Đã có khoảng 100 học sinh tập trung tại bãi tập kiếm được phủ xanh bởi lớp cỏ mềm. Hai ba người tụ tập lại bàn tán với nhau dần chuyển thành những tiếng rôm rả.
Đây là một nét đặc trưng của học viện, những thanh âm tuổi trẻ tràn đầy sức sống của thanh xuân đến từ khắp lục địa. Nhưng “tuổi trẻ” nơi đây dường như bị dập tắt ngay khi tôi đến.
Cứ như quan lớn về tuần tra huyện nhỏ vậy. Nhưng đứa con thứ của một Tử tước như tôi không đáng để nhận được loại đãi ngộ này. Chì vì tai tiếng của tôi mà xung quanh im lặng như tờ.
Hơn hàng trăm con mắt dồn về phía mình thật sự là quá sức đối tôi. Điều này làm tôi muốn nôn ra số súp mà mình mới ăn sáng nay.
Đương nhiên tôi không phải là lí do duy nhất cho cái sự im lặng lạnh lẽo đến thấu xương này.
Tôi sớm đã có thể cảm nhận được một ánh mắt đầy ác ý hướng về phía mình từ đâu đó.
Tôi ngay lập tức quay người nhìn về phía nguồn cơn của ánh nhìn thấu tận tâm can kia. Không ngoài dự đoán.
Màu tóc xám tro óng ả nổi bần bật giữa đám đông, mái tóc mang sắc tố trộn lẫn giữa hai màu đen trắng. Phần đuôi tóc xoã đến ngang eo, nếu so với một hiệp sĩ thì đây là một chuyện khá bất tiện, nhưng nếu so với một người phụ nữ thì đó là vẻ đẹp riêng của họ.
Làn da trắng không tì vết lại càng làm nổi bật lên đôi mắt xanh ngọc sâu thăm thẳm như nhìn vào đáy đại dương vô tận. Cô khoác lên mình bộ đồng phục của Ban Hiệp sĩ, thiết kế áo mang tính thực dụng, cũng vì thế nên chúng bó sát người cô, phác hoạ nên những đường cong nữ tính toát lên sự quyến rũ ngây thơ lạ kì.Đó là một người con gái đẹp. Nàng ta trông như thứ tạo tác nghệ thuật làm bằng thuỷ tinh được chạm khắc bởi một nghệ nhân lành nghề. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt xanh ngọc kia tôi lại tự hỏi, đó có thật sự là con người không?
Dù không được sinh ra với mái tóc vàng và đôi mắt đỏ đặc trưng của nhà Yurdina, cô ta vẫn là một cô gái đẹp tựa như vầng trăng cao. Cũng vì vậy mà tên con trai nào cũng bị cổ thu hút như ong thấy mật.
Và kết cục của đám đàn ông đó đều thảm khốc khó tả.
Cũng có vài người bạn tôi quen từng thử tiếp cận với bóng hồng Seria Yurdina này rồi. Nhưng tên nào tên nấy cũng tủi hờn đến mức khóc ra nước mắt với cái thái độ bề trên của cô ả.
Ánh nhìn của cô ta lạnh lẽo thấu xương. Còn tôi thì chỉ có sự kinh hãi tột độ.
Tôi gặp chuyện lớn rồi. Liếc qua một cái là có thể thấy được sự quyết tâm bùng cháy trong đôi mắt của cô ta. Ý chí phục thù để khôi phục lòng tự tôn của cô ả rõ như ban ngày.
Vừa nghe Leto nói hết câu tôi đã muốn xách đít đi về, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là không thể.
Không tính tới mấy chuyện lặt vặt này, tôi là đứa thuộc vào loại thường được xếp ở mức trung bình thấp. Nên một môn có ảnh hưởng lớn đến điểm số toàn diện của Ban Hiệp sĩ như môn kiếm thuật là không thể bỏ qua được.
Tôi đã đưa ra quyết định nghe theo lý trí của mình và hối hận là điều không thể tránh khỏi. Cái thứ ánh mắt nồng đậm “tình thương mến” của cái cô Seria trước mặt tôi đây thật sự có thể giết người.
Nghe nói là tuần trước tôi đánh cô ta đến mức sống dở chết dở? Tôi nghĩ hôm nay sẽ tới lượt mình.
