cười hắc hắc: “Nếu muội thay đổi suy nghĩ, hắn không phải là muội phu tương lai của ta sao, đều là người một nhà!”
Tố Ngữ chớp chớp mắt, một lát sau mới phản ứng lại, trừng tôi: “Tỷ tỷ rốt cuộc là đứng phía ta hay phía cha nương ta đây?”
Tôi nhún vai: “Đứng ở trung gian a!” Nói liên tục rất không dễ dàng nha, sir!
Tôi dụi dụi mặt mũi, lấy lại một chút vẻ đứng đắn, kéo tay nàng đóng vai tỷ tỷ tâm giao: “Nhân duyên trời định, không phải ai cũng có vận may cùng người yêu đầu tiên gắn bó tới khi bạc đầu. Huống chi từ nhỏ đến lớn muội đều được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa biết chuyện đời. Nói không ngoa, muội mới chỉ gặp được một nam nhân là đã thấy hắn là trội hơn cả, dù nói cho bất kỳ ai nghe cũng đều cảm thấy lựa chọn lúc này của muội chưa phải là thật sự lý trí.
“Cho nên một mặt ta vừa không dám ngăn trở, phá hoại nhân duyên của muội, cũng không hẳn hoàn toàn giúp đỡ muội, làm cho cha nương muội đau lòng. Bất quá, nếu muội thật sự tin tưởng vào tình cảm của mình, cũng sẽ không sợ tiếp xúc với người khác. Cho dù là phải lùi từng bước, đừng làm cho cha nương muội phải quá bận lòng, cũng là để từ từ cho họ thấy tâm ý của muội không dễ dàng thay đổi như vậy”.
Đương nhiên, thay đổi cũng không có gì là xấu.
Tố Ngữ trầm mặc một lúc, cuối cùng gật đầu: “Ta nghe theo lời tỷ”.
Tôi yên tâm cười, vỗ vỗ bàn tay nàng, đòi phần thưởng vì hao tổn nước bọt: “Mấy câu nói đáng giá đó, liệu muội có phải dùng bào ngư vi cá tôm hùm cua bể hối lộ ta không?”
Tố Ngữ cười dài, lắc đầu: “Trên người tỷ vẫn còn vết thương, không thể ăn nhiều hải sản”.
… Đúng là tiểu gian thương.
Tôi buồn bực ngồi trên ghế tán gẫu uống nước, trên mặt bàn đỏ rực cua hấp cách thủy cùng trứng tôm trắng nõn với mùi hương thật hấp dẫn, Tố Ngữ lại chỉ cho phép tôi ăn cá cùng uống canh vịt.
Lão tử tuyệt đối là bị trả thù!
Tôi tức giận dùng cả tâm tư chửi mắng nàng, trong khi Lưu soái ca bị sắc đẹp của nàng thu mất hồn, cười một cách ngây ngốc.
Tôi dùng ánh mắt gửi đi thông điệp: Huynh đệ, nữ nhân này tuyệt đối không phù hợp với ngươi, ngươi vẫn nên trốn nhanh đi.
Lưu soái ca nhìn sóng mắt của tôi bất giác bừng tỉnh, vội vàng thay đổi cách nói chuyện với Tố Ngữ, thấy nàng mỉm cười thì lại dại ra một lúc. Tôi không khỏi bóp cổ tay thở dài, thập phần không phúc hậu nghĩ tới hình ảnh con chó sẵn sàng xoay quanh cái đuôi của mình chỉ vì miếng bánh trên tay chủ nhân.
Đang trong cảnh ca múa thái bình, đột nhiên có tiếng bước chân lên lầu, nhìn ra đúng là Bùi Tấn.
