Thư viện vào giữa trưa, nhiều học viên vừa cầm sách trên tay vừa đọc với vẻ mơ màng.
Vẫn còn lâu mới đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng bài thi của học viện không phải là thứ có thể nhồi nhét chỉ trong ngày một ngày hai. Nếu không đâm đầu vào học liên tục, học viên sẽ rất khó kiểm soát được điểm số của bản thân.
Nhưng đó chỉ là sau bữa trưa, và còn một tuần nữa là sẽ đến mùa lễ hội quan trọng: “Lễ hội săn bắn”. Tôi không thể nào tập trung vào được nội dung của cuốn sách trước mặt.
Các học viên đang mài đít trong thư viện cũng kẻ ngáp ngắn người ngáp dài đầy mệt mỏi.
Tất nhiên trong số đó vẫn có vài người thật sự tập trung chăm chỉ, nhưng đó chỉ là khi họ có thể tìm kiếm được niềm vui trong học tập. Đúng là ở học viện loại người nào cũng có.
Không may tôi lại lọt vào nhóm người ở vế trước hơn là vế sau. Trong lúc còn nằm phè phỡn trong phòng chăm sóc đặc biệt của đền, tiến trình môn nghệ thuật tự do mà tôi đang theo học đã giảm đi đáng kể, vậy nên để bổ sung cho việc học của mình, tôi phải đích thân lết đến thư viện. Và khoảng thời gian tẻ nhạt cứ chậm rãi trôi.
Niềm an ủi duy nhất của tôi có lẽ là không phải chịu đựng sự đau khổ này một mình. Ngay trước mặt tôi là Leto với khuôn mặt vô hồn.
Trên tay tôi chỉ có một cuốn sách, nhưng bên cạnh nó là cả chồng sách với đủ loại bao bìa xếp chồng lên nhau như toà tháp. Quả đúng với hình ảnh của một học viên đến từ “Ban Nghiên cứu Phép thuật”, luôn tập trung nhấn mạnh vào các lý thuyết và giả thuyết.
So với nó tôi lại may mắn hơn nhiều. Tôi nhấp một ngụm trà mà mình đã pha sẵn vào bi đông khi nãy coi như tự an ủi với chiến thắng đau buồn này.
Đây là một loại trà mang mùi hương rất sảng khoái, có tác dụng làm dịu tâm trí. Khá thú vị là hầu hết học viên nào cũng dùng tới loại trà này như một thói quen trong kỳ thi cử.
Và tất nhiên, Leto, cả nó cũng ngồi nhấm nháp ngụm trà từ cái bi đông của nó, nhưng rồi nó liền cau mày khi nhận ra cái bình đã trống rỗng chẳng còn lấy một giọt.
Tôi vừa cố đọc hiểu cuốn sách vừa ôm cái đầu đang đau lên vì quá tải của mình. Nó thở dài rồi dùng ngón chân đá vào tôi. Tôi nhìn Leto với vẻ khó chịu.
Leto nháy mắt. Cái tín hiệu đó có nghĩa là:
“Tụi mình ra ngoài một lát đi.”
Tôi cũng đang cố kiếm cớ để thoát ra khỏi cuốn sách này nên chẳng có lý do gì mà lại không đồng ý với ý tưởng của Leto cả.
Tôi hào hứng gấp sách lại nhưng vẫn không quên đánh dấu trang. Vẫn còn một nửa tôi cần phải đọc cho hết.
Chẳng biết sao một kiếm sĩ như tôi lại phải đi học “cấu trúc liên kết” để làm gì, và sau này tôi cũng có dùng tới nó vào thực tiễn đâu. Học viện buộc các học viên phải tham gia ít nhất một bài giảng về văn học và khoa học mỗi học kỳ, cho dù học viên đó có ở Ban nghệ thuật tự do hay Ban võ thuật cũng không thể tránh được.
