Tôi tiếp tục xoa đầu tiền bối Elsie một lúc lâu.
Lúc đầu, cô ấy run lên vì ngạc nhiên, nhưng khi tôi tiếp tục xoa đầu, cô ấy như đang đánh giá rằng tôi không có ý định tấn công.
Sự run rẩy của cô ấy dần dần lắng xuống, và hơi thở gấp gáp cũng bắt đầu chậm lại.
“Hức… H… Hức.”
Tiền bối Elsie ngây người nhìn tôi và cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng cách hít vào và thở ra thật sâu thật nhanh. Có lẽ những nỗ lực đó đã có hiệu quả, cơ thể cứng đờ của cô ấy dần bắt đầu giãn ra.
Chỉ vài phút sau, hơi thở và lời nói của cô ấy đã trở lại bình thường.
Tiền bối Elsie sau khi lấy lại được lý trí có hơi đỏ mặt. Cô ấy tiếp tục lảng tránh ánh nhìn của tôi, vẫn không ngăn được dòng nước mắt tuôn rơi.
Đó là phản ứng sinh ra từ sự xấu hổ hơn là sợ hãi. Đương nhiên, nỗi sợ hãi của cô ấy đối với tôi vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng tôi có thể thấy rằng nhận thức của cô ấy về tôi đã thay đổi một chút, do cô ấy không còn la hét nữa.
Cô gái ngước nhìn tôi. Đã đến mức mà cô ấy có thể tức giận một cách chính đáng và bảo tôi đừng xoa đầu nữa, nhưng cô ấy đã không làm thế. Cô ấy dường như nhận ra rằng việc được tôi xoa đầu sẽ giúp cô ấy bình tĩnh lại.
Rồi cô quay lại nhận xét tôi với một giọng đầy đau khổ.
“… Đồ khốn ác độc.”
Dù lời nói rất nhỏ chẳng khác nào thì thầm, nhưng đến khi nhận ra mình vừa vô thức nói ra cái gì, cả người cô run lên.
Sau đó cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. Như thể tôi sẽ vung rìu về phía cô ấy bất cứ lúc nào.
Không biết giờ tôi mà rút rìu ra thì cô ấy sẽ phản ứng như thế nào, nhưng tôi không đủ mạnh mẽ để thực hiện ý nghĩ khủng khiếp đó.
Tôi chỉ biết cười ngớ ngẩn.
“Sao tôi lại là đồ khốn ác độc rồi?”
“B, Bởi vì cậu… Hức, nên, nên tôi mới phải khốn khổ đến thế đấy!”
Giọt nước tràn ly, nghe tôi hỏi vậy, cảm xúc trong người tiền bối Elsie liền dâng trào. Mắt cô hiện lên một tia thù địch.
"M- Mọi người ai cũng đối xử tệ với tôi!"
“Do chị để thua đàn em của mình mà, cũng đâu thể tránh được.”
“Cậu lén tấn công tôi, đồ hèn hạ!”
Tiền bối Elsie cao giọng, và giọng nói của cô ấy rất dễ chịu, nhưng lại đủ chói tai để khiến tai tôi như muốn chảy máu. Mặt tôi vô thức cứng lại và hít một hơi thật sâu.
Tiền bối Elsie sau đó liền nao núng, như bị đe doạ và nắm lấy chiếc mũ pháp sư của mình bằng cả hai tay, cơ thể cô ấy cứng đờ.
“T- Tất nhiên, tôi không phủ nhận là mình thua… Ừ- Ừm, cũng do tôi sai.”
"Do vậy nên chị mới phải chịu đựng đau khổ."
Nghe vậy, tiền bối Elsie do dự và không thể trả lời câu hỏi của tôi. Có vẻ như cô ấy đang lo rằng mình sẽ lại mồm nhanh hơn não để rồi lỡ lời như lần trước.
Thế là tôi quyết định đưa ra một chủ đề mà cô ấy phải bùng nổ.
“Họ thậm chí còn gọi chị là là “Trẻ đái dầm”….”