Hắn nhìn mọi người gật đầu chào hỏi: “Thật là khéo, tiểu đệ ở ngay phòng bên cạnh uống rượu cùng vài vị ca ca, không nghĩ là hai tỷ tỷ lại ở đây, vị ca ca này là…”
Lưu công tử vội vàng đứng dậy, xưng danh với Bùi Tấn, ra vẻ nho nhã khen ngợi vài câu rồi khách sáo mời Bùi Tấn cùng ngồi ăn chung. Bùi Tấn xua tay cười nói: “Lưu ca ca không cần khách khí, tiểu đệ vẫn còn mấy vị ca ca đang chờ bên kia. Ta đến nhân tiện nói với tỷ tỷ mấy câu, vừa lúc huynh đệ lại đang nói chuyện phiếm, nhất thời nghĩ không ra là thật sự làm phiền!”
Lưu công tử cười cười tỏ vẻ thấu hiểu, nâng tay làm động tác mời.
Tôi bị Bùi Tấn xách xuống dưới lầu. Tên tiểu thiếu gia này có điểm kỳ quái, tránh cửa sổ, lại dặn tiểu nhị buông màn trúc che toàn bộ tầng lầu mà chúng tôi ngồi ăn cơm.
Tôi nhẹ giọng hỏi hắn: “Tố Ngữ có nguy hiểm không?”
Bùi Tấn liếc mắt một cái nhìn tôi: “Tỷ thật đúng là Bồ Tát, vẫn còn sức lực quan tâm đến người khác?”
Tôi nhất thời tắc nghẹn, nhịn không được nhìn hắn: “Bồ Tát cái gì? Bồ Tát gì mà chính mình còn không biết là đang ở trong nhà hay trong miếu!” Cái gì cũng không nói với tôi mà vẫn còn để ý à?
Bùi Tấn đen mặt liếc tôi một cái, chắp tay sau đít nhìn ra cửa sổ, bộ dạng thâm trầm.
Bộ dạng này thật không giống như là phản ứng có lửa cháy đến nơi a!
Tôi sờ sờ vết khâu huân hương cầu trên thắt lưng, theo ánh mắt của hắn nhìn ra phía ngoài, không thấy một bóng dáng nào, đành phải tìm chuyện để nói: “Ngươi ở cùng chỗ với Diệp Tô?”
Bùi Tấn khoái chí gật đầu: “Còn có mấy lái tàu Nam Dương nữa”
Tôi hừ một tiếng, xú tiểu tử vênh váo, nói chuyện nhưng vẫn quay lưng lại với tôi. Nơi này không có camera nhe, ngài làm sao lại học tính xấu của TVB cứ phải đứng nhìn trời sao ngoài cửa sổ khi nói chuyện?
Tiểu thiếu gia thở dài: “Hôm qua tỷ của ta nhắc ta lưu ý một chút, tỷ cùng Diệp đại ca giận dỗi cái gì vậy?” Thanh âm của hắn có chút trầm xuống: “Có phải vì hắn không nói cho tỷ tình hình thực tế? Như vậy nếu bây giờ ta nói tất cả mọi chuyện với tỷ, tỷ có thành thật nói hết cho ta biết xem tỷ sẽ nghĩ như thế nào, làm như thế nào không?”
Tôi nghĩ nghĩ, cười nói: “Hợp lý”
Bùi Tấn vòng vo chín mươi độ, dựa vai vào song cửa: “Nam Dương có một đầu lĩnh hải tặc rất mạnh, gọi là Liệt Hải vương. Hắn thống lĩnh tất cả hải tặc của Nam Dương, cũng chen chân vào việc làm ăn trên đất liền, chính là một tên rất khó chơi”.
Tôi nhớ lại: “Lúc trước Diệp Tô nói phải mang đồ đến Nam Dương để chuộc lại mấy người thợ làm kính, chính là làm việc với tên kia?”
