Làm một giấc mộng, tỉnh lại không nhớ rõ nội dung, chỉ nhớ trong mộng dường như có cảm giác khô nóng của lửa đốt, còn có một vòng eo thon chắc mềm dẻo.
Không được, tôi phải nấu nước uống.
(Trần Lăng Tùng liếc Sư Tuyết, Sư Tuyết đáp lại bằng một nụ cười.)
Trần Lăng Tùng phát hiện chuyện tôi làm thêm bên ngoài, khẩn trương hỏi tôi có phải thiếu tiền hay không, tôi nói cho cậu ấy là bởi vì tiền thuê nhà. Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tôi thời gian hết giờ làm việc, cậu ấy như có điều suy tư mà nói: “Muộn như vậy.” Tôi nói không muộn, cậu ấy trừng mắt tôi: “Rất khuya!”
Được rồi. Tôi nói: “Quả thật rất khuya.”
(Trần Lăng Tùng lật qua một trang, lầm bầm: “Thật sự rất khuya nha.” Sư Tuyết cười gật đầu)
Ông chủ nói với vợ ông ấy: “Bên ngoài có thằng nhóc đẹp trai, không gọi món chỉ ngồi ở chỗ đó.” Tôi bỗng nhớ tới chuyện hôm qua Trần Lăng Tùng hỏi thời gian tôi tan ca, vội vàng đi ra ngoài xem, quả nhiên là cậu ấy.
“Sao cậu tới đây?”
“Tới đón cậu.” Cậu ấy không nhìn vào mắt tôi, sờ sờ tai khẽ nói: “Ban đêm trời tối, một mình cậu không an toàn.”
Hôm nay cậu ấy lại tới.
Thật vui.
Chờ mong giờ tan ca buổi tối nhất, cùng Trần Lăng Tùng xuyên qua con đường tắt hẹp dài tối om, giống như vĩnh viễn không đi đến ngõ ra.
Có một cái đèn đường bị hỏng, màn đêm đặc sệt đến không thể hòa tan, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu ấy, trừ cậu ấy ra, chân trời chỉ có một vầng trăng.
Bỗng nhiên cảm thấy Trần Lăng Tùng rất giống mặt trăng, sáng không chói người, nhưng thật sự rực rỡ sáng ngời, mang theo tâm tình đơn giản thuần túy để đối đãi với tất cả con người sự vật, lại sáng trong đến mức khiến người giống như không thể nào được đến.
Đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng chó kêu làm tôi giật mình, Trần Lăng Tùng đưa ngược tay ra sau ôm lấy tôi, tôi lấy lại tinh thần cũng không còn sợ hãi, nhưng cậu ấy ôm tôi thật chặt, làm tôi sinh ra tham niệm không nên có. Cậu ấy học chó sủa đuổi con chó kia đi, mạnh miệng, lại chủ động thu tay về để tôi nắm lấy góc áo của cậu ấy.
Tôi nắm chặt miếng vải nhỏ trong tay, tâm cũng trở nên an tĩnh.
Thỉnh thoảng ngước nhìn cậu ấy, cùng ánh trăng trên bầu trời.
Khoảnh khắc đó nghĩ, về sau nhất định phải học vẽ tranh. Tôi muốn vẽ cả người Trần Lăng Tùng giống như phát sáng, rải thuốc màu vàng kim lên cả người cậu ấy, hình ảnh đó nhất định đặc biệt đẹp.
(Trần Lăng Tùng ban đầu là nói: “Cậu được lắm, quả nhiên là giả!” Lại nói: “… Hình như tớ hiểu rồi! Cậu muốn biểu đạt cái gì.” Đọc đến sau lại bắt đầu trầm mặc, nâng tay vỗ vỗ đầu Sư Tuyết, Sư Tuyết quay đầu hôn hôn má cậu.)