Tôi – một tên nằm ở mức trung bình thấp so với tiêu chuẩn thông thường – sẽ không có một cơ may nào thắng nổi cô ta – người thi đấu ở mức gần top – dù vẫn là hậu bối kém tôi một năm. Hơn nữa tôi còn đánh con người đó đến mức mất nửa cái mạng mà bản thân lại không hư hao gì hết á?
Quá vô lí. Đảo ngược lại tôi còn tin hơn.
Mồ hôi lạnh trên người tôi thì chảy như thác đổ, còn đám người tới học tiết này lại xem chúng tôi với một vẻ rất chờ mong và tò mò.
Đây toàn là những kẻ đã biết được chuyện đã xảy ra từ tuần trước, còn tôi là nhân vật chính nhưng lại chẳng biết cái khỉ gì. Hẳn là họ đang chờ xem chuyến phục thù lần này của Seria sẽ có kết quả như thế nào.
Nếu tôi bị Seria đánh bại, đây sẽ trở thành trò vui cho bọn họ. Nhưng nếu Seria vẫn bị đập thêm lần nữa, họ sẽ cười vào mặt cô nàng và xem cô như trò hề. Nói chung thì cứ làm khán giả đứng từ xa quan sát người ta đâm chém nhau thì kiểu gì chẳng vui.
Nhưng có vẻ như viễn cảnh mà ai cũng mong chờ lại không xảy ra. Bởi vì Seria – sau khi nhìn tôi một lúc rất lâu – đã dời đi tầm mắt.
Chắc là do tôi của một tuần trước là thứ ám ảnh cực kì kinh khủng đối với người đàn em lạnh lùng kia nên cô nàng mới phải ngừng trò so mắt này trước.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm vì vừa tránh được một pha đâm chém máu lửa, đột nhiên có người huých vào vai tôi một cái. Đây không phải là ý muốn gây sự, theo như tập tục Bắc quốc thì hành động này là cách đàn ông chào hỏi với nhau.
Và thế cũng có nghĩa là Bắc quốc xem người đối diện là một người đàn ông đích thực. Mí mắt tôi giật giật. Sừng sững bên tôi là một người đàn ông cao to lực lưỡng với làn da rám nắng.
Mái tóc vàng của hắn khiến tôi liên tưởng tới hình ảnh một con cừu vàng. Không, thực ra hắn là một tên bắt nạt khá có tiếng trong Học viện.
Dân Bắc quốc chính hiệu, Thean của quận Eitri. Hắn kéo cả một băng đảng tới trước mặt tôi và nở một nụ cười toe toét.
“Chà, xem ai kìa? Không phải là vị Anh hùng của tuần trước đây sao!”
“Trận đánh lần trước của mày ấn tượng đấy… Ian nhỉ?”
Thean – tên cầm đầu băng đảng – khen ngợi tôi một câu và cả những tên còn lại cũng hưởng ứng theo. Hầu hết đều là những câu nói mang chiều hướng tâng bốc tôi lên.
À phải rồi, theo như tôi nghe ngóng được thì đây là đám âm thầm tẩy chay Seria đây mà.
Thực ra là vì sợ bị gia tộc Yurdina trả thù nên chúng không dám hành hạ cô ấy công khai, nên chỉ có thể nói những câu mỉa móc sau lưng mà thôi.
Một đám ăn tàn phá hại. Tôi thở dài, và tên Thean nhếch mép, vòng tay qua vai tôi.
“Khà khà, không ngờ lại có ngày con đĩ đó chịu nhún nhường trước cơ đấy…
Mà dù sao đã là tiền bối, hậu bối với nhau thì phải thưởng phạt phân minh như thế mới thắt chặt tình yêu thương với nhau được chứ. Nhỉ?”
“Chỉ phạt thôi có khi còn thít chặt hơn ấy chứ?”
Một tên hưởng ứng nhại theo.
Ngay lúc đó, tôi “Bốp” một cái vào tay của tên Thean. Hắn sững người vì bất ngờ.
Hừm, dù sao cũng là do hắn cố giả vờ như tôi với hắn là bạn trước thôi. Nhưng một khi đã làm ra hành động này rồi thì tôi sẽ phải hối hận. Tôi không phải loại người vĩ mô đến mức muốn gây thù chuốc oán với ai cũng được, nên đã chừa cho tên này một đường lui để vớt vát lại mặt mũi của hắn.