Tuy vậy nhưng tôi lại khá giỏi toán. Chỉ cần hỏi Leto là nó có thể nhanh chóng đưa ra ngay câu trả lời cho tôi. Cả bây giờ tôi cũng đã viết ra vài điều muốn hỏi nó ra giấy.
Nhưng cuộc trò chuyện giữa tôi và Leto lại tập trung vào một chủ đề khác. Mọi chuyện bắt đầu vào lúc Leto rời thư viện và nhặt được một trong những tờ báo do các câu lạc bộ của trường xuất bản ở lối vào thư viện.
Leto kêu một tách trà trong hội trường hội học viên nằm ngay đối diện thư viện và đọc lướt qua tờ báo đó. Đôi mắt mệt mỏi của nó lướt qua các trang báo, và rồi dừng lại ngay một chỗ rất thú vị.
Nó khúc khích và phá lên cười. Nó chìa tờ báo ra muốn cho tôi xem. Leto đặc biệt chỉ tới và gõ nhẹ vào một đoạn.
Ở đó viết một dòng tiêu đề ngắn gọn.
“Vụ án tiêu diệt ma thú ở rừng phía Nam”
Tách trà tôi gọi vừa mới ra, mới kịp nhấp một ngụm tôi đã suýt phun ra ngay.
Tay tôi vội chộp lấy tờ báo. Ngay đó là thứ tin đồn đầy tranh cãi sau khi đã được chắt lọc và chỉnh sửa lại rồi đăng lên báo đài như một sự thật khách quan.
[Vụ án tiêu diệt ma thú ở rừng phía Nam]
[Ian Percus (23 tuổi), hiện đang học năm ba tại học viện, đã trở thành chủ đề nóng khi tiêu diệt vô số ma thú nằm trong địa phận khu rừng nằm ở phía nam học viện vào ngày 15. Số lượng quái thú mà Ian Percus đã một mình tiêu diệt vào ngày hôm đó lên tới khoảng 10 con, bao gồm cả những ma thú cấp cao, dù anh ta có là học viên năm cuối của Học viện thì đây vẫn là một thành tích đáng nể.]
[Mặt khác, Seria Yurdina (22 tuổi), đang học năm hai tại học viện, đang bị chỉ trích nặng nề vì đã quay lưng lại với người đồng đội đang gặp nguy hiểm của mình và bỏ chạy. Dù bản thân cô là Thủ khoa với điểm số thuộc diện xuất sắc trong Ban Hiệp sĩ. Thêm nữa, Bộ Giáo dục đã đưa ra lời giải thích về sự bùng phát quái thú ở khu rừng phía Nam như sau: “Vụ việc này xảy ra cũng vì chúng tôi đã vô tình bỏ bê sự phát triển và sinh sôi của ma thú để chuẩn bị cho Lễ hội Săn bắn.”]
[Trong khi đó, Ian Percus đang trở nên gây tranh cãi hơn khi anh cũng là nhân vật chính của tin đồn “Sự cố thanh kiếm gãy của nhà Yurdina”. Vì dạo gần đây, anh ta đã thể hiện những kỹ năng rất bất ngờ của mình. Dù là học viên năm ba, nhưng điểm số của anh chỉ ở mức trung cấp. Hiếm khi trong số những nhân vật được nhắc đến nhiều nhất học viện lại có xuất thân từ tầng lớp quý tộc cấp thấp của Đế quốc. Vậy anh ấy có thể tiến xa được bao nhiêu nữa đây…?]
Càng đọc, biểu cảm của tôi càng trở nên méo mó. Đến hết dòng cuối cùng của bài báo, tôi nhíu mày nói.
"Cái gì đây?"
“Còn gì nữa? Là báo đó. Nói về mày đó Ian.”
Leto khúc khích cười như chẳng phải việc của mình, nhưng lòng tôi lại không yên. Vì nội dung của bài báo đã bị sai lệch ở nhiều chỗ.
Tôi cất cao giọng đầy khó chịu.
