- Oápsss. Buồn ngủ thế ko biết.
Tôi ngáp dài ngáp ngắn.
- Êu, học bài cũ chưa, hôm nay kiểm tra tiết hóa đấy. -thằng Thiện than thở.
- Chưa, có gì tôi giở sách, công thức loằng ngoằng đến là khó nhớ. - con Trang trả lời.
- Chán kinh, chỉ ăn với kiểm tra suốt ngày, tôi học bù đầu mà mãi có vào đâu. -tôi thở dài.
- Mà cậu học ít thôi ko điên đấy. Lại tẩu hoả nhập ma. -Phong trêu tôi.
- Cậu đang trù ẻo tớ đấy hả tên đáng ghét kia. -tôi cáu.
- Đâu có, tớ có lòng tốt khuyên cậu thôi, đồ khó tính chóng già. Lêu lêu.
- Ha, lại còn lè lưỡi trêu người ta nữa hả. -tôi vừa xắn tay áo Phong đã lao ra cửa. ĐỨNG LẠI CHO TÔI.
- cái đứa này cứ như chó với mèo suốt ngày. -con Hạnh nhìn theo chúng tôi lắc đầu.
- Công nhận, thế mà chúng nó cũng ngồi cùng bàn với nhau được năm trời.- con Quỳnh chêm vào.
Tôi phóng như bay ra khỏi cửa tìm Phong, nhìn thấy cậu ta đang đứng ở xa xa quay lại toe toét.
- Nhanh lên, chạy gì chậm như rùa.
- Khổ quá, chân ngắn. -tôi phụng phịu.
- Cần gì phải chân dài, chân ngắn thông minh mà, chân ngắn đáng yêu mà.
- Haha. Đang an ủi à? Ôi mẹ ơi, mệt quá đi mất.
Tôi ngồi phệt luôn xuống sân trường, ai đi qua cũng nhìn tôi như sinh vật lạ, tôi mặc kệ chẳng quan tâm, cái tôi quan tâm bây giờ là tên Phong kia đang lăm le lại gần tôi, tiếng loa phát thanh ở góc sân trường kêu inh ỏi, nhức hết cả đầu.
- Phong, cậu nhanh cái chân lên cho tớ nhờ, chân tớ bị trẹo rồi đây này. Huhu. -tôi ra công gào lên ăn vạ.
- Thật á, chân nào, đưa đây tớ xem nào, có đau lắm ko?
Nghe thấy thế, cậu ấy lo lắng chạy lại, liên tục hỏi tôi, tôi cũng hết sức bất ngờ trước hành động quan tâm đó của Phong.
- Tất nhiên là đau rồi, hỏi thừa. Huhu.
Khi Phong ngồi xuống cạnh tôi, tôi nhe răng ra cười:
- À, ko sao, tớ lừa đấy, bắt được cậu rồi nhá. -tôi vội vàng nắm cánh tay của cậu ta.
Phong đơ người nhìn tôi, như hiểu ra chuyện gì, cậu ấy cố thoát khỏi tay tôi:
- Chạy đâu cho thoát, tớ phải xử cậu cái chuyện vừa lẫy, dám trù ẻo tớ à. -tôi véo cái thật đau vào tay Phong.
- Á, đau quá, Giao giết tớ rồi. -Phong nhăn nhó, kêu toáng lên.
- Chịu với đứa này. -cô Vân dậy khối cười, lắc đầu nhìn chúng tôi.Trong giờ kiểm tra Hóa của cô Ngân.
- Các em cất hết sách vở đi, chúng ta bắt đầu làm bài kiểm tra.
- Cô ơi, đợi em đã, em chưa kẻ giấy kiểm tra.
Cả lớp nhao nhao.
- Thằng Tân cho tao tờ giấy coi.
- Ko cho.
- Thế lại phải xé vở à, vở tao còn mỗi trang thôi à.
- Kệ mày.
- Cho mượn cái thước kẻ đi, đâu rồi, thước kẻ.
- Từ từ đã nào, cứ phải nhặng lên.
Lớp lại ồn ào như cái chợ vỡ, tiếng xé vở, tiếng người nói chuyện, tiếng thước kẻ đập xuống bàn.
- Trật tự đi, đã nhắc hôm nay kiểm tra mà ko chịu chuẩn bị trước giấy. -cô cau có.- Giờ làm bài được chưa?
- Vâng. -cả lớp ngoan ngoãn đồng thanh.
- Ặc, đề gì khó vậy nè. -thằng Dũng nhăn mặt.
- Ừ, đề "dễ " thế này ko vác điểm mấy lạ. -con Trang đồng tình.
- Haha, tại đề "dễ" quá tao chẳng có hứng kiếm điểm cao chúng mày ạ. -tôi nói chêm vào.
- Haha.-cả lũ cười sặc sụa.
- Thôi, trật tự đi, có mỗi chuyện đề khó hay dễ thôi cũng phải bàn tán, lắm chuyện. -con Hà quay xuống quát.
- Đang hay thì đứt dây đàn, thật là. -thằng Trung cáu.
- Trật tự, làm bài bằng tay hay bằng miệng mà nói lắm thế?
- Dạ, bằng tay ạ.
Cả lớp im phăng phắc, theo ý kiến của Phong thì con ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh.
- Sao ko dứt cái dây leo này đi ko? Để ko sợ bọ lẹt bắn hả?
Cô Ngân hỏi, chỉ vào cây bầu xanh mơn mởn đang leo những cái tay của mình vào cửa sổ lớp tôi, che kín cả vùng cửa sổ lớn.
- Để đấy cho nó thiên nhiên cô ạ.
Thằng Phong từ cuối lớp nói vọng lên.
