Tôi vừa vào đến lớp đã thấy cả lũ trai lẫn gái uể oải nằm dài ra bàn.
- Sao thế? -tôi hỏi.
- Lại kiểm tra phút. -con Mai cau có.
- Gì, suốt ngày kiểm tra, đến mệt.
- Thì đấy.
- Bao giờ kiểm tra cơ? -thằng Hoàng nghe loáng thoáng hỏi lại.
- Thì bây giờ chứ còn để đến bao giờ nữa.
- Huhu. Các bà nhớ cho tôi chép nha, tôi ko muốn bỏ trắng giấy đâu.
- Thôi trống rồi, ổn định chỗ ngồi đi. -con Hà gào to.
Cô Vân bước vào với tập đề kiểm tra, nhìn cô thật oanh liệt.
- Tôi đã nhắc kiểm tra rồi phải ko?
- Chưa ạ. -cả lớp tôi đồng thanh.
- Chưa là chưa thế nào. Tôi đã nhắc tiết trước rồi còn gì nữa, lấy giấy ra kiểm tra đi.
- Vâng. -cả bọn ỉu xìu, chỉ ăn với kiểm tra suốt ngày, khổ thế đấy.
- À, hay cô để tiết sau đi, tiết này cô chữa bài đi ko em sợ cả lớp ko biết làm. -thằng Khánh ở dưới bô bô.
- Ừ, đúng rồi đấy cô ơi.
- Thôi được rồi, còn bài nào cần tôi chữa thì bỏ ra ko lại bảo bài này cô chưa chữa bảo kia cô chưa chữa em ko biết làm.
- Bài trong đề cương cô ạ.
- Rồi, nhìn lên đây.
Sau khi giảng giải thôi hồi, lớp tôi vẫn há hốc mồm, khó gì mà khó thế, tôi cũng chẳng hiểu cách làm thế nào, cô quay xuống cười cười:
- Hiểu gì ko hay ko hiểu gì hết?
- Ko hiểu cô ạ. Sao chỗ kia nó lại là Mx- A. Em tưởng phải là A-Mx chứ.
- Đấy, chứng tỏ ko chú ý rồi, tôi vừa giải thích xong.
Hahaha. Cả lớp cười điên dại.
- Nhìn lên đây tôi giảng lại lần nữa này, chỗ nào ko hiểu cứ hỏi nhiệt tình ko tí nữa ko làm bài được đâu.
- Vâng.
Tùng....... Tùng.....
Trống ra chơi, lớp tôi tranh thủ thời gian tô nốt mấy bông hoa ở gần đầu báo tường, mấy thằng lớp A đi qua ngó đầu vào thắc mắc:
- Vẽ báo tường từ bây giờ á bạn yêu ơi?
- Ừ, sao à?
- Ko, tại thấy sớm quá thôi. - nó nói xong thì chạy về lớp, bọn tôi ko quan tâm nữa mà chăm chú vào tô. Mấy thằng con trai ko vẽ thì đứng ngoài nhìn, có vài thằng đáng ghét đứng ngoài bắt đầu chê.
Con Thanh hình như ko nghe nổi mấy câu của bọn nó nữa mới bực mình ném cả cái thước vào người thằng nào đó vừa chê bai.
- Chúng mày có làm được ko hay năm nào cũng để bọn tao phải làm xong mở cái mồm ra chê?
Bọn kia bắt đầu im im, mấy thằng khác mạnh miệng hơn thì cũng chỉ dám nói là:
- Bọn tôi góp ý thôi, bà thấy ai lại tô cỏ màu hồng bao giờ chưa?
- Xin lỗi đây là con đường ko phải cỏ, tốt nhất đừng có mở mồm ra nói bất cứ câu nào nữa, đừng để tao phải điên lên, tao ko biết sẽ nói gì xúc phạm đâu.