“Lát nữa tôi phải thi đấu rồi nên cần giãn cơ một chút.”
Tên Thean trưng ra vẻ mặt bối rối trước câu nói của tôi, nhưng ngay sau đó hắn liền nhe răng và nở một nụ cười đầy ranh mãnh. Hắn lại huých vai tôi lần nữa.
“… Tao mong chờ lắm đấy. Đập con ả đó ra bã đi.”
Là tao bị đập mới đúng.
Nhưng tên Thean và đồng bọn có vẻ như rất tin tưởng vào việc tôi sẽ tẩn nát Seria thêm lần nữa. Và gần như cả đám đó đều rất hi vọng và mong chờ tới viễn cảnh đó.
Con người ai cũng khát khao hái được sao trời, đến khi nó rơi xuống thì nỗi kính sợ và khát cầu đó lại chẳng còn.
Và giờ tôi lại được phong thành “Kẻ diệt sao” để đánh rớt cái “Ngôi sao” đó, một con dao hai lưỡi. Nếu thất bại, sự khinh miệt hướng về phía ngôi sao sa ngã kia sẽ chỉa mũi nhọn về phía tôi.
Một tình thế nực cười. Sao tôi lại phải nhảy vào cái thế khó mà chính mình còn chẳng nhớ nổi cơ chứ?
Tôi xoa xoa hai thái dương để trấn tĩnh lại bản thân, một bóng lưng quen thuộc chợt xuất hiện.
Mái tóc cô gái đen tuyền như gỗ mun, tóc dài cột lên gọn gàng chạy dọc tấm lưng. Mỗi cái vung kiếm, mái tóc cô lại tung bay trong gió thoắt ẩn thoắt hiển phía sau là một cái gáy trắng ngần.
Mà khoan, giờ mình vẫn gọi nhỏ là “cô gái” thì có hợp không nhỉ? Tính theo tuổi thì con bé đã là người lớn rồi.
Thấy được con bé, tôi liền đi đến không chút do dự. Tranh thủ lúc con bé ngừng vung kiếm để lấy lại nhịp thở, tôi dùng tay chọt vào cổ em.
“Ê, ê!”
Con bé cầm kiếm nhảy lùi về sau và hét lên một tiếng. Thấy tôi, đôi mắt nó chợt khựng lại.
Cô nàng mang đôi mắt màu vàng đầy ấn tượng, đường nét gương mặt thanh tú, thân hình tỉ lệ chuẩn không có gì để chê.
Nếu hỏi tôi con bé có đẹp không, thì câu trả lời sẽ là đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng trong mắt tôi thì cô gái này cũng chỉ như đứa em gái của mình mà thôi.
Ngoài Leto ra, đây là người bạn thời thơ ấu khác của tôi từ những ngày đầu tiên và hiện đang là học viên năm nhất ở Ban Hiệp sĩ.
Con bé tên là “Celine Haster”. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi của con bé khiến tôi bật cười.
“Chào em, Celine.”
Tôi chào Celine với sự vui thú dạt dào, nhưng đáp lại là cái nhíu mày của em. Con bé vòng lấy cổ tôi kéo về phía nó khiến tôi phải cong người xuống.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi nhanh chóng thu hẹp lại, và rồi một cuộc họp nhỏ bắt đầu. Celine ủ rũ thì thầm vào tai tôi.
“Bộ anh bị điên hả?! Tự nhiên đi lại kiếm em để cho người ta biết tụi mình quen nhau làm cái gì? Em đã cố giả vờ không quen biết anh rồi…!”
“Không, nhưng sao phải như thế? Tình đồng chí 10 năm nay mà em định phủi một cái đi luôn thế à?”
Nghe thấy tôi điềm tĩnh lí giải như vậy càng khiến Celine thất vọng, con bé đập vào ngực tôi một cái. Nhưng lần này tôi đã chuẩn bị căng ngực mình trước nên tiếng phát ra không to như cú của Leto.
Celine với Leto là anh em họ. Từ hồi còn nhỏ, hai người họ đã hay đi chung với nhau cứ như anh em ruột nên phản ứng khi bực mình của hai người cũng rất giống nhau.