Bùi Tấn gật đầu, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đại khái địa bàn của hắn rất lớn nên trạng thái gần đây của hắn có chút khó chịu khi một số tiểu đầu mục có vẻ kiêu ngạo bắt đầu công khai phản kháng mệnh lệnh của hắn, không phân biệt tốt xấu mà cướp đi đội tàu lương thực khiến Nam Dương hỗn loạn. Đội tàu lớn bên kia không đến, đội tàu hoàng bảo bên này cũng không xuống. Mấy vị lái thuyền Nam Dương bị kẹt ở giữa không biết làm thế nào nên tìm đến muốn nhờ Diệp đại ca rời bến trợ giúp, trong ngoài giáp công. Bọn họ hứa hẹn đưa ra điều kiện hết sức hậu hĩnh”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Điều kiện có hậu hĩnh cũng phải có mệnh hưởng, những kẻ này thực ra là đang tìm kẻ chết thay chúng thôi?” Bộ dạng bị thương khi trở về của Diệp Tô lúc trước tôi vẫn còn nhớ rất rõ, hắn không thể mạo hiểm thêm lần nữa. “Diệp Tô không đáp ứng?”
Hắn liếc ta một cái: “Diệp đại ca đương nhiên không chịu, nhưng mấy người kia cũng lớn họng đương nhiên cũng không chịu lép vế.
“Lại thêm phúc khí của cô nương Na Đóa kia, hiện tại tất cả đội tàu Nam Dương đều biết tỷ là tử huyệt của Diệp Tô, cho nên bọn họ uy hiếp nếu Diệp Tô không ra biển, họ liền trừ khử tỷ”
Tôi thật bất đắc dĩ: “Bọn họ coi ta quá trọng yếu đi?” Tôi hồ đồ thế nào mà đột nhiên lại trở thành bia ngắm?
Bùi Tấn chỉ ra ngoài cửa sổ: “Na gia là dương đầu lĩnh của Nam Dương, Na Đóa sau khi bị chúng ta trục xuất về Nam Dương có để lại lời nhắn rằng, nếu Diệp Tô cưới nàng, toàn bộ đội tàu Nam Dương đều dưới quyền điều khiển của Diệp gia, tùy ý Diệp gia sai đâu đánh đó. Hơn nữa, bất kể lúc nào Diệp Tô đến Nam Dương, cho dù có đối địch với ai thì cũng tuyệt đối an toàn ở Nam Dương”.
Giọng tôi vọt lên cao ba thước: “Cái gì? Diệp Tô nói như thế nào?”
Bùi Tấn bất đắc dĩ khinh miệt liếc tôi một cái: “Tỷ là ngốc thật hay giả vờ ngu? Diệp đại ca như thế nào mà lại đi cưới kẻ khác? Na Đóa kia chỉ si tình một phía, Diệp đại ca tất nhiên sẽ không động tâm”
Tôi thở hổn hển trong chốc lát rồi cường bạo áp đảo hắn: “Vậy vì cái gì mà hắn không nói cho ta biết?” Liệu có phải trong lòng vẫn có tình ý hay không? Loại chuyện này chẳng lẽ cứ bưng bít thì có thể cho rằng không tồn tại hay sao?
Lênh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh ở thời điểm đính ước đã giúp nàng chiếm được Nhật Nguyệt thần giáo, khiến Lệnh Hồ Xung tinh thần phơi phới. Lực lượng quần chúng không phải dễ dàng chiến thắng như vậy sao? Đến lúc ngươi không cần, liệu có còn già mồm cãi láo phụ lòng tốt của người khác được chăng!
Như vậy vị trí vai diễn của tôi ở đâu? Đương nhiên chỉ là kẻ chỉ biết níu kéo khóc lóc sướt mướt Nhạc Linh San, ai nấy đều cảm thấy chướng mắt lại không có giá trị.
Bùi Tấn nhướng mi: “Trên cơ bản chính là như vậy. Tỷ hãy thành thật nói cho ta biết, tỷ sẽ làm thế nào?”
Tôi choáng váng một trận: “Này…” Vấn đề lớn như vậy nện xuống đầu, dù sao ngài cũng phải cho tôi thời gian phản ứng nha!