“K- không!!”
Tiền bối Elsie ngay lập tức phản ứng lại, cứ như nhảy cẫng lên tại chỗ. Chỉ cần nhìn vào phản ứng dữ dội đó thôi, tôi có thể biết cô ấy ghét biệt danh đó đến mức nào.
Tiền bối Elsie run lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Tô- Tôi không có đái dầm! Toàn bộ đều là giả! C- Cậu cũng biết mà. Đ- Đúng không?”
“Không chắc nha, không hiểu sao giờ tôi lại không nhớ rõ chuyện xảy ra hôm đó nữa...”
Elsie bám lấy tôi với đôi mắt tuyệt vọng, nghe tôi nói xong trông còn có vẻ tuyệt vọng hơn. Tôi thấy vậy thì bật cười.
Dễ thương thật đấy. Nếu cô ấy cứ cư xử như một người bình thường thì đã nổi như cồn rồi.
Tôi bất lực gật đầu.
“Mà, giờ tiếp tục với chuyện của chị.”
“À, ừ! Tôi không phải trẻ đái dầm! Với lại, m, mấy tên xấu xa đó… dám coi thường tôi!”
Tiền bối Elsie hẳn là vô cùng xúc động, cô ấy lại sụt sịt, khoé mắt tù đọng hơi nước.
Cô cố đưa tay lên che mắt để giấu đi nước mắt nhưng lại không giấu được.
Tiếng nức nở lại càng ngày càng chồng chất, cô bắt đầu phát ra một giọng thê lương.
“Hức hức, họ cứ nói tôi là đứa đái dầm rồi tự nhiên lao vào đánh nhau với tôi… Không có ai đứng về phía tôi hết, hức, kh, không ai cả...”
Thì ai lại đi bênh đứa bắt nạt đâu?
Tôi muốn vặn lại câu nói đó, nhưng tôi chỉ xoa đầu tiền bối Elsie mà không nói lời nào, để mặc cho cô ấy khóc thỏa thích.
Đây là bản chất của con người. Mình làm gì người khác cũng được nhưng đến khi bị cắn ngược lại thì lại buồn, vậy nên tôi cứ để cô ấy khóc.
“Sa- Sao mà tôi kết hôn được nữa đây… Hức hức… Gia tộc tôi tuy chưa nói gì nhưng mà...”
“Tiền bối Elsie chắc phải khó khăn lắm.”
Tôi gật đầu thông cảm với cô ấy. Đáp lại, tiền bối Elsie bắt đầu khóc nhiều hơn, như thể cuối cùng cô ấy cũng đã tìm được một đồng minh để chia sẻ những lời than thở của mình.
Thực ra ngay từ đầu đã không có ai sẵn sàng đứng về phía tiền bối Elsie. Cô ấy đi kéo băng nhóm để đe dọa một đứa đàn em, nhưng lại bị tấn công bất ngờ để rồi bị làm nhục trước công chúng.
Dù có nhìn kiểu nào cũng không thấy cô ta đáng thương ở đâu. Đặc biệt là với cái lối cư xử bình thường của cô ấy, có ai mà đứng về phía cô mới là chuyện lạ.
Trừ khi những người có động cơ thầm kín như tôi.
Tôi nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất để hỏi cô ấy, thế là tôi nhỏ nhẹ thì thầm với tiền bối Elsie.
“Vậy chị nghĩ tình huống này là lỗi do ai?”
“Ch- Chắc chắn là do cậu rồi… Hic, kh, không! Kh- Không phải lỗi của cậu!”
Tiền bối Elsie ngay lập tức cố gắng chỉ vào tôi như thể đó là điều hiển nhiên, nhưng thấy khuôn mặt tôi trở nên lạnh lùng, cô ấy ngay lập tức rút lại lời nói của mình. Bây giờ là cơ hội của tôi để thuyết phục cô ấy.
Tôi bắt đầu.
"Chị thử nghĩ lại đi. Tại sao hôm đó tiền bối Elsie lại bị tôi đánh bại.”
