Một giấc mơ kì lạ.
Khung cảnh hoàng hôn tràn ngập trong máu. Một con quạ cày nát mảnh đất đang dần mục ruỗng bằng cái mỏ của nó như thể đang gặm nhấm cái xác chết treo. Nơi đây, đến cả âm thanh dường như cũng đã chết lặng, khiến con người ta liên tưởng đến vùng đất địa ngục cháy bỏng .
Ngay tại đó, một người đàn ông đang đổ lệ.
Thứ bẩn thỉu chảy ra từ cái xác vấy bẩn cả tay hắn. Thế nhưng, hắn vẫn không bỏ đi. Một thế giới lụi tàn không còn thanh âm mà chỉ còn lại tiếng bùn đất vang vọng bên tai.
Hoàng hôn đã lặn; thế giới cũng mất đi thứ ánh sáng của nó và biến thành một màu xám xịt. Và rồi hắn ta tỉnh dậy. Trong một khoảng thời gian ngắn, còn chưa đầy vài phút hắn trông như đã già đi nhiều tuổi.
Người đàn ông nhìn lên bầu trời xám xịt với vẻ thản nhiên. Lát sau, hắn loạng choạng tiến về phía tôi.
Tôi không thể nào nhận diện được khuôn mặt của hắn, như thể nó đã bị bao trùm bởi thứ bóng tối không thể xuyên thủng. Chỉ có cơn lửa giận cuồng nộ cháy bùng lên trong đôi mắt ấy là thứ có thể hiện hữu.
Căm giận, Phẫn nộ, và Hối hận.
Người đàn ông đứng yên sừng sững,
Khoảnh khắc mà hắn ta bước qua tôi,
Thanh âm đầu tiên của thế giới này đã lần nữa nở rộ.
“Delphirem”
Một tiếng kêu yếu ớt. Nhưng khi đi vào tai tôi – vốn đã quen thuộc với sự tĩnh lặng nơi đây – thanh âm chẳng khác nào tiếng sấm gầm gào.
Tôi liếc nhìn hắn, hoảng hồn bởi tiếng động bất ngờ. Hắn vẫn nơi đó, đôi mắt rực lên ánh vàng.
“Delphirem đang đến từ phía chân trời.”
Vừa nói hắn vừa nghiến chặt răng.
Cũng trong thời khắc đó, tôi bừng tỉnh gấp gáp thở lấy chút không khí.
Trái tim tôi run lên như cá nằm trên thớt, mí mắt nhảy giật.
Mới vừa tỉnh dậy tôi đã cảm thấy hơi thở mình nặng trĩu, tôi bắt đầu có triệu chứng khó thở, đến cả chiếc gối cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tỉnh giấc từ ác mộng quả nhiên chưa bao giờ là vui vẻ cả.
Tôi thở dài và dậy đi rửa khuôn mặt khô quắt của mình, rồi chẳng mấy chốc hơi thở nặng nề cũng dần dịu đi. Một giấc mơ sống động. Điều đó lại càng khó chịu hơn.
Và “Delphirem”, phải. Là Delphirem.
Tôi chậm rãi nhớ lại nội dung của cơn ác mộng cứ như đang lóc xương một con cá, và chỉ một lát sau tôi bật cười.
Cái tên đó chỉ xuất hiện trong những câu chuyện thần thoại sáng thế thể chính thống. Kẻ phản bội đầu tiên của nhân loại, cội nguồn của mọi tội ác. “Chúa Quỷ”.
Lẽ nào tôi lại đi sợ hãi bài giảng về thần thoại của Giáo sư Levi-Strauss đến mức đó sao?
Tôi nở một nụ cười chua chát và nhanh chóng phủi đi dư âm từ giấc mơ của mình.
Tiếp đến, tôi nâng thân mình lên né đi những tấm khăn trải giường còn ẩm ướt.
Một căn phòng tối tăm và yên tĩnh không lớn cũng không nhỏ. Tôi đã quen với cái cảnh này rồi, dù sao cũng đã sống ở nơi này được ba năm. Đây là kí túc xá dành cho quý tộc khi gia nhập học viện sẽ chuyển vào ở.
Nếu gia thế của dòng tộc tôi lớn mạnh hơn thì tôi đã có thể ở trong một căn phòng rộng lớn và sang chảnh hơn rồi, nhưng thật không may, tôi chỉ là đứa con trai thứ của một Tử tước miền quê mà thôi.
Nói cách khác thì đóng tiền cho cái học phí đắt đỏ ở đây đã khiến tôi đau đầu lắm rồi. Chứ đừng nói đến việc chi trả thêm để sống trong một cái kí túc xá mắc tiền hơn.
Ngồi thẫn thờ một lát, đầu tôi bắt đầu cảm thấy nhức nhối. Hẳn là vì tôi đã uống quá nhiều vào tối qua.