Hắn chậm rãi nói: “Nếu hiện tại rời bến, tình trạng thập phần nguy hiểm, nhưng nếu Diệp đại ca từ chối, cuộc sống kế tiếp của tỷ sẽ là nghênh đón từng đám từng đám thích khách. Dù sao với bọn chúng mà nói, trái phải đều hỗn loạn trên dưới, không bằng đánh cược một phen”
Tôi tiếp tục say xe: “Này…”
Bùi Tấn tiếp tục thêm củi lửa: “Bỏ đi yếu tố tình cảm, tính đến phương diện lợi ích, hai cách lựa chọn cũng là có được có mất: Nếu hiện tại rời bến, chúng ta có thể nắm được đường biển trong lòng bàn tay; Nếu chờ sóng êm bể lặng mới đi, đừng nói là đường biển mới, ngay cả đường biển cũ cũng phải mở lại lần nữa, đều không xuôi chèo mát mái”
Tôi vừa định mở miệng, Bùi Tấn lại lạnh lùng nhắc nhở: “Diệp đại ca một khi đã ra đến vùng biển xa tức là vượt ra ngoài tầm tay của chúng ta, chỉ có Na Đóa mới đảm bảo an toàn được cho Diệp đại ca, điều kiện chỉ là một giấy hôn thú”.
Tôi nổi giận: “Nói đi nói lại, ý của ngươi chính là muốn ta rời khỏi Diệp Tô?” Ngươi là ma vương đầu thai hay rắn độc vườn địa đàng đây?
Tiểu ma vương thở dài một hơi: “Trừ bỏ lựa chọn này, không lẽ tỷ còn biện pháp nào khác?”
Tôi tức giận đến phát run, thanh âm cũng run rẩy theo: “Diệp Tô bảo ngươi đến nói với ta có phải không? Các ngươi chính là đang chờ ta tự bỏ đi phải không? Đúng vậy, ta không còn lựa chọn nào khác, bởi vì ta yêu Diệp Tô, ta không nỡ để hắn xảy ra chuyện, ngươi đã nhìn thấu điểm này nên mới đến đây khuyên ta buông tay phải không?” Mắt tôi như hai vòi nước.
Thật là dọa người đi, bị người ta ghét bỏ như vậy mà vẫn không thể tiêu sái bỏ đi được.
Tôi đột nhiên cảm thấy chính mình trở thành kẻ bị chê cười, thì ra mấy ngày nay tôi tự giả bộ vẽ ra bộ dạng kiên cường, hóa ra chỉ là tự mình đa tình. Kỳ thật Diệp Tô đã sớm an bài kết cục của chúng tôi, tôi chỉ cần phối hợp một cách đơn giản là được.
Tiểu ma vương đưa cho tôi chiếc khăn tay, tiếp tục thở dài: “Hôm nay hai người lái thuyền đến mời Diệp đại ca đi nghe Phong Lâu Nhất tự, trên đường đi đột nhiên chỉ vào các người bên này nói, mặc dù Tịnh Hải lâu có Diệp đại ca bảo vệ nhưng bọn họ cũng không thiếu người. Vô luận Diệp đại ca có đưa tới bao nhiêu người đi nữa, bọn họ cũng liều mạng không kể sống chết, cho dù dùng một trăm đổi một, bọn họ cũng vẫn có lời. Huống hồ càng nhiều người, càng không thể chú ý đến an toàn của tỷ được. Diệp đại ca bị uy hiếp, bất đắc dĩ đã đáp ứng bọn họ cuối tháng rời bến”
Tôi không nhìn cái khăn, dùng tay áo chùi đại lên mặt cười lạnh: “Vì an nguy của tình nhân cũ mà đáp ứng chấp nhận mạo hiểm, đúng là một quyết định vĩ đại nha! Như vậy có phải muốn ta nhanh chóng tạo ra khoảng trống để các ngươi có thể vô cùng náo nhiệt bàn bạc chuyện hôn sự?”
