Bức Thư Tình Đến Từ Tương Lai

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngôn từ rất mạnh, nhưng vẫn không mạnh bằng “Cái nhìn”.

Một người dù có nghe một lời giải thích dài hàng trăm từ thì vẫn sẽ hiểu được một khái niệm nào đó dễ dàng hơn nếu được tận mắt chứng kiến thấy. Đó là sức mạnh của thị giác.

Thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác. Tuy tất cả đều là giác quan, nhưng không có giác quan nào mạnh bằng thị giác. Vài học giả còn lập luận rằng một số giác quan của con người thậm chí còn phụ thuộc vào tầm nhìn.

Sự im lặng nặng nề bao trùm lấy sân tập hiệp sĩ.

Trình diện trước mặt họ chính là tài liệu trực quan sống động nhất.

Tên tài liệu trực quan này chính là Thean. Vì đôi môi thâm tím lẫn lộn nên hắn nói năng rất khó khăn.

“Tụi mày tốt nhất là nên cẩn thận đi. Thằng điên đó hoàn toàn mất trí rồi...”

Hắn lê bước và đến gần ba người phụ nữ trước đó còn đang chế nhạo Seria. Hắn càng đến gần, khuôn mặt của họ càng trở nên nhợt nhạt.

Thậm chí còn chưa kịp hỏi, họ đã vội vàng bắt đầu đưa ra những lời bào chữa.

“A- A- Ai nói gì đâu?”

“Phải, tụi này chẳng có nói cái gì cả, chỉ đang bàn về một người quen thôi…!”

Nhưng cũng chẳng nguỵ biện được lâu. Vì kẻ đang đứng trước mặt họ là Thean đây đã thốt ra một câu xen lẫn với tiếng thở dài.

“Tao cũng nói y chang vậy đấy...”

Thean tự chỉ ngón trỏ vào mặt hắn. Thean đang định chạm vào vết thương thì cau mày dừng lại. Có vẻ như chỉ có nhiêu vậy thôi cũng đã quá đau đớn đối với hắn.

Ba người vừa nãy còn mới chế giễu Seria giờ đây trên trán đều lấm tấm mồ hôi lạnh. Đó là một lời cảnh cáo.

Một cảnh cáo kinh hoàng rằng những kẻ tiếp theo có thể là họ.

Thean nhìn khuôn mặt họ trắng bệch mà chế giễu.

“… Tụi mày nghĩ chỉ có mỗi tao bị thế này thôi à?”

Hắn ra hiệu cho bọn họ nhìn lại phía sau mình. Ngay đó là cả nhóm gồm những kẻ thường đi cùng Thean, chúng đang bước vào để nghe giảng.

Điểm chung của cả bọn đều là những bước chân khập khiễng hoặc có kẻ còn có vài vết bầm tím trên mặt. Nhìn kiểu gì cũng thấy chắc chắn cả bọn có vẻ như đều đang trọng tình trạng rất tồi tệ. Ít nhất thì cũng chắc chắn rằng đó không phải là chấn thương do tai nạn.

Khuôn mặt chằng chịt những vết thương hẳn đã khiến lòng kiêu hãnh của bọn chúng bị tổn hại nặng nề. Rõ ràng suy cho cùng thì cũng chẳng có ai muốn tung bằng chứng thất bại của mình cho người ngoài thấy như thế cả.

Nhưng chúng buộc mình phải đến đây.

Đó là một ngụ ý. Ngụ ý để xoa dịu cơn thịnh nộ của ai đó hơn là làm tổn thương lòng tự trọng của chính họ.

Không phải những kẻ đó là nhóm băng đảng đầy kiêu hãnh của Thean sao? Các học viên chỉ có thể duy trì sự im lặng lạnh lẽo này.

Họ ớn lạnh sống lưng. Trong lúc còn đang bận tâm đi chế nhạo Seria, bi kịch mà họ lo lắng nhất đã thành hiện thực và đang sừng sững ngay trước mắt.

Một trong ba kẻ bắt nạt Seria nuốt nước bọt và hỏi với giọng run run.

“C- Có lẽ nào là… các anh bị đánh bại từng người một không?”