Cảm tưởng cứ như đang có một tảng đá lớn đè lên đầu mình vậy. Một cơn khát khó chịu dâng lên, tôi lần mò tìm tới cái bàn gần giường.
Chỉ trong tích tắc, ánh sáng và độ ấm đã quay trở lại căn phòng. Đèn mana được lắp ở kí túc xá tuy không phải là hàng đắt tiền, nhưng kệ thây, miễn sao nó giúp tôi hình dung được mọi thứ xung quanh là được rồi.
Tôi dừng một lát để lấy cái bi đông trên bàn và uống ừng ực.
Quả là một cảm giác khó chịu đến kì lạ. Chẳng có gì thay đổi cả, nhưng tôi cứ có cảm giác là có cái gì đó khang khác. Ngay lúc vừa nghiêng đầu, tôi đã tìm ra lí do.
Ngày trên tấm lịch đã khác. Đáng lẽ còn tới ba ngày nữa mới hết tháng Sáo, nhưng trên lịch lại hiện là đã qua tháng Cung rồi. Có vẻ như tối hôm qua tôi đã hơi quá chén.
Trong lúc đang cố gắng nhớ lại những kí ức mơ hồ từ tối hôm trước, tôi chợt khựng người lại lần hai. Vừa nãy khi còn đang lắc đầu để nhớ ra chút gì đó, một vật kì lạ xuất hiện ngay góc đã khiến tôi để ý.
Là một bức thư.
Chữ viết thanh thoát, còn xài cả quả giấy xịn xò thế này thì chắc kèo là phải đến từ một quý tộc vừa tri thức vừa có kiến thức về văn hoá. Và điều này lại càng khiến tôi cảm thấy mù mờ hơn.
Ai lại đi viết thư cho mình nhỉ? Mà cũng chẳng nhớ nổi là mình đã nhận được bức thư này từ bao giờ.Tay tôi thuận theo tự nhiên mà cầm bức thư lên. Dòng chữ “Ian Percus” được viết ngay ở dòng đầu tiên cho thấy rằng tên người nhận không hề bị nhầm lẫn.
Vậy thì chỉ có một cách để biết được bí ẩn nào đang ẩn giấu sau bức thư này…
Chẳng mấy chốc tôi bắt đầu đọc nhanh qua những nét chữ ngay ngắn.
–--
Gửi đến Ian Percus đáng mến của em,
Chẳng biết, ai lại không thích mùa xuân đâu?
Em nghe nói danh tiếng của anh đã đến cả thủ đô Arancount. Một quý ông trưởng thành, vận trên mình những bộ trang phục đầy phong cách. Tài hùng biện và phong thái bình đạm của anh đã để lại trong em một ấn tượng mạnh mẽ.
Ngoảnh lại, có chăng anh đã từng làm việc cho một gia đình quý tộc đầy danh giá?
Anh kể về những tháng ngày lãng du vô định trong đêm đông, nhưng nụ cười lại ấm áp như nắng ấm xuân sớm. Hẳn cũng là do đông đã tàn phai.
Những lần như thế, chúng ta lại nghĩ về những gì ta đã cùng nhau đạt được. Để bảo vệ thế giới, và để là những anh hùng.
Trong em lâu nay tưởng như đó chỉ là một câu chuyện cổ tích viễn vông khi nhỏ được nghe kể, đến nay, đôi khi em lại choàng nghĩ tất cả chỉ như một giấc mơ khi tên chúng ta được khắc lên những trang giấy của cuốn sách ấy.
Tất cả là nhờ có anh. Không, như anh đã nói vậy. Có lẽ là nhờ tất cả chúng ta.
Em đã quen với cuộc sống tại Arancount. Em đã lo lắng biết bao về những gì sẽ ập đến mình khi đơn phương băng qua dải sa mạc rộng lớn với bãi cát dài vô tận, nhưng khi đến cuối chặng đường, ra là nơi đây vẫn có con người sinh sống.
Ánh mặt trời ấm áp, cùng mặt biển vỗ rì rào óng ánh nắng vàng. Anh đã từng nghe người xưa kể hay chưa. Về “Nếu nhìn vào đôi mắt của nàng tiên, ta có thể thấy cả kho tàng báu vật ẩn giấu”? Chính là nó đây.
Và viết thư gửi đến anh cũng đã trở thành một phần quan trọng trong chuỗi ngày của em.
Lúc đầu, em đã hơi bối rối khi anh muốn nhờ em viết thư gửi đến cho anh ít nhất một lần mỗi tháng. Này, anh là Ian mà, nhỉ? Anh, người luôn cười mà chẳng nói lấy một lời, vẫn đấu tranh với nỗi cô đơn đau đáu khi phải rời xa người mình yêu, trái tim em đã hẫng đi một nhịp.