Bùi Tấn nhíu mày nhìn tôi: “Đây có thực là phản ứng của tỷ không?”
Tôi oán hận: “Thiếu gia, ngài mong muốn ta có phản ứng như thế nào?”
Bùi Tấn lạnh mặt: “Ta đem toàn bộ tình hình thực tế nói cho tỷ là vì áp chế, khi buộc Diệp đại ca phải nói ra băn khoăn của hắn, ta cũng tưởng chỉ là chuyện bé xé ra to, xem ra Diệp đại ca đúng là quá hiểu tỷ”
Hắn trừng mắt nhìn tôi: “Diệp đại ca cái gì cũng không nói cho tỷ, chính là sợ tỷ không từ mà biệt, cùng hắn trời nam đất bắc vĩnh viễn không gặp! Tỷ bất quá mới chỉ nghe một câu nói của ta liền phủ định đi toàn bộ tình cảm của hắn, rốt cục tỷ có tin tưởng hắn hay không? Ta thấy quả thật không xứng đáng với Diệp đại ca”
Tôi mơ hồ: “… Cái, cái gì?”
Bùi Tấn lạnh giọng lặp lại: “Diệp đại ca tuyệt đối không đáp ứng điều kiện của Na Đóa. Hắn không nói cho tỷ chính là sợ tỷ tự mình quyết định, vụng trộm bỏ đi”
“Đúng như vậy sao?” Tôi thực sự không yên, giống như đấm một quyền vào khoảng không, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta…”
Tôi nghĩ tôi định nói làm sao tôi phải rời bỏ hắn, nhưng sau khi phẫn nộ qua đi, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu tôi không muốn trở thành áp lực cho Diệp Tô, tạm thời trốn đi cũng không phải là phương pháp tồi. Dù sao Bùi gia cũng không vững chắc như sắt thép, hai lần tôi bị tập kích đã nói lên điều này.
Tôi nói: “Cho dù ta quyết định đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió, cũng không phải vĩnh viễn rời xa hắn, hơn nữa ta cũng sẽ nói cho hắn ta đi chỗ nào”.
Bùi Tấn cười lạnh: “Lần này là đi thu thập hải tặc, lần sau là mở tuyến đường mới an toàn, lần sau nữa là phù trợ cho chúa biển mới, tỷ vĩnh viễn là sự uy hiếp của Diệp đại ca. Bọn họ đã có thể gây áp lực một lần, sẽ có lần thứ hai, thứ ba, huống chi ngay cả việc tỷ tham lam muốn đến ăn tại Tịnh Hải lầu cũng nắm được thì chẳng lẽ lại không biết tỷ trốn chỗ nào?”
Tôi ngập ngừng: “Vậy… vậy nếu hắn nói rõ ràng với ta, ta sẽ ngoan ngoãn ở lại Bùi gia…”
“Thật không?”
Bùi Tấn nhìn tôi: “Tỷ sẽ cam tâm chịu ngồi yên trong nhà, không bước chân ra khỏi cửa lớn? Nếu tỷ cam tâm thì tỷ đã đáp ứng Lâu Vân Thiên rồi phải không? Huống chi chỉ vì Diệp đại ca mà tỷ bị bắt phải ở trong nhà một thời gian dài, tỷ sẽ không trách hắn sao?
“Lâm trận không chịu lùi bước, tỷ đã muốn làm rất nhiều thứ. Giữa tự do cùng cảm tình, Diệp đại ca không có chút chắc chắn nào đối với lựa chọn của tỷ, bởi vậy hắn không dám nói cái gì. Huống chi bây giờ còn có Na Đóa châm ngòi thổi gió bên ngoài, cho dù tỷ không oán hắn, lại không dám đảm bảo tỷ sẽ nghĩ như vậy, sợ tỷ nghĩ chủ động buông tay, đưa hai tay dâng hắn cho Na Đóa là kết cục tốt nhất – Nhưng mà hiện tại, nói hay không đã không còn quan trọng, dù sao hắn cũng muốn rời bến, với tính tình của tỷ, đại khái trước khi hắn kịp trở về, tỷ đã muốn tuyên bố với hắn cắt áo đoạn tình, không từ mà biệt”.