"Không…"

Giọng nói run lên vì sợ hãi và thậm chí còn không dám nói hết câu. Vì khuôn mặt của Thean khi tuyên bố câu nói đó quá chân thật.

Khuôn mặt của họ vốn đã trắng bệch giờ ngay cả đôi mắt của cũng run lên dữ dội vì sợ hãi.

Họ cũng là những kiếm sĩ. Họ đã quá quen với việc bị đánh cũng như việc đánh bại người khác, nhưng sở dĩ họ trở nên sợ hãi như vậy cũng là vì ký ức về ngày hôm đó vẫn còn sống động và tươi mới trong tâm trí họ.

Hay còn được gọi là “Sự cố thanh kiếm gãy nhà Yurdina”.

Họ vẫn nhớ rất rõ khung cảnh bạo lực áp đảo và tàn nhẫn đó. Nếu kẻ phải gánh chịu những đòn đánh đó là họ thì sao?

Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến họ sởn tóc gáy. Ngay cả băng đảng của Thean cũng không thể chịu đựng được.

Thean vỗ vai người phụ nữ gần anh nhất, như để an ủi cô. Sau đó hắn thấp giọng nói.

Thì thầm, nhưng vẫn đủ để những ai đang nghe lỏm cuộc nói chuyện đều có thể nghe thấy.

“Cả đám bọn tao nhào vào tấn công nó nhưng vẫn bị đánh bại thảm hại. Không phải tao đã nói rồi sao? Thằng khốn đó điên rồi… Tụi mày, cẩn thận đi.”

Thean liếc nhìn Seria – vẫn còn đang bối rối – một cái rồi quay đi.

“…Tiếp theo, tao nghĩ sẽ là tụi mày đó.”

Híc, cả ba nấc lên và sợ hãi nhìn Seria. Họ trông giống như đang cầu xin điều gì đó nhưng lại chẳng biết làm thế nào để cầu xin.

Vị thế của bọn họ ngay lập tức bị đảo lộn. Với sự xuất hiện của Thean, những ánh mắt chế giễu và chỉ trích nhằm vào Seria ngay lập tức bị nhuộm trong bóng tối của sự sợ hãi.

Những kẻ đã tham gia bắt nạt Seria, dù có là trực tiếp hay không đều liếc nhìn vào mắt Seria. Tất nhiên, cả băng nhóm của Thean cũng phải hứng chịu những cái nhìn đó.

Dù sao bọn chúng cũng là một ví dụ điển hình cho những gì sẽ xảy ra nếu dám chạm vào Seria.

Không chịu nổi, một kẻ trong nhóm của Thean hét lên.

“Mẹ nó tụi mày nhìn nhìn cái gì! Bộ nhìn chưa đủ hả?!”

Nghe vậy, toàn bộ học viên đều thu hồi ánh mắt. Không bao giờ được chạm vào một con thú đã bị tổn thương lòng tự tôn. Tâm lý chung đã chứng minh như vậy.

Thean thở dài như thể công việc nặng nhọc của hắn đã hoàn thành, và lê bước đi. Tiếng bước chân của hắn vẫn kêu lên đùi đụi đến khi đã đứng trước mặt Seria.

Khuôn mặt Thean biểu lộ một chút không hài lòng, nhưng rồi hắn cũng ngay lập tức cúi đầu. Đó là biểu hiện của một lời xin lỗi.

“Tôi xin lỗi vì tất cả những chuyện mình đã làm cho đến nay. Sau này tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho cô nữa.”

"... Tại sao?"

Seria hỏi trong sự bàng hoàng. Thean hơi ngước đầu lên.

“Sao anh lại có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy? Và tại sao lại thành ra như thế này...”

"Có vẻ như mày đã nhầm."

Thean thì thầm. Thái độ hoàn toàn ngược lại với những gì mà họ vừa mới thể hiện khi nãy.

Cũng có nghĩa, đây là cuộc trò chuyện bí mật chỉ dành cho mỗi Seria nghe thấy. Seria vì tò mò về ý định của hắn nên đã giữ im lặng.