Bọn con gái khác cũng ùa vào xả giận, chắc nhịn lâu lắm rồi. Tôi vẫn nhớ năm lớp , bọn tôi vẽ báo tường cho ngày Nhà giáo Việt Nam, mấy thằng bàn cuối dãy bên ko làm cùng bọn tôi. Nhưng cứ hễ chúng tôi vẽ hoặc tìm ý tưởng là bọn nó bắt đầu chê lên chê xuống, bọn Vũ Phong còn xô xát với chúng nó, cái Tâm còn thề thốt rằng khi nào có phong trào gì thì ko bao giờ tham gia, ko bao giờ vẽ vời gì cho tập thể lớp nữa. Cũng may là bây giờ nó cũng quên rồi, nó kể với tôi lúc bị chê nó suýt khóc. Tại vì nó là người đi nhờ vẽ báo tường cho lớp, đi hỏi thì ai cũng khen đẹp nhưng chỉ có lớp mình là chê. Hôm đấy lớp tôi cãi nhau to chưa từng thấy, bọn lớp bên cạnh cũng phải tò mò ngó sang.
Vừa bị chúng nó chê cái Tâm xé ngay tờ báo tường trước mặt cả lớp. Thế rồi cả lớp ko ai vẽ lại nữa, điểm thi đua tháng của cả lớp thấp nhất trường.Tùng...... Tùng...... Tùng......
- Rồi. Lấy giấy ra kiểm tra đi.
- Cô cho đề dễ dễ thôi. -thằng Duy từ dưới nói vọng lên.
- Dễ thì đề cũng đã in rồi, ko thay đổi được, làm xong sớm về sớm, xong muộn về đúng giờ.
- Hay cô để mai đi.
- Hôm nay luôn chứ mai gì, lấy giấy ra kiểm tra, lớp này nói nhiều quá rồi đấy.
- Cho xin tờ giấy coi.
- Này.
- Mỗi người ngồi dịch ra đầu bàn, ko được trao đổi bài, tôi nhắc lần thì đánh dấu bài, lần về, rõ chưa?
- Rõ.
- À quên đấy, tôi mà thấy bài cạnh nhau giống nhau thì tôi trừ điểm.
- Ô, thế thằng cùng để trắng bài cũng trừ điểm à cô?
- Nếu trắng bài tôi kỉ niệm điểm. Vui chưa?
- Vui lắm rồi.
- Giờ thì làm bài đi.
Tiếng trao đổi bài, tiếng bấm máy tính, tiếng giở sách loạn xạ ồn ào cả lên.
- , câu thằng điên. - tiếng hỏi phát ra từ phía cuối lớp.
- A D chưa làm. - tiếng trả lời từ phía đầu lớp.
- Ồn ào quá, làm kiếm tra bằng tay hay bằng mồm, cho ngồi hết vào sổ đầu bài bây giờ.
- Cô ơi, chắc ko đủ chỗ rồi, cô cho ngồi bớt vào sổ điểm đi cô. Haha.- thằng Tài trêu cô Vân.
- Thế à, anh sẽ là người đầu tiên ngồi sổ. Anh tên gì?
- Mã Văn Tài. -thằng Phong ở dưới gào to.
Cả lớp được trận cười vỡ bụng.
- Cười cái gì mà cười, tên là Mã Văn Tài chứ gì, tôi sẽ cho anh vào sổ. Mà sao tên này nghe quen thế nhỉ?
- Ko quen sao được cô, cái anh đẹp trai mà thích Trúc Anh Đài ý.
- Ko phải nó tên Mã Văn Tài đâu cô, bọn này nó chém gió đấy.
- Anh này tên gì lớp trưởng?
- Tên Nguyễn Văn Tài cô ạ, chúng nó lừa cô nãy giờ mà cô vẫn tin. -con Hà trả lời.
Cô Vân nghe xong thì trợn mắt nhìn cả lớp, mọi tiếng cười đều bị dập tắt. Sau giờ học đó, cả lớp tôi phải đi quét toàn bộ sân trường, con Hà sướng, được về trước còn bọn tôi thì đổ mồ hôi với cái sân mấy chục mét vuông này.