Nhưng cũng lại như vậy, sự hào hứng ấy có vẻ như chỉ có mỗi em bày tỏ. Cứ hai ngày em lại gửi cho anh một bức thư, nhưng chỉ nhận được hồi âm từ anh mỗi tuần một lần.
Đương nhiên, em biết là làm việc ở quần đảo chẳng hề dễ dàng. Em cũng không phải loại phụ nữ nhẫn tâm đến mức không thấu cảm được gánh nặng mà anh đang mang. Bởi chính em là người luôn quan sát bên cạnh anh.
Em chứng kiến mọi sầu muộn, đau khổ, và cả những gì anh phải chịu đựng.
Trên cương vị là hôn thê mà lại không thể ở bên hỗ trợ người mình yêu trong quãng thời gian khó khăn, gian khổ như vậy thật sự rất đáng trách. Và em vẫn đang suy ngẫm sâu sắc về việc này.
Tuy nhiên, bảo vệ Arancount – một trong ba thương cảng lớn của Đế quốc và là khu chiến lược để bảo vệ bờ biển phía tây của lục địa – cũng là một trong nhiều nghĩa vụ mà các quý tộc của Đế quốc phải gánh vác.
Ian, anh cũng biết đấy. Hệ quả của trận chiến trước vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Vậy nhưng, em vẫn luôn dành thời gian viết lên những dòng thư này cũng là để anh cảm nhận thấy dù chỉ là một thoáng qua thứ tình cảm sâu nặng mà em muốn gửi gắm.
Đêm nay, em đặc biệt nhớ anh. Phút chốc, tháng Cung cũng đã đến rồi nhỉ, ngước lên bầu trời đêm tề tựu đầy những ngôi sao đang nhảy múa… cũng như đêm hôm ấy vậy.
Hôm ấy là lễ hội săn bắn cũng được diễn ra vào tháng Cung, ngày mối liên kết giữa chúng ta được thắt chặt. Đối với kẻ luôn tự ti như em, kí ức về ngày xưa cũ đó vẫn sẽ mãi là một thứ báu vật đẹp đẽ.
Nhắc mới nhớ, hội săn năm ấy diễn ra rất nhiều chuyện không may. Bắt đầu là với Emma của Ban Giả kim đi ra ngoài thu thập nguyên liệu sau đó được phát hiện là đã bất tỉnh vì bị tấn công bởi một con quái vật bí ẩn. Lúc đó đáng lẽ ra em đã phải để ý sớm hơn.
Cũng giống với lúc mà em bị tập kích bởi một đám ma thú trong khi đang luyện tập tại Ban Hiệp sĩ. Nếu khi ấy chúng ta không nhanh chóng hành động thì chẳng biết chuyện gì sẽ có thể xảy ra? Vậy mà vẫn không ai quan tâm cả.
Mới đầu chúng ta cứ nghĩ khu rừng đó là nơi tổ chức hội săn, nên cứ vậy mà kệ đi sự sinh sôi nảy nở của đám quái vật xung quanh. Đúng là sự ngạo mạn của một đứa học viên. Em nghe nói là ở Bộ Giáo dục lúc đó đang có một cuộc bạo loạn.
Mà có nghĩ cỡ nào đi nữa thì em cũng chỉ thấy việc tổ chức hội săn năm đó của Viện trưởng Delemore quả là một quyết định sai lầm.
Nhưng từ tận đáy lòng, em lại rất biết ơn Viện trưởng. Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa hai ta đã trở nên sâu sắc hơn.
Thêm cả, đó cũng là lần đầu tiên em chiến thắng vào Lễ hội Săn bắn. Thật sự chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với em nếu một mình đụng độ phải con ma thú đó, nhưng nhờ có anh, em đã có thể sống sót.
Kể cả giờ đây, em vẫn có rất nhiều ngờ vực. Làm sao mà anh biết được điểm yếu của con ma thú là ở cặp sừng vậy anh?
Mỗi lần em hỏi như vậy, anh chỉ cười xoà và nói: “Anh tự có cách của mình.”. Đến tận bây giờ cũng đã được 7 năm, nhưng đó vẫn còn là một bí ẩn chưa được giải đáp.
Ngay cả khi đã đánh bại được con quái vật, chúng ta vẫn bị đột kích bất ngờ, nhưng lại duy chỉ có chúng ta là thu nhặt được vật phẩm từ xác của con quái vật ấy. Và giờ đây, em lại biết ơn cuộc tập kích ngày ấy biết bao.
Bởi đó là lần đầu tiên em được nếm trải mùi vị của chiến thắng. Dù là hưởng lợi từ anh và cả bạn bè của anh để đạt được, kí ức về ngày hôm ấy vẫn còn đọng lại như một bước ngoặt trong cuộc đời em.