Mẹ đã biết chuyện tôi làm thêm, dưới sự năn nỉ liên tục của tôi, cuối cùng đồng ý cho tôi ở bên ngoài, nhưng không cho tôi đi làm thêm. Hôm nay là lần cuối cùng đến tiệm hỗ trợ, sau khi chào tạm biệt ông chủ, hai người đi trên con đường đêm, tôi nói: “Có khả năng là buổi tối cuối cùng đi trên con đường này.” Trần Lăng Tùng xỏ tay vào túi, vẻ mặt không sao cả: “Cậu muốn đi mấy lần liền đi mấy lần, tớ tùy kêu tùy đến.”
Thật tốt.
Cuối cùng kỳ nghỉ đông cũng kết thúc, một tháng không gặp Trần Lăng Tùng, giống như rất nhiều năm. Không chỉ có tiết tiếng Anh, toán học, ngữ văn, toàn bộ tiết đều dùng để nói chuyện riêng với Trần Lăng Tùng, tuy rằng có chút thật xin lỗi thầy cô, nhưng là thật vui vẻ.
….. Hôm nay có nam sinh thổ lộ với tôi.
Thì ra nam sinh cũng có thể thích nam sinh, tình cảm của tôi đối với Trần Lăng Tùng, cũng là thích sao?
(Trần Lăng Tùng nói: “Cuối cùng cậu cũng thông suốt!”)
Tôi trở lại lớp học, Trần Lăng Tùng đang thu dọn cặp sách, sắc mặt cậu ấy không tốt lắm, nói phải về nhà một chuyến, tôi có hơi lo lắng cho cậu ấy, ngồi vào bàn nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra.
Nữ sinh bàn trước thấy bức thư trên bàn của tôi, tò mò duỗi tay lấy tới, kết quả chạm phải ly nước Trần Lăng Tùng để ở góc bàn. Cậu ấy đi quá vội, chưa kịp đóng kỹ nắp, nước chảy ra từ chỗ hở, cậu ấy vội vàng đỡ ly lại, nước đã chảy qua mặt ngoài của bức thư.
Tôi không để ý lời xin lỗi của cậu ấy, không biết vì sao trái tim đập đến đặc biệt lợi hại, như là chờ mong điều gì đó xảy ra, từ nơi sâu thẳm lại có một loại cảm giác đã chú định, như là toàn bộ đã trần ai lạc định.
(冥冥之中 minh minh chiị trung.)
(注定: đã định! trước,ỉ nhất định.)[
(尘埃落定: ý chỉ sự việc nào đó đã: trải qua nhiều sóng gió,| cuối cùng đã có kết quả /đến} hồi kếti thúc)j
Mặt ngoài bức thư mơ hồ không thấy rõ, là ba chữ. Tôi hy vọng là Trần Lăng Tùng, thế nhưng càng xem lại càng thấy giống, nhưng bản thân đều cảm thấy hoang đường, vả lại thái độ của Trần Lăng Tùng cũng không giống, chỉ sợ là một bên tình nguyện.
(Trần Lăng Tùng thở dài nói: “Thì ra cậu không tự tin như vậy.” Sư Tuyết nói: “Ở trước mặt cậu, tớ chính là như thế.” )
Người kia đã chết.
Dưới thân là máu đỏ tươi giống như đang chảy xuôi.
(Trước khi Trần Lăng Tùng lên tiếng Sư Tuyết nói: “Muốn ôm một cái.” Trần Lăng Tùng liếc mắt nhìn Sư Tuyết đang giả đáng thương, nhưng vẫn để Sư Tuyết ngồi dựa cùng một cái ghế với cậu.)
Cậu ấy thích hợp ánh sáng, không thích hợp tôi.
(Trần Lăng Tùng cãi lại: “Tớ là bóng đèn sao, còn phát sáng? Tớ thấy tớ thích hợp với cậu nhất, cho dù là bóng đèn, cậu cũng là chụp đèn hợp với tớ nhất.” Sư Tuyết cười nói: “Cậu nói đều có lý.” )
Lục Lệ Vân tìm tôi thổ lộ, cậu ấy nói không thích tôi, chỉ chơi chơi thôi. Vốn dĩ không nên liên lụy Lục Lệ Vân vào trong, nhưng tôi không thể lại cho mình lý do đến gần Trần Lăng Tùng.