“T- Tại sao tôi lại bị đánh bại…?”
“Không phải là do lúc đó có người làm chị bị phân tâm sao?”
Đôi mắt ngọc bích của tiền bối Elsie trở nên trống rỗng trước lời nói của tôi. Chắc hẳn cô đang tìm kiếm lại trong trí nhớ của mình về khoảnh khắc ngày hôm đó. Ngày đầu tiên tôi và cô ấy gặp nhau.
Một người khác đã ở đó. Lý do tại sao tiền bối Elsie không thể tập trung toàn bộ sự chú ý vào tôi là vì cô ấy đã quá cảnh giác với người kia.
Tiền bối Elsie im lặng một lúc, đôi mắt ngọc lam nhanh chóng nhuốm màu thù địch lạnh lùng. Chậm rãi, cái tên thốt ra khỏi miệng cô.
Cũng giống như khi ấy.
“Delphine… Yurdina...”
Được rồi, tôi đã thành công. Lúc này, cả sự tức giận và oán hận của tiền bối Elsie đều đã hướng về Delphine.
Ngay từ đầu, tôi đã là đối tượng khiến cho tiền bối Elsie sợ hãi và không thể chống lại. Mỗi việc đứng gần thôi đã khiến cho cô ta run rẩy rồi. Nên cô ấy không thể nào trả thù được tôi.
Vậy nên, đổi mục tiêu thù địch của cô ấy sang người khác lại tốt hơn.
Delphine là mục tiêu phù hợp nhất, vậy là tôi tiếp tục thì thầm với tiền bối Elsie.
“Nếu như chị có thể trả thù được chị ta thì sao?”
"… Trả thù?"
Chỉ nghe từ đó thôi, tiền bối Elsie đã như bị tôi hấp dẫn. Tôi nặng nề gật đầu.
“Ừ, sau đó chúng ta cũng có thể khôi phục danh tiếng của chị. Đặc biệt là khi chị có thể đánh được “cái người” Delphine Yurdina đó.”
“Đ- Đúng ha, nhưng… Sa- Sao làm được?”
“Lễ hội săn bắn.”
Tôi nói với một giọng tự tin như thể đó là một giải pháp đơn giản. Ngược lại, đôi mắt của tiền bối Elsie liền trở nên trống rỗng trong giây lát.
“Nghe nói những người kế vị của gia tộc Yurdina có truyền thống chiến thắng trong Lễ hội săn bắn đó. Nhưng nếu giờ để cho người khác giành chiến thắng thì sao?”
“Làm nhục mặt bọn đó… Phải, quá tuyệt!”
Nghe lời đề nghị của tôi, khuôn mặt của Tiền bối Elsie liền trở nên rạng rỡ, biến cô trở lại thành một cô gái đáng yêu. Chỉ từ nụ cười đó đã có thể khiến tôi cảm thấy xung quanh mình như sáng bừng lên.
Đó là cho đến khi cô ấy mở cái miệng xinh xắn của mình ra.
“Mình có thể cho con khốn đó một thất bại nặng nề! Được rồi, mình sẽ khiến tụi nó đi đời nhà ma để khỏi hó hé gì về mình nữa...”
“… À, ừm… Thế, chị lập đội với tôi chứ?”
Tôi nhanh chóng đưa ra đề nghị trước khi những lời thậm chí còn tồi tệ hơn thoát ra khỏi miệng cô ấy.
Tiền bối Elsie bối rối nhìn tôi. Cũng dễ hiểu thôi.
Tiền bối Elsie có lý do để chống lại Delphine, nhưng tôi thì không. Cô ấy hẳn đã nghe những tin đồn đang lan truyền. Dù thế nào thì tôi cũng có lý do để đến lễ hội săn bắn.
Một câu chuyện phức tạp đan xen với bức thư đến từ tương lai, và những cuộc trò chuyện với Seria và Delphine.