Kể từ ngày đó em đã dần hình thành một cảm giác yêu thích dành cho anh, nên nói đi cũng phải nói lại, những gì xảy ra ngày hôm ấy đã trở thành quãng thời gian quý báu của đời em. Vào khoảnh khắc đó, em không hề nghĩ rằng mình sẽ yêu anh.
Mặt trăng đã lặn rồi. Em cũng nên nhanh tái bút thôi. Đây quả là một đêm vui vẻ khi nhìn lại những kí ức tươi đẹp đã song hành cùng anh.
Một mùa đông cằn cỗi lại qua, và nhường chỗ cho nàng xuân thê lương mới đến. Mùa tuyết cuối đông đã hết từ lâu, nhưng trái tim nơi em vẫn mong ngóng chờ anh, tâm tư này sẽ không bao giờ phai nhạt dù là dưới nắng xuân sang.
Đêm nay em rất mong được gặp lại anh, Ian.
Không, là Ian Orabeoni[note52184].
Tái bút: Dạo gần đây, em nghe nói có một con lợn nái tới từ Nhà thờ mới đến thăm đảo. Em thì không lo lắng lắm đâu, nhưng mong là Orabeoni của em sẽ không phản bội niềm tin mà em dành cho anh dù con lợn đấy có lảng vảng quanh anh thế nào. Mà em cũng cho anh biết thông tin về em luôn, kể từ khi đến tiếp quản Arancount em thậm chí còn chưa từng đi ăn riêng với một người đàn ông nào hết.
Nên đêm nay em cũng sẽ ngủ mơ về anh,
Từ Sepia.
Năm 571 theo Hoàng lịch, mùng năm tháng Cung.
–--
Sau vài phút tôi cũng đã đọc xong bức thư, và lặng đi một lúc.
Quả là một bức thư dài. Cách diễn đạt hợp quy chuẩn ngữ pháp và tính nghi thức, chữ viết rất ngay ngắn, và rõ ràng là câu từ được chải chuốt rất cẩn thận.
Nhưng, phản ứng của tôi sau khi đọc xong bức thư thấm đẫm tình yêu thương nồng nàn này chỉ có một.
“… Quát đờ phắc?”
Quá vô nghĩa, tôi cười khằng khặc và vò nát bức thư đi. Một câu chuyện không lời giải từ đầu đến cuối.
“Lễ hội Săn bắn”? Đó là sự kiện lớn nhất của học viện, được tổ chức vào tháng Cung mỗi năm. Tuy nhiên, ngày hội này chỉ được tổ chức vào cuối tháng, và vẫn còn một khoảng thời gian rất lâu nữa thì kế hoạch mới được ban hành. Làm thế quái nào mà người kia biết được chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó chứ?
Cái tên “Sepia” cũng lạ hoắc. Trông có vẻ như là chỉ nói lóng cho cái tên na ná thế dưới dạng của một “loài hoa”, nhưng xui cái là quanh tôi chẳng có ai có tên hay biệt danh nào giống vậy cả.
Trên hết, thứ khó hiểu nhất của bức thư này là ngày tháng ở dòng cuối thư.
Mắt tôi nhìn lên chiếc lịch trên bàn một lần nữa. Con số của năm được viết trên nền mờ hình cây cung.
Năm 564 theo Hoàng lịch.
Nếu vậy, bức thư này đáng lẽ nên được gửi từ 7 năm sau. Chuyện đó không thể nào là thật được.
Với suy nghĩ đó, tôi đã định sẽ đem vứt lá thư đi, nhưng đột nhiên một thứ chộp lấy tầm mắt và khiến tôi sững người trong giây lát.
Đó là phần tôi chưa đọc nằm ở mặt sau của thư. Có một câu viết nguệch ngoạc nhìn phát là biết không phải cùng với chữ viết tay trước đó.
“Nếu chúng ta không bảo vệ tương lai, thế giới sẽ diệt vong.”
Dòng chữ chứa đầy sự hối hận và căm phẫn, thế nên tôi không còn cách nào khác mà nhìn chăm chăm vào dòng chữ đó một lúc.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đến dòng chữ ấy, khung cảnh từ cơn ác mộng khi nãy chợt thoáng qua: là người đã nhìn tôi với đôi mắt vàng rực.
Nhưng chỉ là trong một giây lát, tôi nhanh chóng hoàn hồn và đọc hết bức thư, rồi lại ném nó vào thùng rác cách không xa giường mình.
Bộp một cái, cục giấy một phát lọt thõm vào thùng rác.
Đã xong, tôi đi nốc hết số nước còn lại trong bi đông và quay lại giường.
Chẳng hề hay biết, từ khoảnh khắc nhận được bức thư đó, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.