Trần Lăng Tùng, cách biến thái xa một chút.
… Quả nhiên thư tình không phải cậu ấy viết, càng nghĩ càng giống ba chữ “Lục Lệ Vân”.
Dường như cậu ấy trốn tôi, khá tốt.
(Trần Lăng Tùng vuốt ve mặt giấy gần chữ “Tốt”, một chữ duy nhất bị nhòe, sờ vào chất giấy thô hơn một chút. “Khóc?” Trần Lăng Tùng hôn hôn gò má Sư Tuyết: “Nhóc đáng thương.” Nhóc đáng thương kéo cậu tới hôn đến sảng khoái, Trần Lăng Tùng chỉnh lại cổ áo bị kéo ra, lại khôi phục lạnh nhạt.)
Theo nội dung càng lúc càng nặng nề, Trần Lăng Tùng dần trở nên trầm mặc.
Không biết ai truyền ra, Lục Lệ Vân không hỏi tôi liền thừa nhận. Giáo viên dứt khoát mời gia trưởng.
Lúc ấy đứng trong văn phòng sáng ngời lại cảm thấy không thở nổi, cha Lục Lệ Vân rõ ràng ôm thái độ coi khinh, nhưng ánh mắt của cha mẹ mới thật sự khiến tôi không dám ngẩng đầu. Tôi vậy mà khóc, lúc lau nước mắt nghĩ nếu có Trần Lăng Tùng ở đây thì tốt rồi.
Giữa trưa Lục Lệ Vân tới tìm tôi, tôi chất vấn cậu ấy “Vì sao phải nói cho người khác?” Cậu ấy lại cảm thấy tôi kỳ quái: “Vì sao tớ không thể nói?” “Cậu biết chuyện giữa chúng ta là thế nào, trước giờ tớ chưa từng quản cậu, cậu cần gì phải tuyên dương khắp nơi?” Lục Lệ Vân nói: “Đó là cậu rộng lượng không ăn giấm, chính cậu không dùng tới quyền lợi của bạn trai. Mà tớ thì khác, tớ muốn chiếm tất cả chỗ tốt, tuy rằng là chơi chơi, kết quả chỉ có một mình tớ biết, vậy thật sự quá nhàm chán.”
Tôi bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình có chính xác không, bắt đầu hối hận dính vào Lục Lệ Vân.
Kết quả chạng vạng gặp mặt cha của Lục Lệ Vân, được báo cho là mình đánh mất quyền chủ động.
Tôi khiến cuộc sống của mình trở nên hỏng bét.
Mang theo suy nghĩ như vậy về nhà, mẹ nói: “Lần trước nhìn thấy con vẫn là tết thanh minh.” Tôi trả lời bà: “Hôm nay là thứ tư, vừa không phải cuối cùng, cũng không phải ngày lễ.” Bà trầm mặc một chốc, chảy nước mắt nói: “Con từ nhỏ đã rất ngoan, phạm lỗi gì, chỉ cần mẹ nói một câu con liền sửa.” Tôi hiểu rõ ý của bà, áy náy nói một cách kiên quyết: “Lần này không được.” Ba ngồi trên sô pha hút thuốc, lại không nói một lời, tôi biết ông ấy đang do dự cái gì, ông và tôi cùng nhau nhìn mẹ tan vỡ. Bà chạy vào phòng lấy ra một cây thước.
Rất đau.
Tôi cắn răng, cắn chặt, mới không phát ra âm thanh quá lớn. Cuối cùng mẹ cũng chịu không nổi, bà ném cây thước được bà bảo dưỡng cẩn thận kia xuống đất, bà hét lên: “Cánh của con cứng rồi, mẹ không quản được con nữa!” Ba đuổi theo bà đến phòng ngủ.
Tôi quỳ một đêm trước phòng ngủ của ba mẹ.
Cuối cùng bọn họ vẫn là mềm lòng.
