“Em muốn anh bận tâm sao?” Giọng điệu lạnh lùng không giống đang hỏi, mà càng như là chất vấn.
Vấn đề vẫn rơi vào tay Lộc Nghiên.
Lòng cô đã tan nát.
Tất cả những khúc mắc dồn nén được bộc lộ kín đáo với anh, nhưng anh lại hỏi ngược trở về.
Ngọn lửa cảm xúc của cô bùng lên, bóp chặt vật cứng trong tay, cô xoay người chui vào giữa sàn nhảy.
Cô nổi nóng, mất lý trí, thậm chí còn bắt đầu giở trò trẻ con của những năm đại học.
Dưới ánh nhìn kinh ngạc lưu luyến của đám đàn ông, cô giật nhẹ lớp vải trên ngực, lộ ra rãnh sâu, thu hoạch được một chuỗi hít sâu, liền giả vờ dè dặt quấn lại, bàn tay trắng trẻo leo lên sống vai người lạ, mượn lực di chuyển.
Không có rượu, biển người cuồn cuộn và ánh đèn mờ ảo cũng có thể khiến người ta xuất thần.
Cô chợt nhớ hồi đại học tính khí của mình rất tệ.
Người trẻ yêu nhau đều long trời lở đất, cô và Trương Ý Trí đã qua giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, sau đó phải dựa vào cãi nhau và làm tình kéo dài đến trước thềm lễ tốt nghiệp.
Khi đó cô bực lên thì sẽ đi nhảy Disco, cũng như bây giờ, làm vài trò trẻ con liền bị anh ta khiêng đi, đúng là ngốc thật, nhưng cũng kích thích thật.
Cô nhảy với đám đông, chẳng phân biệt ai quen ai lạ. Có lẽ động tĩnh quá lớn nên mọi người dần tản ra, quây thành một vòng tròn xung quanh cô. Có người ngơ ngác nhìn, có người khinh miệt, cũng có tò mò huýt sáo với cô.
Hùng Húc đứng ở rìa ngoài, bên trong truyền ra tiếng trầm trồ nhốn nháo, hết đợt này đến đợt khác, anh đẩy đám người ra theo bản năng, liếc mắt liền thấy Lộc Nghiên ở trung tâm, trùng hợp thế nào mà có một gã đeo xích vàng đang muốn nhét tiền vào áo lót của cô.
Dưới ánh đèn laser sặc sỡ, eo thon biến thành rắn nước, uốn lượn dập dềnh. Anh bất lực nghiến răng, đẩy vai người phía trước, vươn cánh tay dài đoạt lấy tờ tiền, nở một nụ cười hào sảng, tay trái giơ lên, “Cám ơn.”
Lộc Nghiên tức giận nhảy dựng lên, lại bị anh lôi đi, đám đông còn nhường đường cho họ.
Khi đáp xuống đất bằng, cô vô thức kéo ngực, Hùng Húc trợn trắng mắt, “Nút thắt tuột rồi.” Anh liếc nhìn tờ tiền trên tay, hẳn tệ.
Nút thắt bên trái của Lộc Nghiên bị tuột, mép ren đen lộ ra ngoài ánh sáng, cô cáu kỉnh kéo nó, thấy anh không quan tâm, đáy lòng cô dâng lên một nỗi tuyệt vọng, “Hùng Húc, anh thực sự không ngại nhỉ.”
Không ngại em phanh ngực lộ vú trước đám đông, không ngại em vừa lên giường với bạn trai.
Cô mưu toan để mình tiến vào trái tim anh, nhưng lại nhận ra, trái tim anh được làm bằng đá, bất khả xâm phạm.
Cô trừng mắt nhìn anh thật sâu, rồi vung người đi về phía ghế dài.
Một khóc hai nháo ba thắt cổ, tuổi vẫn vậy.
Cô quyết định đêm nay sẽ rời đi.
Nhưng mới đi được nửa đường, cái áo sơ mi trắng từ đâu bay tới, phủ lên đầu cô, người đàn ông cởi trần phía sau đẩy cô về phía cầu thang xoắn ốc, “Đi mau, mẹ kiếp, tới rồi.”
Mắt bảo vệ còn sáng hơn đèn pha, quan sát khắp mọi nơi. Từ ghế dài nhìn xuống sàn nhảy, đám lão Đinh còn đang khiếp sợ trước điệu nhảy sexy của Lộc Nghiên, đã thấy chính chủ quần áo xộc xệch xuất hiện.