Tôi nghiêm mặt, nhưng không có cách nào phản bác lại.
Cho dù tôi nói không phải như vậy, hắn sẽ tin sao?
Lần đầu Diệp Tô thổ lộ với tôi, tôi đã nói không muốn bị trói buộc.
Diệp Tô ngàn dặm xa xôi đem tôi từ bên người Thẩm Niệm Ân đến Lạc Hà, nếu hắn không bị thương, tôi nhất định giữa đường rời đi, ý định của tôi cả Bùi Tấn và hắn đều nắm rõ.
Diệp Tô bị thương, tôi cũng chỉ hứa hẹn chiếu cố đến khi hai mắt của hẳn khỏi hẳn, sau đó sẽ đi.
Diệp Tô lần đầu tiên hướng tôi cầu hôn, tôi nói, quan hệ với nhau thì được, cưới hỏi thì thôi đi.
Thẩm Hồng uy hiếp tôi, ý nghĩ đầu tiên của tôi không phải là thương lượng cùng hắn, mà là rời khỏi Lạc Hà.
Tôi không khỏi cười khổ, trước đây không giữ được chữ tín, khó trách Diệp Tô không dám tin tưởng tôi. Hắn căn cứ vào tác phong của tôi, sau khi nói tình hình thực tế cho tôi biết, đại khái tôi sẽ lời ngon tiếng ngọt khiến cho hắn yên tâm, rồi thừa dịp hắn không để ý, để lại một phong thư, tìm đến một nơi khác.
Cho dù trong kế hoạch chạy trốn chết tiệt của mình, sau khi quyết định không dễ dàng buông tay, tôi cũng không nói rõ cho hắn quyết định của mình. Tôi nghĩ rằng hắn không cần vì dù sao chúng tôi cũng đã lên kế hoạch thành thân.
Mẹ nó, hóa ra thề non hẹn biển là như vậy đó.
Bùi Tấn nói: “Tỷ làm vậy là tốt cho Diệp đại ca, ai cũng hiểu điều đó, nhưng tỷ có thói quen tự mình quyết định, cho là làm như vậy tốt cho hắn trong khi chưa chắc hắn đã muốn như vậy – tỷ mất tích hai ba ngày, Diệp đại ca suýt nữa phát điên. Khi Thẩm Hồng mang đồ vật của tỷ đến, lúc nào hắn cũng có thể phun ra một đống máu, ta phải thay hắn băng bó.
“Cái mà Diệp đại ca sợ nhất, chính là sẽ không còn được gặp lại tỷ. Mà tỷ lại một lần nữa cho rằng việc mai danh ẩn tích là một lựa chọn tốt, cho nên hắn không dám lộ ra nửa điểm. Tỷ cảm thấy hắn ích kỷ cũng được, độc đoán cũng được, nhưng hắn thật sự đã khuynh đảo tất cả lính bảo an trong thành này để bảo vệ tỷ”.
Bùi Tấn thản nhiên đứng dậy từ biệt: “Cái gì cần nói ta đã nói hết rồi, cuối tháng tới, Diệp đại ca nhất định phải rời bến. Tỷ nghĩ thế nào thì nghĩ, đừng để cho những gì Diệp đại ca đã trả giá trở thành chuyện cười. Trước khi đưa ra quyết định gì, tỷ cũng nên nghĩ đến cảm nhận của hắn”.
Hắn thừa hơi tốn sức: “Tỷ dám không từ mà biệt, ta sẽ tự mình bắt trói tỷ về, đánh cho hôn mê bắt bái đường thành thân cùng Diệp đại ca. Đem gạo nấu thành cơm!”