Tôi dẫn Trần Lăng Tùng đến phòng y tế, lúc bôi thuốc lên khóe miệng cho cậu ấy, có một giây đặc biệt muốn hôn vết thương của cậu ấy.
Nhưng mà tôi không làm.
Sau khi trải qua chuyện này, thái độ của cậu ấy với tôi trở về lúc trước, không cố tình tránh né tôi.
Tuy rằng chúng tôi đều biết không còn thân mật giống như lúc trước.
Gần nhất mới phát hiện trong trường có rất nhiều người nhận ra tôi, thật buồn cười.
May mắn, may mắn không kéo Trần Lăng Tùng xuống nước.
Bằng không sẽ đau lòng muốn chết.
Hôm nay mọi người chụp ảnh tốt nghiệp, lúc Trần Lăng Tùng gọi lại tôi suýt nữa đã khóc.
Đã lâu không viết nhật ký, lật lật nội dung phía trước thế nhưng đều có quan hệ với Trần Lăng Tùng. Hồi tiểu học giáo viên ngữ văn đã từng nói, nhật ký không phải sổ thu chi, phải chọn những thứ có ý nghĩa, những điều đáng nhớ để ghi lại, cứ thế mà suy ra, chuyện về Trần Lăng Tùng với tôi mà nói nhất định rất có ý nghĩa.
Trần Lăng Tùng, tốt nghiệp vui vẻ.
Ngượng ngùng giáp mặt nói với cậu, liền nói ở đây đi.
Nghe nói cậu đi đến một ngôi trường rất tốt, chân thành chúc mừng cậu, kỳ thật tớ rất không thích hai chữ “nghe nói”, tớ muốn nghe cậu chính miệng nói cho tớ, nhưng quan hệ hiện tại của chúng ta là nói một câu “tốt nghiệp vui vẻ” cho nhau đều có vẻ cố tình.
Hẳn là cậu cũng nghe đến tin tớ thi Học viện mỹ thuật, thật đáng tiếc không tự mình nói cho cậu, về sau nếu vẽ cậu, nhất định còn thật nhiều câu “thật đáng tiếc không để cho cậu thấy” không thể nói cho cậu biết.
Tốt nghiệp vui sướng.
Hôm nay Lục Lệ Vân gửi wechat nói với tôi: “Tớ ra nước ngoài.”
Tôi nói ồ, cậu ta nói tôi thật lạnh nhạt, tôi hỏi cậu ta khi nào thì đề cập chia tay với tôi, cậu ta hỏi rất gấp à. Bỗng nhiên tôi thật mờ mịt, đúng vậy, tôi cũng không có lý do sốt ruột, hiện tại cũng không biết Trần Lăng Tùng ở xó xỉnh nào rồi, nói không chừng còn quen bạn gái.
Tôi nói: “Không gấp.”
Cậu ta nói, vậy chờ thêm đi, khoe khoang cậu rất có cảm giác thành tựu, lúc nào cậu muốn tách ra lại ám chỉ với tớ. Cuối cùng còn nói tôi là người kỳ kỳ quái quái, chịu ngược cuồng, không phải cậu ta đề cập đến thì không được.
Đại học cũng tốt nghiệp, đoán chừng Lục Lệ Vân phải về nước kế thừa công ty, cha cậu ta hiển nhiên không muốn tôi vướng tay vướng chân, ông ấy không biết quan hệ cụ thể của tôi và Lục Lệ Vân, chỉ cảm thấy hiện tại con ông ấy còn dây dưa với nhau vô cùng mất khống chế. Nhưng ông ta cố chấp muốn tôi cố ý chọc Lục Lệ Vân nổi giận, khiến Lục Lệ Vân sinh chán ghét nói chia tay, ông ta cảm thấy chặt đứt sạch sẽ như vậy, cũng không đến mức khiến con của ông ấy lại đối với tớ nhớ mãi không quên.