“Nhưng mấy người này đang nói cái quái gì vậy? Trong số nhiều những con tao giết chỉ có một con thú cấp cao thôi, nhưng bọn này lại nói như có nhiều con cấp cao ở đó lắm… Seria quay lưng lại với người đồng đội đang gặp nguy hiểm và bỏ chạy á? Không phải con bé chạy về báo cho Giáo sư Derek à? Rồi mắc gì nhấn mạnh nguồn gốc xuất xứ tông ti họ hàng của tao làm gì?”
“Muốn bán báo thì phải vậy thôi.”
Leto chỉ đáp lại lời cằn nhằn của tôi bằng một câu hiển nhiên.
“Con người có xu hướng bị thu hút bởi những sự thật mà họ muốn tin hơn là sự thật thật sự. Con khốn Con hoang nhà Yurdina phiền phức đó bỏ chạy, rồi một học viên xếp hạng trung cấp từ tầng lớp quý tộc cấp thấp của Đế chế lại chinh phạt được vô số ma thú cao cấp? Bùm! Và thế là một câu chuyện ngon nghẻ ra đời.”
“Nhưng mà..."
Trong thâm tâm tôi biết Leto nói đúng. Nhưng tôi lại không thể ngừng phiền muộn về điều này.
Tôi cảm thấy xót xa cho Seria khi không con bé lại bị buộc tội như thế này. Tôi cũng nghe nói dạo gần đây Seria đang bị bắt nạt .
Cảm giác cứ như tôi đang hi sinh Seria để đổi lấy sự nổi tiếng cho mình, nghĩ vậy lại càng khiến trái tim tôi đau đớn hơn. Dù Seria không quan tâm đến lời người khác bàn tán, nhưng con bé cũng không phải là một cái máy.
Trái tim con bé được làm từ máu thịt. Tôi biết rõ rằng con bé đã và đang bị tổn thương như thế nào trước những mối quan hệ giữa người với người với nhau, dù là cố tình hay vô ý, tôi cũng không thể tiếp tục chịu đựng được tình trạng này nữa.
Trước đó tôi đã để lại lời cảnh báo cho đám khốn nạn đang mải mê tán gẫu ở con hẻm, nhưng nếu thông tin sai lệch cứ tiếp tục bị lan truyền như thế này thì chuyện tôi làm chẳng khác nào đổ sông đổ biển.
Cuối cùng tôi cũng hạ quyết tâm, lắc đầu và nói.
“… Tao không thể cứ để yên như vậy được. Tao phải đến tranh luận với nhà xuất bản của tờ báo này.”
Nhưng phản ứng của Leto trước quyết tâm mãnh liệt của tôi lại khiến tôi khá bất ngờ. Nó mỉm cười vươn vai, tận hưởng ánh nắng mặt trời như đang có một câu chuyện thú vị muốn kể cho tôi nghe. Vẻ mặt phờ phạc của nó trở nên tươi tắn lên một chút.
"Ôi trời. Trong câu lạc bộ đó, vị tiền bối năm 4 nổi tiếng đó là Hội trưởng đấy. Tao nghĩ là cô ta không thèm lắng nghe ý kiến của mày đâu.”
“Ai là Hội trưởng?”
“Công chúa vũ hội.”
“À, là thường dân đó...”
Tôi nghe Leto nói mà mặt tái mét. Nếu là vị tiền bối đó, có khả năng cao cô ta thậm chí sẽ còn không thèm nghe lấy tôi dù chỉ một câu. Dù sao đó cũng là một vị tiền bối nổi tiếng mà chẳng ai có thể hiểu nỗi suy nghĩ của cô ta, và thêm cả cái mạng lưới mối quan hệ rộng lớn của cô ta nữa.
Thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Leto nhìn vào mắt tôi, hỏi. Một câu hỏi đơn giản, nhưng chạm đúng vào trọng tâm của vấn đề.