“Tao làm chuyện này đều không phải vì mày hay Ian. Nếu tin đồn lan truyền chuyện bọn tao bị đánh bại thảm bại, thì kiểu gì cũng chỉ có mỗi bọn tao ăn lồn… hiểu không? Bọn tao sẽ trở thành một đám mọi rợ ngu đần bị đá đít bởi một thằng điên trung cấp chỉ vì đâm đầu vào gây sự với nó.”

Nhưng một khi thất bại đã quá áp đảo, câu chuyện lại sẽ đi theo chiều hướng khác.

Khi những người không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống khi nghe được chuyện đó sẽ ngay lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra sau khi theo dõi băng nhóm của Thean.

Cái cách mà bọn chúng đã bị bạo hành dã man như thế nào.

Sau đó, sự chú ý của công chúng sẽ hướng đến Ian, kẻ thậm chí còn đánh đập thêm dù đã đánh bại cả bọn Thean.

Ian đã đánh bại cả Thean lẫn băng đảng của hắn ta, những kẻ được chứng nhận có kỹ năng cao hơn anh. Tất nhiên, vì hôm nay Ian không xuất hiện nên có vẻ như anh cũng bị thương nặng, nhưng điều này chỉ càng làm nổi bật thêm sự cuồng nộ và tàn nhẫn của anh ta.

Sau đó, tình hình sẽ có lợi cho Thean vì dư luận sẽ cho rằng “Hắn ta đã bị đánh bởi một kẻ xứng tầm.”

Và rồi tất nhiên những kẻ từng là thủ phạm thuộc băng nhóm của Thean tất yếu sẽ trở thành nạn nhân. Nói cách khác, Thean chỉ đơn giản là chọn phương án tốt nhất.

Hắn rất xảo quyệt. Nếu không thì đã chẳng dễ gì để một tên du côn như hắn có thể tồn tại đến bây giờ ở một nơi toàn anh tài như thế này rồi.

“Thật ra tao vẫn không thích mày. Mày quá thô lỗ, hơn nữa còn mạnh hơn tao, cả xuất thân cũng tốt hơn… Thực sự rất khó chịu.”

Nói xong, hắn đứng thẳng lưng. Hắn dùng khuỷu tay vỗ nhẹ vào vai Seria.

Một cử chỉ chào hỏi truyền thống của các Vương quốc phía Nam có nghĩa là họ đã thừa nhận người kia.

“Nhưng có những người đồng đội tốt cũng là một kỹ năng. Tao thừa nhận, lần này tao thua rồi.”

Rồi hắn vẫy tay và quay lại như bảo rằng công việc của hắn đã xong. Seria vẫn cứng đờ, ánh mắt cô dõi theo bóng lưng xa xăm của hắn trong sự bàng hoàng.

Thean sau đó quay lại nhìn như vừa quên mất cái gì đó. Hắn đến yêu cầu Seria lời cuối rồi mới rời đi.

“À còn về ngày hôm nay, hãy đi nói cho Ian cái này.”

Khuôn mặt của bọn trong băng nhóm theo sau Thean lộ rõ vẻ không hài lòng, nhưng chúng vẫn đi theo hắn ta. Hẳn vì hắn cũng là một kẻ chỉ đạo đáng tin cậy.

Tên này thông minh hơn mình tưởng, Seria nghĩ.

“… Một con chó săn điên cuồng khi là kẻ thù sẽ rất đáng sợ, nhưng một khi đã là bạn thì lại rất yên tâm.”

Sau những lời đó, Giáo sư Derek vừa kịp đến và bài giảng bắt đầu.

Bài giảng ngày hôm đó diễn ra trong bầu không khí cực kì căng thẳng từ đầu đến cuối, đến mức ngay cả Giáo sư Derek cũng phải cảm thấy hoang mang.

Kể từ đó, những lời chế giễu và quấy rối nhằm vào Seria hoàn toàn biến mất.

Ngược lại, những kẻ từng trắng trợn chế giễu thậm chí còn xấu hổ tìm cách tiếp cận Seria để đưa ra lời xin lỗi. Seria bị dày vò bởi mấy câu xin lỗi này nhiều ngày liền, nhiều đến mức nực cười.