- Mợ nó chứ, tao sắp lả ra đây rồi. -con Tâm lầm bầm.
- À, tao có ý này, hay đứa nào giả vờ ngất đi để cả lớp được nghỉ. -con Hiền tỏ ra thích thú.
- Kể cả ngất ra đây tỉnh lại tôi cũng bắt quét. -cô từ đâu lù lù xuất hiện.
- Á....
- Quét đi còn về sớm.
- Vâng.
Buổi chiều.
Bọn con trai lớp tôi khoác những cái cặp to đùng, lén lén lút lút chui tọt vào lớp.
- Gì thế? -con Thuỷ hỏi.
- Xoài.
- Á...... -cả bọn nghe xong thì hét to cười sung sướng.
- Hét bé thôi nào, thầy quản sinh nghe thấy bây giờ.
Mấy chục cái đầu gật gật.
- Ở đâu đấy?
- Trộm ngoài đồng, bị đuổi gần chết. -thằng Nhật vừa lau mồ hôi vừa nói.
- Haha.
Cả lớp bắt đầu túm tụm lại cướp, có mấy quả sao đủ được, mấy quả xoài xanh xanh be bé đã bị những tên này vặt rồi.
- Ơ, thằng Phong đâu, hay nó bị bắt rồi. -thằng Phước nhìn quanh lo lắng.
- Vớ vẩn, chân dài như tao mà đòi tóm được tao á. -Phong lù lù đi từ cửa lớp vào, mặt lấm tấm nước, chắc vừa đi rửa mặt về.
- Khiếp, chân dài nhề. -con Thảo bĩu môi.
- Tôi cũng gần mét chứ bộ.
- Xoá bảng. -con Hà vừa cất cặp sách vừa hét to.
- Ai trực nhật ơ.
Sau khi thằng Dũng lên bảng lượn lượn vài vòng cũng xoá xong, thằng Nguyên vừa vào tới cửa lớp đã hỏi to:
- Khiếp, thằng nào lau bảng bẩn như chó liếm?
- Thằng Dũng đấy.
- Đồ bẩn.
- Kệ tao.
Trong giờ học, đứa nào cũng thậm thụt quả xoài bé tẹo dưới gầm bàn, nhai gau gáu.
- Giao, ăn gì đấy phải ko?
Thầy Tiệp đang chép bài trên bảng tự nhiên quay xuống làm tôi giật mình, mấy đứa xung quanh xuýt thì nghẹn, có vài đứa quay lại nhìn tôi xong nhe răng cười:
- Ko ạ, Phong. -tôi lắc đầu lia lịa xong thì chỉ chỉ tay về phía Phong.
Phong tròn mắt nhìn tôi rồi lại nhìn thầy Tiệp rồi lại nhìn tôi, tôi nhe răng cười với cậu ta.
- Ra ngoài. -thầy hét to, ném viên phấn về phía tên hung thủ bất đắc dĩ.
- Hihi. Sorry, cậu chịu khó gánh tội giúp tớ nghe. -Phong nghe xong gật đầu, lôi cái điện thoại vào túi, chắc mang ra ngoài chán nghịch bắn vài ván Truy Kích.
- À quên đấy, tớ muốn cậu thực hiện điều này, được ko?
- Được thôi, cậu nói đi.
Tự nhiên cậu ấy ghé sát tai tôi thì thầm:
- Để khi nào nghĩ ra tớ sẽ nói.
Phong nói xong thì đứng thẳng dậy cười tinh nghịch, nhanh chân bước ra khỏi lớp.
Mấy đứa con gái quay lại nhìn tôi cười ẩn ý, cười cái gì ko biết. Tan học, con Hạnh bá vai tổi, đi bên cạnh tôi là đống bạn thân.
- Nhất mày, có thằng hi sinh làm bia đỡ đạn cho. -con Quỳnh tỏ vẻ ngưỡng mộ, tôi chỉ biết cười chứ biết nói gì bây giờ.