Hùng Húc ôm Lộc Nghiên ném xuống sô pha, thấy cô định ngẩng đầu lên liền đè đầu cô xuống, rồi nhanh tay mặc chiếc áo len bị cô vứt trong góc. Gã bảo vệ lực lưỡng cầm dùi cui điện đứng phía sau lườm anh một cái rồi nhíu mày rời đi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, tay chạm vào cốc rượu thì bật cười.
Đúng là trẻ con.
Ồn ào qua đi, Hùng Húc bị mọi người chuốc rượu trêu chọc.
Lộc Nghiên buộc vạt áo sơ mi của anh quanh eo và cài một cúc trên ngực.
Nửa kín nửa hở.
Cô gái bên cạnh ngồi dịch vào bắt chuyện, “Cô với Hùng được bao lâu rồi?”
Lộc Nghiên không thích từ “với”, nghe không nghiêm túc gì cả, cô nhấm một ngụm rượu, chỉ cười không đáp.
Đối phương thấy thái độ như ‘vợ cả’ của cô, nhất thời không biết nên nói gì. Đám con gái ở đây gặp người nhiều chuyện thì vui, gặp người ít chuyện thì ghét, gặp người không nói chuyện thì chỉ biết chửi giả vờ nai tơ.
Lộc Nghiên cũng cảm thấy mình hành xử không hay lắm. Trước nay cô luôn hòa đồng thân thiện, nên vụ Trương Ý Trí ngoại tình mới có nhiều người ủng hộ cô, khiến Tô Vãn không thể không làm hòa. Nếu tính cô đỏng đảnh khó gần, có khi Tô Vãn đã đá đít cô từ lâu.
Cô sắp xếp lại tâm trí rồi ngồi bên cạnh các cô gái, hắng giọng lắng nghe họ nói chuyện.
Người ta ngồi lại gần tức là tỏ ý làm bạn. Đám con gái ban nãy còn chửi rủa cô, giờ lại niềm nở chào đón, đổi chủ đề sang rượu ở đây.
“Rượu ở đây không còn nồng như trước nữa. Hồi trước tôi uống một ly martini thôi cũng say bí tỉ, giờ tu cả chai cũng chả xi nhê, chứng tỏ có pha nước.”
“Sao cô không nghĩ là tửu lượng của cô tăng lên!”
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Chúng tôi thường tụ tập ở đây.” Cô gái vừa bắt chuyện với Lộc Nghiên lại quay sang nói với cô, “Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên tôi gặp Hùng cũng là ở chỗ này đấy.”
“Ồ, thế á?” Lộc Nghiên hùa theo.
“Hồi đó anh ấy hay đến lắm, rồi bẵng một thời gian không thấy xuất hiện nữa.” Cô ta không hề biết Hùng Húc gặp chuyện trong khoảng thời gian đó.
Lộc Nghiên hiểu rõ, tự nhiên hỏi: “Lúc trước anh ấy đến cùng ai thế?”
Mày xem mày xem, mày lại hóng hớt rồi!
Trong lòng cô gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhưng cô vẫn mong đối phương sẽ trả lời câu hỏi của mình. Đừng như tên khốn kia, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp cởi quần áo, vừa hãi hùng khiếp vía vừa kích thích.
“À…” Cô gái ngập ngừng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Hùng Húc, anh đã ngà say, cười tươi trò chuyện với bạn, “Cũng có, nhưng tôi chẳng nhớ là ai nữa.”
Lộc Nghiên nghe giọng liền biết cô ta có ý gì, cô uất hận lườm Hùng Húc.
Hùng Húc uống đến nóng bừng cả người, thấy cô đang nhìn mình thì lách người qua đám đông, ngồi xuống chỗ cô, “Sao thế?” Giọng bẹt ra, lúng búng trong miệng.
Lộc Nghiên xoa mặt anh, ngón cái gãi khóe miệng thì bị anh ngậm lấy, bèn khuấy động bên trong một hồi, “Ban nãy tự nhiên cởi áo ra làm gì?”
Anh cắn ngón tay đang định rời đi, mắt mơ màng nói: “Em đoán xem.”
“Hùng Húc.” Cô rút ngón tay ra, chui vào trong áo len của anh, chạm vào lớp mồ hôi mỏng, rồi gục đầu vào vai anh, yếu ớt nói: “Em không muốn đoán.”
Cảm giác lôi kéo rất rõ ràng, nhưng tiến độ vẫn dậm chân tại chỗ.
Cô kiệt sức rồi.