“Sao, có chuyện gì à?”
Tôi đã hơi do dự một chút. Tôi miễn cưỡng nói với nó là Seria đang bị tẩy chay, và gần đây hiện tượng này quá quắt đến mức thành bắt nạt.
Bởi vì đây là vấn đề cá nhân của Seria. Nên nếu tôi để cho người khác biết, con bé sẽ chỉ thấy đau khổ hơn.
Nhưng đúng thật là tôi không thể đưa ra được một giải pháp phù hợp cho tình huống này. Đến cả việc truy lùng và đe dọa những tên chửi rủa Seria tôi thậm chí còn không thể làm được.
Cuối cùng, tôi chỉ biết thở dài và kể cho Leto về tình hình hiện tại của Seria mà mình đã nghe được vào ngày hôm qua.
Gần đây, dư luận tiêu cực chống lại Seria đang lan rộng. Thông tin bị bóp méo liên quan đến việc tiêu diệt quái thú đã góp phần vào quá trình này và thành ra việc bắt nạt lại đang vượt quá tầm kiểm soát.
Leto lắng nghe, nhìn khuôn mặt nó tôi chẳng thể đoán được nó có đang cảm thấy hứng thú hay không. Rồi nó nói với giọng khàn khàn.
"Mấy tên khốn mà mày gặp ngày hôm qua."
"Sao?"
Tôi đáp lại câu nói bất chợt của nó.
Mấy tên khốn mà tôi gặp hôm qua? Ý nó đang nói về mấy tên nói xấu sau lưng Seria trong con hẻm đó à?
Cũng nhờ tới vài yếu tô mà tôi đã có thể dọa được mấy tên đó. Ít ra thì bọn nó sẽ không còn đủ can đảm để hé răng nửa lời về Seria nữa.
Rồi sau đó tôi cũng chẳng quan tâm đến chúng nữa, nên bây giờ Leto lại đột nhiên đề cập tới bọn chúng lại khiến tôi thấy hơi kì lạ.
Nhưng Leto dường như có quan điểm hơi khác so với tôi.
“Áo choàng của tụi nó màu gì?”
“Tụi nó gọi tao là “tiền bối” nên... Ừ, màu nâu.”
Năm 2, cùng khối với Seria và Celine.
Đáp lại câu trả lời của tôi, Leto đặt tay lên trán và thở dài như thể đã biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Trên khuôn mặt nó xuất hiện một cái nhìn bối rối.
Nó xoa thái dương như đang đau đầu. Sự khó chịu bắt đầu hòa vào giọng nói nó.
“Đầu tiên, tao nghĩ có lẽ đó là lỗi của mày trước...”
Nghe vậy, tôi hạ mí mắt. Dù không cố ý, nhưng có vẻ như tôi lại càng khiến cho bọn chúng nuôi dưỡng lòng căm thù đối với Seria hơn trước.
Tôi làm vậy là để giúp Seria, nhưng cuối cùng tôi lại làm tổn thương đến con bé vì chưa chịu cân nhắc kĩ.
Sau năm nay, con bé vẫn còn phải học ở đây thêm hai năm nữa. Nếu quan điểm của mọi người về con bé cứ tiếp diễn như thế này, những năm cuối cấp của con bé sẽ trở nên rất khó khăn vì lúc đó tinh thần đồng đội rất quan trọng.
Nhưng Leto vẫn chưa nói xong. Nó nói thêm.
“... Đó cũng không phải là lỗi của mày.”
Nghe nó nói vậy, lông mày tôi khẽ nhíu. Ý nó là sao? Đó là lỗi của tôi, nhưng cũng không phải là lỗi của tôi?
Lời nói của nó quá mơ hồ. Tôi quở trách.
"Mày đang nói cái quái gì thế?"
"Không có gì."
Trái ngược với phản ứng nghiêm túc của tôi, Leto chỉ vặn lại với một câu trả lời mơ hồ. Tôi sẽ phải suy nghĩ và đào sâu hơn về chuyện này cho chính xác mới được.