“Rồi giờ nói cho em nghe anh đi gây sự với Yurdina làm cái gì? Dù cô ta có là trẻ mới lớn hay yếu đến đâu thì Yurdina vẫn là Yurdina đó… Anh có biết cô ta được cho hẳn một toà lâu đài không! Thế có nghĩa là họ đã chấp nhận cô ta là thành viên của gia tộc nhờ vào tài năng của cô ta đó! Nếu so với Celine của nhà Haster, người chỉ cai quản một cái điền trang bé như cái lỗi mũi thì anh coi thử đi? Có thấy là không so sánh thì không có đau thương không!?”
“Thế thì cũng đừng giả vờ như hai đứa là người dưng nước lã chứ.”
Tôi đáp lại những giải thích mơ hồ của Celine với một câu đơn giản. Khuôn mặt tôi để lộ ra biểu cảm xấu hổ.
“Chúng mình đã hứa là sẽ vào sinh ra tử với nhau rồi mà em? Đâu thể để mình anh mày vào địa ngục được.”
“Anh biến.”
Con bé đẩy tôi ra một cái uỵch, nhưng tôi đã sớm vòng tay qua cổ con bé trước. Tôi dùng sức kéo con bé lại không để cho nó đi dễ dàng như vậy được.
“Đừng vậy chứ, em định làm như không quen biết gì anh thiệt đó hả?”
“Chứ sao nữa! Em mà dính líu gì tới anh Ian thì kiểu gì cũng sẽ liên quan tới cả tên Thean và đám đồng bọn của hắn…! Anh biết em ghét cay ghét đắng cái loại phá làng phá xóm như bọn đó nhất mà?”
Lời bác bỏ của Celine còn cực đoan hơn tôi nghĩ. Tôi tặc lưỡi, cánh tay đang vòng qua cổ con bé cũng dùng sức hơn.
Hơi thở chúng tôi hoà quyện vào nhau trong cự ly rất gần. Mùi vị ngọt ngào từ từng nhịp thở của Celine vẫn không hề giảm đi dù con bé mới vung kiếm xong. Sao hơi thở của con bé thơm thế nhỉ?
Tuy rất tò mò, nhưng tôi đã cố ý không hỏi ra thành lời. Chỉ có điều, khi khoảng cách giữa hai chúng tôi thu hẹp lại, gương mặt Celine dần đỏ lên.
“Anh làm cái gì vậy… coi chừng mọi người thấy bây giờ…!”
“Vậy nếu không ai thấy thì được đúng không?”
Bụp, cái tay còn lại của Celine đấm vào bụng tôi. Tôi kêu lên một tiếng và ho khù khụ.
“… Muốn chết hả?”
Giọng nói Celine lạnh lẽo thấu xương, tôi quyết định dừng chuyện này lại ngay lập tức. Nếu tôi còn dám phun thêm câu vô tri nào nữa thì Celine và tôi sẽ chém nhau trước khi tôi kịp đánh với Seria mất.
Kĩ năng của Celine cùng cấp độ với tôi, nhưng con bé có nhiều mana hơn. Tuy con bé không giỏi điều khiển dòng mana dồi dào đó, nhưng chắc chắn con bé không phải là đối thủ mà tôi có thể xem nhẹ.
“Thôi đừng như vậy nữa. Nói anh nghe hôm trước anh đánh với Seria kiểu gì?”
“…?”
Đôi mắt đầy tò mò của Celine chỉa thẳng vào tôi.
Như đang muốn nói, anh là người đánh mà còn hỏi? Nhưng thật không may là tôi chẳng nhớ cái khỉ khô gì về trận đấu đó cả.
Nên thế lại càng khó chịu hơn. Nếu tôi biết được mình đã chiến đấu như thế nào thì ít ra cũng có thể nghĩ ra một hai biện pháp đối phó, nhưng giờ tôi lại ở trong tình thế phải đối đầu với đứa Con hoang nhà Yurdina mà chẳng biết một cái gì cả.
Seria – cái người bẻ đầu mấy con quái vật như bẻ táo trong vườn – từ hồi còn niên thiếu. Đối đầu với cô ta mà không có chút chuẩn bị nào chẳng khác gì tự sát.
Dù hôm nay tôi có trốn được một trận thì cũng đừng mong cô ta mủi lòng thương. Xem ra tôi chỉ còn hai lựa chọn.
Lựa chọn đầu tiên là bị Seria đánh lên bờ xuống ruộng và trở thành trò cười trước mặt mọi người.