Theo Seria nghĩ là vậy.

Miễn là tiền bối Ian vẫn còn ở đây, mọi thứ rồi sẽ được giải quyết..

Phải, mọi thứ.

Miễn là tiền bối Ian còn ở đây.

Nghĩ vậy, đôi mắt xanh ngọc dần chìm sâu.

****

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của đền, tôi bị mắng bởi một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc.

Cô ấy có đôi mắt sáng màu hồng, là một nhân vật có địa vị cao quý với cái danh Thánh Nữ của Thánh quốc.

Nếu chúng tôi gặp nhau bên ngoài học viện, cô ấy sẽ là một người cấp cao đến mức tôi thậm chí còn không xứng để chạm mắt. Nên trong suốt khoảng thời gian bị mắng mỏ, tôi chẳng thể nào ngẩng đầu lên.

Thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của cô ấy. Đó là chuyện hiển nhiên, vì đó là bản năng cơ bản của đàn ông.

Lời quở trách của Thánh Nữ vẫn tiếp tục. Có thể là do cô không để ý đến ánh mắt soi mói kia của tôi hoặc cũng có thể là do cô đã quá quen với loại ánh mắt đó để phải chú ý tới.

“Sao mà trong hai tuần cậu lại tới phòng chăm sóc đặc biệt tới tận ba lần được hay vậy? Người anh em Ian, anh có sở thích tự ngược đãi cơ thể à?”

Thánh nữ luôn dịu dàng và nhân từ, nhưng hôm nay cô ấy dường như rất tức giận.

Lời nói của cô rất sắc bén. Tôi thấy như trái tim mình bị đâm vài nhát. Rồi tôi chỉ rụt rè phản đối vài câu.

“Không có, thưa Quý… Quý cô? Tôi không cố ý làm vậy đâu.”

“Nếu không cố ý thì tin đồn Người anh em Ian dùng bạo lực với tám người mới đến nhập đền hôm nay chắc chắn là sai sự thật mất rồi nhỉ?”

Tôi ngậm miệng. Đợi đã, sao mà tin đồn đột nhiên lại lan truyền nhanh đến như vậy được?

Không đời nào tin đồn lại lan truyền khắp học viện chỉ trong một ngày như thế, trừ khi có ai đó cố tình. Tôi không đoán ra được đó là kẻ nào, nhưng cũng vì thế mà những lời bào chữa tầm thường của tôi giờ đã đi đến ngõ cụt.

Thánh Nữ nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt hồng lạnh lùng một lúc, rồi thở dài như chẳng thể làm gì hơn.

“Người anh em Ian, xin hãy trân trọng cơ thể của mình hơn. Chỉ vì có thể chữa lành, không có nghĩa là cậu có thể tuỳ ý làm hại nó. Không may là hầu hết những người đối xử với mạng sống của họ một cách bất cẩn như vậy đều đi đến vòng tay của Chúa.”

“… Vâng, tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ.”

Tôi sợ Thánh Nữ lại tiếp tục khuyên nhủ nên chỉ đành đáp lại như vậy. Thánh Nữ nhận thấy sự thiếu chân thành của tôi, nhưng vẫn im lặng, cô cho rằng sẽ chỉ lãng phí hơi sức nếu lại nhiều lời hơn.

Sau một lúc im lặng suy tư, cô nhẹ nhàng quay sang nhìn tôi.

“Tôi nghe nói Bá tước Rinella có dấu hiệu không được hài lòng cho lắm.”

Nghe vậy, tôi chỉ có biết thở dài vì biết trước chuyện này rồi sẽ xảy ra. Tay tôi đặt lên cằm và rồi lại lên trán.

Chết tiệt, tôi nghĩ.

Nghĩ lại vẫn thấy việc tôi làm quá liều lĩnh. Một kẻ chỉ là đứa con trai thứ của một Tử tước quê mùa mà lại đi tấn công một băng nhóm gồm nhiều quý tộc cấp cao.

Những đối thủ mà tôi không thể đánh bại bằng kỹ năng của mình. Lúc đó, không hiểu sao tôi lại tức giận như vậy.