Muốn giải thích hết ngay thì hơi khó, nhưng tiền bối Elsie lại đặt một câu hỏi khiến tôi bối rối.
"Hả? Sao lại là tôi? Tôi thà lập đội với mấy người giỏi hơn cậu… đ, được rồi! Tôi làm! Tôi làm mà! Không, làm ơn cho tôi tham gia với!”
Tôi không có câu trả lời nào thích hợp để đáp lại nên tôi quyết định cho cô ấy chiêm ngưỡng cái rìu đang treo ngay thắt lưng mình một chút.
Tôi thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Kỹ năng xã hội của tôi có hạn, nhưng chiếc rìu của tôi thì không.
Nhưng lấy lại được động lực cho tiền bối Elsie vậy là đủ. Giờ không phải lo việc tiền bối Elsie nung nấu ý định trả thù Delphine mà vẫn không coi trọng Lễ hội săn bắn nữa.
Nhưng mà hình như tiền bối Elsie có một thói quen hơi kì lạ.
“Ờm… N- Nè.”
Đã đến lúc nói lời tạm biệt. Tiền bối Elsie dường như cũng đã ổn định trở lại, nhưng khi tôi đang định rời đi thì lại nghe thấy tiếng cô ấy gọi tôi.
Tôi quay đầu lại, cô gái nhỏ má hơi ửng hồng kéo lấy áo tôi. Tôi nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“C- Chuyện là…”
Cô gái trông rất nhút nhát. Tôi kiên nhẫn đợi cho đến khi cô lấy hết can đảm, nhưng trong lòng vẫn thắc mắc liệu cô ấy sẽ nói gì.
Cuối cùng, Tiền bối Elsie nhắm chặt mắt lại và khẽ đưa ra một yêu cầu cho tôi.
“Ca- Cậu xoa đầu tôi thêm lần nữa có được không…?”
Tất nhiên là tôi không thể trả lời ngay được. Vì lời đề nghị của cô ấy quá bất ngờ nên tôi bị ngu người trong giây lát.
Như càng ngày càng thấy xấu hổ hơn, cô ấy vừa lắc người vừa đỏ mặt, và bàn tay đang nắm lấy áo tôi giơ lên.
“Là do tôi sợ đó, được chưa?!”
Với giọng đầy xấu hổ, tiền bối Elsie hét lên. Chỉ sau đó tôi mới hiểu sơ bộ tình hình.
Đây là một hiệu ứng phụ từ sự đau khổ của cô ấy. Cảm xúc dâng trào của cô ấy chắc hẳn đang làm phiền cô, đặc biệt là vì cách đây không lâu, tôi thậm chí còn đe dọa đến tính mạng của cô ấy nữa.
Cô muốn chữa lành vết thương đó. Cô ấy sẽ thoải mái trước tôi bằng cách xác nhận rằng tôi, thủ phạm gây ra vết thương đó, không hề có ý định tấn công mình.
Lòng bàn tay tôi lại xoa đầu tiền bối Elsie. Mà nói thật, cái mũ pháp sư khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nếu chỉ cần làm đến thế này thì tôi vẫn sẽ làm thôi.
Elsie cúi đầu chấp thuận bàn tay tôi. Cô ấy thực sự rất dễ thương.
Tôi đùa cợt như một cách ăn mừng cho sự hoà giải của cả hai.
“Sau này chị mà ngoan thì tôi sẽ xoa tiếp.”
“… C- Cậu tưởng tôi là thú nuôi à?!”
Elsie giận dữ hét lại, nhưng sau đó cô ấy lại nhìn tôi sợ hãi.
Tôi chỉ biết nhếch mép cười trước cảnh tượng đó.
Dù sao tôi cũng đã có được một người đồng đội đáng tin cậy.
Nếu tôi cũng có thể thuyết phục được Celine, thì việc giành chiến thắng trong Lễ hội săn bắn sẽ có ít trở ngại hơn.
Tôi rất thoải mái.
Cho đến khi nghe tin Celine và Seria đánh nhau vào ngày hôm sau.