Ngôn Tình Hay
Lục Lệ Vân thật đáng thương, tôi cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tôi theo như ý tứ của cha cậu ta, nhưng không sốt ruột, tôi ám chỉ Lục Lệ Vân thời cơ đã đến, cậu ta cũng vô cùng dứt khoát, cậu ta nói đã sớm đổi mấy vòng để chờ tôi, tôi nói cậu có thể nói thẳng, cậu ta nói đã hứa với tôi phải được đến ám chỉ của tôi.
Cậu rất thích hợp làm bạn, tôi nói với cậu ta như vậy.
Cậu ta nói, tớ cũng cảm thấy giống vậy.
Ngày tổ chức lễ tốt nghiệp, tôi gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện đề cập chia tay của Lục Lệ Vân cho cha của Lục Lệ Vân, ý bảo nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo kéo đen wechat của cậu ta.
Ba người cùng ký túc xá kéo tôi ra ngoài uống bia, tôi uống say, tôi nhìn ánh trăng trên bầu trời, nghĩ đây là một ngày tốt thích hợp giả ngốc thích hợp nhớ cậu ấy.
Không cần tìm, wechat đứng đầu tiên chính là cậu ấy. Gửi cho cậu ấy một câu “Chúc mừng”, mượn cảm giác say mắng cậu ấy ngốc.
Thẳng nam chính là ngu ngốc, chơi chữ đơn giản như thế cũng xem không hiểu.
– Trần Lăng Tùng Trần Lăng Tùng Trần Lăng Tùng.
– Chuyện quan trọng nói ba lần
Cậu chính là chuyện quan trọng đó.
Nhịn cả buổi nhịn không được nữa, gửi cho Trần Lăng Tùng một tin “Tớ rất nhớ cậu“.
Cậu ấy nhắn về chính là “Tớ cũng rất nhớ các cậu.”
Quá thẳng nam quá ngu ngốc.
Tôi cầm di động, một bên cười một bên mắng đồ ngốc.
Tốt nghiệp vui vẻ, Trần Ánh Trăng.
Lúc biên tập kêu tôi sửa lại tác phẩm trước kia, phát hiện có rất nhiều bức chân dung của Trần Lăng Tùng, có đứng đắn, đương nhiên cũng có rất nhiều tưởng tượng về cậu ấy, trên mặt cậu ấy xuất hiện những biểu tình liên quan đến tình dục, thật sự vô cùng xinh đẹp.
Trần Lăng Tùng, nếu có một ngày cậu thấy những bức vẽ này, xin đừng trách cứ xâm phạm quyền chân dung của cậu, chỉ là tớ thật sự quá nhớ cậu.
Tốt nghiệp trung học năm thứ bảy, vào ngày sinh nhật của cậu ấy, vẽ ra hình ảnh đã có thật lâu trong đầu, ánh trăng cùng thiếu niên ánh trăng, còn thêm vào đèn nê ông.
Cũng không rực rỡ bằng cậu, thật sự.
Kỳ thật ngày hôm qua còn đặt làm một đôi nhẫn, ma xui quỷ khiến, bản thân cũng không nói ra được nguyên do, chỉ là lúc đi ngang qua trung tâm thương mại nhìn thấy bảng quảng cáo, câu từ trên quảng cáo rất thú vị: Gửi cho người thương ở phương xa.
Bị xúc động một chút, lập tức dừng xe ở ven đường, bấm số điện thoại trên quảng cáo, hiện tại một cái trong đó đang đeo ở trên ngón áp út bên tay trái của tôi.
Bởi vì liên quan tới công việc, nhiều năm như vậy lại gặp được Lục Lệ Vân, mấy tháng trước lúc cậu ta nhìn thấy tôi thì rất giật mình, nói rất nhiều lời khen thậm chí đùa giỡn tôi. Hôm nay còn nửa thật nửa giả mà nói muốn theo đuổi tôi, tôi lười hỏi vì sao, giơ nhẫn cho cậu ta xem. Cậu ta nói thật đáng tiếc, nhưng cậu ta sẽ không từ bỏ. Tôi nói: Tùy cậu, nhưng tôi có người mình thích rồi ——
Cậu ta đánh gãy tôi: Biết rồi biết rồi, có người mình thích nha, lời này nghe đến mức lỗ tai tớ muốn chai rồi. Cậu xem lời cậu nói vừa rồi là gạt tớ đi, nếu thật sự có người yêu thì nói thẳng là người yêu, cớ gì lùi một bước nói người mình thích. Cậu cũng rất cố chấp làm yêu thầm, như thế nào, không thích người lúc trước thích nữa.