Nhưng sau đó tôi lại có một niềm tin yếu ớt. Một niềm tin vô căn cứ rằng tôi sẽ không bao giờ bị đánh bại bởi những kẻ như bọn chúng.

Cảm giác tội lỗi đối với Seria hẳn phải đóng một phần nào đó vì tôi cũng gián tiếp chịu trách nhiệm về việc con bé bị quấy rối.

Nhưng có một số điểm trong hành vi gần đây của chính mình mà tôi không thể nào hiểu được. Tất cả đều xảy ra sau khi tôi bị mất trí nhớ.

Tất nhiên, tôi cũng đã có một kế hoạch.

Bá tước Rinella cho dù có hùng mạnh đến đâu cũng không thể sánh được so với gia tộc Yurdina. Seria là một thành viên trong gia tộc được nhận họ Yurdina. Dù con bé không phải là con gái lớn, nhưng không đời nào bên Rinella lại dám công khai xung đột công khai với con bé.

Đó là lý do tại sao lại phải nói rằng có “hơi không được hài lòng cho lắm”, cũng là vì họ không thể diễn đạt ra quá rõ ràng. Chỉ là, làm sao một đứa con trai thứ của một Tử tước quê mùa, còn không phải là Seria, lại dám động đến đứa con của họ?

Có vẻ như họ sẽ không làm ra hành động gì. Tuy danh tiếng của gia tộc chúng tôi có khác nhau như thế nào thì tôi vẫn là một thành viên của giới quý tộc. Họ không muốn tỏ thái độ phản đối thẳng thừng với một sự kiện bạo lực xảy ra trong học viện.

Thay vào đó, những tin đồn lan truyền về đứa con trai thứ của một Tử tước quê mùa sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của người đó. Dù uy tín của Bá tước Rinella rất cao, nhưng họ không phải là một gia tộc quyền lực đến mức có thể một mình đè bẹp một dòng dõi quý tộc khác.

Nếu là gia tộc Yurdina, có thể nói họ có mức độ uy tín và tầm ảnh hưởng lớn lao đến mức độ khả thi đó. Họ là một trong năm dòng dõi quý tộc hàng đầu của Đế quốc.

Nhưng, đúng là những lời cảnh cáo của gia đình Rinella rất đáng bận tâm. Không phải vì tôi, mà là vì gia tộc tôi.

Tôi sợ rằng Bá tước Rinella có thể vô tình gây áp lực lên gia tộc tôi. Nếu họ làm vậy sẽ gây ra một vấn đề khá lớn đấy. Tôi dựa vào gia tộc để trang trải học phí đắt đỏ ở học viện nên muốn không lo lắng cũng khó.

Thánh Nữ liếc nhìn vẻ mặt phức tạp của tôi. Sau đó, giả vờ không để ý và nói.

“Tôi đã giải thích rõ về tình hình của Người anh em Ian.”

“…?”

Ánh mắt tò mò của tôi hướng về Thánh Nữ.

Cô ấy nói “Tôi đã giải thích rõ rồi”, nhưng đây chỉ là một câu nói giảm nói tránh để nghe êm tai hơn thôi. Còn ẩn ý sâu bên trong là:

“Tôi đã gửi một người có khả năng đi rồi, nên họ sẽ không tác oai tác quái được đâu.”

Nhưng tại sao? Nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt tôi, Thánh Nữ thở dài.

“Thiên đường sẽ che chở cho lẽ phải. Tôi đã nghe được đại khái lý do tại sao Người anh em Ian lại phải sử dụng bạo lực thêm lần nữa…”

Đến lúc phải rời đi, Thánh Nữ đứng dậy và nháy mắt với tôi. Nụ cười của cô ấy rất quyến rũ.

“Còn có ân huệ lần trước.”

“… Ý ngài “ân huệ” là sao?”

“Hì hì, cậu không nhớ cũng không sao.”

Khuôn mặt tôi vẫn treo lên vẻ hoang mang, nhưng Thánh nữ chỉ đáp lại một câu đầy bí ẩn.

Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, như mới nhớ ra cái gì đó, cô ấy để lại một câu đố khó dò.