- Cây bầu ấy ra hoa rồi, mấy mà có quả để ăn, ko biết bầu dài hay hình hồ lô nhỉ? -thằng Tuân lẩm bẩm.
- Làm bữa trai nấu bầu thì ngon phải biết. -con Thuỷ cũng ko kém cạnh.
- Tụi bây đừng nói nữa, tao đói lắm rồi. -con Tâm gào lên.
- Đừng nói nữa, tao thấy nó thèm chảy rãi ướt hết cả bài kiểm tra rồi. Haha.
- Oay con này, mày dìm tao à.- con Tâm trợn mắt nhìn lại tôi.
- Eo ôi, con Giao nói kinh dị. - vài đứa nhăn mặt.
- Thôi, cho tôi xin, lớp này sắp thành cái chợ rồi đấy. -cô giáo lắc đầu chịu thua.
- Cô là người khơi mào trước mà, trách tụi em sao được. -thằng Vũ bất bình.
- Rồi rồi, tất cả đều do tôi, làm bài đi.
- Mà sao cô cho đề khó quá vậy cô.
- Cô ko cho đề khó, học sinh tiểu học cũng làm được.
- Ô hay, thế hóa ra học sinh trung học với học sinh tiểu học cùng đẳng cấp với nhau à.
- Thế thì loạn, loạn hết.
Lớp lại rào rào như cái chợ vỡ, kiểu này chắc phải thuê xe đưa lớp tôi vào trại mất, con Hà là lớp trưởng mà cũng ko quản nổi cái lớp này.
Cô giáo bắt đầu lượn xuống dưới lớp. Tôi đang loay hoay giở sách thì giật cả mình, quay lại nhìn cô đắm đuối, may mà có Phong bên cạnh nhắc.
- Cẩn thận ko muỗi nó đốt cho đấy Duy Anh. -đó là câu nói bất hủ của cô mỗi khi thấy thằng nào coi tài liệu dưới gầm bàn.
- Lớp em hôm qua vừa bơm thuốc diệt muỗi, hàng top hẳn hoi thì đào đâu ra muỗi hả cô. - Duy Anh toe toét.
- Tôi cứ nói thế, trúng ai thì trúng. -cô nói vu vơ.
- Vâng ạ. Cô đỉnh nhất.
- Anh quá khen rồi. -cô Ngân cười tít mắt.
Lại lượn vòng nữa, cô dừng lại trước bàn chúng tôi, tại cô đứng gần quá tôi chẳng có cách nào ra hiệu cho cậu ta cả, thằng bé ko biết gì, vẫn say sưa chép bài.
- Sai rồi.
- Thế á, tưởng đúng mà.
Nó ngây ngô nói, cả lớp tôi ôm bụng cười, thấy vậy nó quay lại nhìn.
- Á, cô, cô đứng đây bao giờ thế?
- Tôi đứng được một lúc rồi, chép cũng sai công thức.
- Em chép đâu cô.
- Giở sách đây còn kêu chép đâu.
- Gió bay lị.
- Gió bay đúng bài thế.
Cả lớp nghe xong cười sặc sụa, thằng Dương cứ ôm bụng cười, cười nhiều quá thành ra đau bụng.
- Ôi, đau bụng quá, haha. - nó vừa cười vừa ôm bụng.
phút khắc nghiệt trôi qua, đứa nào đứa nấy như bị hành hình, tôi làm bài ko tốt lắm, tự nhiên thế nào quên mất tiêu công thức. Buồn thật, lớp tôi cũng ko ai ngoại lệ, mặt đứa nào cũng nhăn nhó như cơm thiu.
Ra chơi.
- Cô cho đề khó nhăn răng chúng mày nhể, tao bỏ gần hết tự luận, làm được mỗi câu đầu tiên. - Linh thở dài.
- Tôi vẫn đau hết cả đầu đây. Cả đống dạng bài tập, chẳng biết đâu mà lần. -thằng Tân nằm xuống bàn.
- Tôi tính làm cỡ điểm cơ mà ngại quá nên thôi. -tôi hớn hở nói.
- Cái mặt bà mà được tần đó chắc tôi đập đầu vào gối chết luôn. -con Hạnh véo tôi cái.
- Đau, tôi cũng là lớp phó học tập chứ bộ.
- Mày còn thích trả treo hả?
Nó dúi đầu tôi cái tí nữa thì cộc đầu vào bàn, huhu, thấy tôi khổ chưa, ở đâu cũng bị bắt nạt.
- Con hâm này, ngã tao bây giờ.- tôi gào thét.
- Dúi đầu nó vừa thôi ko nó thành não phẳng bây giờ. -thằng Hoàng cười ngặt nghẽo.
Đạp xe về đến nhà, đã thấy mẹ tôi ngồi giữa sân thái thịt, troài, món gì đây ko biết, mẹ tôi rất ít khi đổi món, quanh đi quẩn lại thịt rang với đậu rán, ngán đến tận cổ, hôm nay lại thịt lợn rang.
Cất cặp sách trong nhà, tôi mở ngay tủ lạnh, tôi là cái đứa chuyên đời về nhà là phải mở tủ lạnh đầu tiên, oa, táo, nhìn ngon thế.
- Áo ông ẹp ư ày ợ áo ung uốc á. ( táo trông đẹp như này sợ táo trung quốc á).
Tôi nói lái lái sao cho khó nghe nhất có thể vậy mà mẹ tôi vẫn nhận ra, phán ngay một câu xanh rờn:
- Trung quốc thì đừng có ăn nữa.
- Haha, con đùa đấy. - tôi cười giả lả.
Mẹ tôi lườm cho cái, tôi lỉnh luôn vào trong nhà, bắt đầu lôi chổi ra quét.