Vẫn là người lúc trước.
Nói ra những lời này, nhìn thấy biểu tình giật mình của Lục Lệ Vân trước mặt, cậu ta nói: Sư Tuyết, cậu thật sự là người tình dài nhất quái dị nhất tớ từng thấy.
Nhưng tớ nói trước đó rồi, tớ theo đuổi thử, rất muốn thử xem được người tình dài thích là một loại cảm giác gì.
Khi đó tôi bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt. Từ trước tôi luôn để ý ánh mắt của người khác, để ý người tôi thích bởi vì thích liền chịu thương tổn, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi tôi vẫn cứ không có cách nào từ bỏ phần tình cảm này, tôi cẩn thận dè dặt, thậm chí thích cậu ấy một cách cuồng nhiệt hơn, hiện tại quan hệ với Lục Lệ Vân không thể trở thành trở ngại giữa tôi và cậu ấy, cũng không còn phải chịu hiếp bức của cha Lục Lệ Vân, còn về ngôn ngữ ánh mắt của người ngoài đều là lo sợ không đâu, tôi không nên tự chủ trương, tôi phải giao phần tình cảm sạch sẽ này vào trong tay cậu ấy để làm ra quyết định.
Quả nhiên không thể nói ra điều gì quá sớm.
Cha Lục Lệ Vân rất nhanh đã biết chuyện Lục Lệ Vân theo đuổi tôi trắng trợn, con trai theo đuổi tới chung cư của người ta, bị bảo vệ chung cư đuổi ra. Ông ấy tìm tôi, muốn tôi đồng ý.
Lý do của ông ấy là: “Quan hệ lúc trước của nó quá loạn, gần nhất mới an ổn một chút.”
Ông ấy không phải là người tốt, có lẽ là một người cha tốt.
Tôi nói cho ông ấy, ông đã không thể uy hiếp tôi được nữa.
Mấy năm trước ba tôi sinh bệnh nằm viện, tôi lấy lý do bác sĩ nói không thể làm công việc quá mức mệt nhọc, từ chức thay ông, tìm bạn học hỗ trợ một chức vị nhàn nhã ở công ty của cậu ta.
Sau khi ông ta trầm mặc thật lâu, nói với tôi: Chờ đó.
Xung quanh có thêm một ít người xa lạ, theo dõi tôi.
Hôm nay về nhà, không hề báo trước, ném vỡ một cái ly. Mảnh thủy tinh đầy dưới đất, tôi ôm đầu ngồi xổm xuống, thật lâu mới bình tĩnh lại.
Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng.
Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng.
Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng.
Khát vọng đã không thể kiềm chế, nhưng tôi vẫn chưa thể đi tìm cậu ấy.
Áp lực, thống khổ, căm ghét.
Có phải tôi sắp điên rồi hay không?
Lục lệ vân đã chết.
Trừ bỏ cha cậu ta, có thể xem cậu ta như một người bạn của tôi.
Tuy rằng tôi không cách nào sinh ra bất luận hảo cảm nào trên ý nghĩa đối với cậu ta, nhưng cái chết của cậu ta khiến lòng tôi ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Hôm nay lúc vẽ tranh, nghĩ đến, giây đầu tiên khi biết tin Lục Lệ Vân qua đời, tôi nghĩ lại là
Trần Lăng Tùng, rốt cuộc tớ có thể gặp cậu rồi.
Lục Lệ Vân khi còn sống từng nói giỡn tôi quá lạnh nhạt, có lẽ là đúng..