Thứ hai là bằng một cách thần kì nào đó tôi không bị Seria đánh bại, và chờ cho nỗi ám ảnh của cô ta về tôi dần phai đi.
Nhìn kiểu gì cái lựa chọn thứ hai cũng hấp dẫn hơn cái trước nhiều, đó là trong trường hợp tôi có thể làm được.
Celine vẫn nhìn tôi đầy chấm hỏi và cần sự giải đáp, tôi giải thích lại hoàn cảnh một cách đơn giản.
“Ờm, thật ra… anh chẳng nhớ cái gì về tuần trước cả.”
“Anh Ian, anh giỡn với em đó hả?”
Tôi phát ra tiếng gầm gừ đối với câu nói sắc lẹm của con bé, nhưng ánh mắt ghê tởm của con bé chẳng hề biến mất.
Cuối cùng tôi chỉ đành thở dài và thừa nhận câu nói của con bé.
“Ừ, có khi anh mày điên thật. Nên đừng có nhìn anh với cái điệu bộ đó nữa mà lại kể cho anh nghe coi? Làm thế quái nào mà anh đánh bại được nhỏ Seria Yurdina vậy?”
“Anh hỏi cái đó á?”
Giờ đến lượt Celine đi vào bối rối. Ừ thì hỏi “Sao anh thắng được?” cũng khó mà trả lời cho đúng lắm.
Thứ con bé thấy được chắc chỉ có hình ảnh tôi áp đảo hoàn toàn Seria, còn chuyện tái hiện lại những động tác đó thì chỉ có tôi mới biết được.
Celine mở đầu bằng một tiếng thở dài, giọng nói không tự tin như đang rất cô gắng.
“Em chỉ nói những gì mình thấy thôi nhé. Do em cũng là một trong số những người chứng kiến… Nhưng mà nếu không có ích gì thì anh cũng không được phàn nàn đâu đấy?”
“Đương nhiên rồi! Anh mày sẽ không bao giờ làm vậy đâu. Cứ nói anh nghe đi.”
Câu nói dõng dạc của tôi có vẻ khiến con bé hơi do dự, nhưng rồi cũng nhanh chóng diễn tả lại khung cảnh ngày hôm đó.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy câu chuyện đó không thực tế một chút nào.
****
Seria nhắm mắt lại và rồi lại mở mắt ra. Khung cảnh trước mắt dần hiện hữu khi tầm nhìn của cô trở nên rõ ràng hơn. Bắt đầu và kết thúc của một buổi thiền luôn như vậy.
Tâm trí không vướng bận. Tinh thần luôn phải vững vàng như một thanh kiếm sắc bén.
Đây là một trong những lời dạy của người đã đuổi mẹ tôi đi vì là một kẻ thấp kém, cha tôi.
Sau một hồi thiền định ngắn ngủi, đôi mắt xanh thẳm nghiêng về kẻ kia. Chính là hắn, người đã khiến tôi thua nhục nhã mới đây không lâu.
Tay của tôi run rẩy không biết nên đặt ở đâu. Trong tâm trí tôi giờ đây chỉ lặp lại câu hỏi tại sao.
Nhưng kết quả ngày hôm đó đã quá rõ ràng. Tôi của hôm đó thậm chí còn không thể điều khiển được cơ thể của mình, bản thân lăn lộn trên đất, đến thở cũng cực nhọc, hoàn toàn ngược lại với thái độ điềm tĩnh của hắn ta.
Hắn quá khủng khiếp, trong lúc đó hắn còn nói chuyện với một người phụ nữ nào đó với cái tên mà tôi chẳng hề hay biết. Không như tôi, hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tôi nhìn vào hắn một lúc lâu, sau đó cụp mắt để giấu đi con ngươi run rẩy. Tôi nhìn lại trận đấu một tuần trước, viễn cảnh đó đã tái diễn trong tôi quá nhiều lần.
Phải, ngày hôm đó. Tôi tự nhận thức được, nếu như bản thân không vượt qua được bóng ma của ngày hôm đó, tôi sẽ không thể tiến xa hơn được.
Nghĩ tới lại càng khiến tôi tuyệt vọng. Kí ức ngày hôm đó ùa về tâm trí tôi như sóng vỗ.
Người đàn ông hôm ấy trông tiều tuỵ và hốc hác như vị chiến binh mới trở về từ nơi chiến trường dài đằng đẵng.