“À mà kể từ hôm đó nước da của cậu trông cũng cải thiện hơn nhiều rồi nhỉ.”

"Khi nào cơ?"

“Ừ, lúc đó ánh mắt của cậu trông mệt mỏi khủng khiếp. Thấy cậu vẫn ổn khiến tôi mừng lắm… Vậy thôi, tôi đi đây, Emmanuel.”

“Ánh mắt của cậu trông mệt mỏi khủng khiếp.” Tôi có thể đoán ra đại khái được chuyện gì đang xảy ra.

Lại nữa, trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ dường như tôi đã làm ra chuyện gì đó. Nhưng tôi đã làm cái quái gì vậy?

Dù có vắt óc suy nghĩ thế nào tôi cũng không thể tìm ra câu trả lời. Đã lâu lắm rồi kể từ khi những ký ức của tuần đó hoàn toàn bị xóa khỏi tâm trí tôi. Nhưng vì là “ân huệ” nên chỉ có thể đoán rằng đó không phải là điều xấu đối với tôi thôi.

Những lo lắng không lời giải của tôi kéo dài không lâu. Bởi vì ngay khi Thánh Nữ vừa rời đi, liền có người thò đầu vào.

“Anh Ian!”

Trông thấy nụ cười nở rộ toe toét kia tôi ngay lập tức đoán ra danh tính của vị khách này.

Là Celine. Như thường lệ, con bé vẫy tay với khuôn mặt rạng rỡ rồi lẹ làng tiếp cận tôi nhanh như chớp.

“Em nghe nói vụ của tên Thean rồi. Anh thiệt sự tẩn nhừ tử bọn chó đó luôn hả? Ừ hử, từ khi nào mà anh lại trở thành loại đàn ông làm ra mấy chuyện cun ngầu đó vậy?”

“Sao em không coi lại cái nam tính của mình đ– Ựa!”

“Bốp”, lòng bàn tay của Celine đập thẳng vào vai tôi. Vì vẫn còn đau, nên tôi liền la lên và quằn quại trong đau đớn.

Khuôn mặt của Celine ngay lập tức trở nên tái nhợt. Rồi con bé càu nhàu.

“Anh không biết cảm nhận bầu không khí gì cả. Trong tình huống thế này mà trả lời thô thiển thế?”

“Anh mày có giỡn chơi đâu.”

Hừ, Celine ậm ừ rồi khoanh tay lại. Đôi mắt em tỏ rõ sự bất mãn trắng trợn.

“Anh hủy hoại cả cơ thể mình chỉ vì loại phụ nữ đó cơ đấy. Bộ cô ta tới nói một câu biết ơn thôi cũng khó đến vậy à?”

“Dù đó không phải là Seria mà là em thì anh cũng tới tẩn tụi nó một trận...”

Tôi nói vậy ngay cuối. Celine quay đầu đi chỗ khác với vẻ hơi ủ rũ, nhưng con bé lại liếc nhìn tôi để xem vì tò mò muốn biết câu tiếp theo.

Tôi rên lên một tiếng, rồi do dự.

Celine giục tôi với giọng hơi khó chịu, con bé thất vọng khi thấy tôi do dự như vậy.

“A- Anh nói gì cơ?!”

“… Anh muốn hỏi em một chuyện.”

Cuối cùng, tôi không thể cưỡng lại sự thúc giục của con bé và mở miệng. Đôi mắt nâu của Celine quét sang tôi. Tôi ngập ngừng một chút và hỏi.

“Em có ghét Seria không?”

Nghe vậy, Celine im lặng đi một khoảng lâu.

Con bé cứ nhìn tôi. Như để đánh giá ý định câu hỏi của tôi là gì, tôi quyết định hỏi một câu rõ ràng hơn.

“Những lời đồn ác ý về Seria, anh nghĩ có thể là do chính em lan truyền.”

Nghe đến đây, biểu hiện của Celine liền đanh lại. Con bé chậm rãi buông thõng tay.

Hai ánh mắt xuyên thấu va chạm giữa không trung. Đôi mắt tôi chìm sâu.

Celine không nói gì một lúc lâu.

Truyện Chữ Hay