Leto lắc đầu như không thể làm khác được. Cuối cùng, nó thở dài và đưa cho tôi một lời khuyên.
“Để tao nói cho mày biết một điều. Khi bắt nạt sẽ luôn có một nhóm dẫn đầu. Bao gồm những kẻ dẫn dắt dư luận và tích cực tham gia bắt nạt.”
“Ý mày đang nói tới băng nhóm của thằng Thean à?”
Nghe tôi hỏi, Leto liền liếc nhìn tôi, rồi tránh đi ánh mắt của tôi. Nó rên lên một tiếng.
“Haizz, mấy tên đó chắc chắn có liên quan, nhưng… Vận dụng trí não của mày đi. Nếu giờ tụi nó có thể làm được tới nước này, chẳng phải đã nên làm sớm hơn rồi sao?”
“… Vậy ý mày là đã có thêm một nhóm mới tham gia?”
Leto nhún vai. Nó không trả lời, nhưng chỉ cần không phủ nhận là tôi đã có thể hiểu được ý của nó.
Tôi khoanh tay và trầm ngâm một lúc. Một nhóm mới tham gia. Tại sao chứ?
Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết được danh tính của bọn chúng. Nhưng câu trả lời rất đơn giản.
“Vậy, ý mày là tao cần phải dẹp loạn hai băng nhóm đó đi?”
“Không, cái… tao đang muốn nói là… Mày có làm được hay không?”
Trước ánh mắt nghi ngờ của Leto, tôi chỉ biết nở một nụ cười cay đắng. Tuy vậy, tôi vẫn đáp lại nó rất rõ ràng và kiên quyết.
“Sao cũng được, nhưng tao phải thành công.”
Vì đó là trách nhiệm của tôi, tôi mong rằng Seria sẽ không bị tổn thương nữa vì mình.
Đáp lại câu trả lời quả quyết của tôi, Leto khịt mũi nhìn tôi.
“Có ý chí cũng tốt đó. Rồi sao giờ không tận dụng cái ý chí đó đi thử nghiên cứu cấu trúc liên kết đi?”
Tôi lập tức rên rỉ phản đối. Mấy nay tôi toàn bị nó hỏi câu này suốt.
“Không… Ngay từ đầu đã không hiểu được tại sao kiếm sĩ lại phải đi nghiên cứu một thứ như vậy rồi? Làm vậy có ý nghĩa gì đâu?”
“Chậc, bộ mày không biết xu hướng ngày nay đang là hội tụ liên ngành à? Này, hay là mày thử áp dụng cấu trúc liên kết vào kiếm thuật thử đi.”
Leto tặc lưỡi và quăng cho tôi câu trả lời như thế, nhưng câu nói này thậm chí còn không khiến tôi cười nổi.
"Mày điên à?"
Áp dụng cấu trúc liên kết vào kiếm thuật?
Kiếm thuật là cuộc chiến diễn ra trong tích tắc. Cái đầu cũng có giới hạn để vừa hiểu được tình huống vừa xử lí được vấn đề. Lúc đó thanh kiếm cũng chỉ có thể dựa vào trực giác và kinh nghiệm của bản thân mà thôi.
Thực ra Leto nói rồi cũng chỉ mỉm cười và vẫy tay, ý chỉ đang nói đùa. Và tôi cũng chẳng muốn vặn lại những lời bông đùa của nó nữa nên im luôn.
Nhưng trong đầu tôi giờ đây chỉ còn lại một vấn đề.
Là nhóm bắt nạt Seria.
Phải làm sao đây? Tôi vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời. Tôi sẽ phải suy nghĩ về chuyện này cẩn thận thêm chút nữa mới được.
Tôi vẫn chìm trong suy nghĩ này đến tận ngay hôm sau, để rồi chứng kiến cảnh Seria khóc.