- Tao thấy thằng Phong đem ý mày đấy, thỉnh thoảng quay xuống mượn bút tao thấy nó đang nhìn trộm mày, lúc ý mày đang viết bài chắc ko để ý đâu.
- Điên, ko phải đâu. -tôi chối bay chối biến.
- Đúng mà, chúng mày có thấy thế ko?-con Quỳnh tìm đồng minh.
- Ừ, mà tao thấy nó quan tâm mày thế cơ mà. -lại đến lượt con Huệ.
- Thế cứ quan tâm là để ý à, bạn cùng bàn với nhau quan tâm chút có gì là lạ.
Tôi bắt đầu phân trần mong sao mấy con hâm hấp này ko xuyên tạc lung tung nữa.
- Ầy, hôm trước tao vô tình, chỉ vô tình thôi đấy, tao thấy ảnh nền điện thoại của Phong là hình mày nhìn ra cửa sổ, ảnh đấy giống ảnh bị chụp trộm cực, thế ko thích mày thì là gì?
Con Tâm khẳng định chắc nịch, mặt tôi nóng bừng, chắc lúc này đỏ như quả cà chua mất, xong thì con Hạnh bồi thêm.
- Đúng rồi mày ơi, mày thấy nó có cho thằng nào động vào máy nó đâu.
Đúng là Phong rất hay quan tâm và nhận tội giúp tôi. Tôi rất ít khi bị đuổi ra khỏi lớp, vì nếu mắc tội gì anh bạn cùng bàn của tôi đều nhận giúp, lần này cũng vậy. Hehe, quên mất, tôi cũng hay đổ tội cho cậu ấy nhưng cậu ấy ko ý kiến gì mà đều nhận hết.
Tôi khẽ ngẩn ngơ khi thấy Phong đứng dưới tán cây bằng lăng đợi mình, mái tóc nâu khẽ bay bay. Cậu ấy cười, rất dịu dàng, vẫy tay khi nhìn thấy tôi. Tôi cảm nhận được điều gì đó rất lạ vừa nhen nhóm trong lòng mình, có gì đấy vui vui xao xuyến. Tôi cũng cười lại, bọn con gái hùa vào trêu:
- Chạy theo tiếng gọi của tình yêu đi kìa.
Tôi quay lại đấm cho mỗi con cái, cho chừa cái tội trêu bản cô nương.
- Hôm nay Giao đèo tớ nha, tớ đau đầu lắm.
Tôi nhìn thấy nghi nghi, cái vẻ mặt nhìn gian gian thấy lạ, cơ mà vẫn phải hỏi lại cho chắc:
- Mệt thật ko?
- Thật mà, tớ đứng ngoài hành lang cả tiếng đồng hồ chắc bị trúng gió độc rồi, ôi dồi ôi đau đầu chết mất. -cậu ấy nhăn nhó xong kéo kéo tay tôi nói tiếp:
- Giao đèo đi nha, nha.
Nhìn thấy tội tội, ko lỡ để cậu ấy đèo, chẳng may đi nửa đường lăn đùng ra đấy bất tỉnh nhân sự thật thì sao, thôi được rồi, lai thì lai có gì to tác đâu.
- Lên xe.
- Hehe. -Phong cười như nắc nẻ nhảy tót lên yên sau, tôi đèo cậu ấy qua con đường quen thuộc về nhà, cậu ấy dựa đầu vào lưng tôi, tự nhiên thấy sao sao ý, tôi liền kiếm chuyện nói cho đỡ ngại:
- Nể tình hôm nay cậu nhận tội cho tớ, tớ mấy đèo cậu về nhà thôi đấy, nếu là lần sau á, cậu phải đèo tớ đấy nghe chưa?
- Rõ! Haha.
Chúng tôi cứ thế đi qua từng góc quen thuộc, thỉnh thoảng cậu ấy ngẩng lên nghịch nghịch tóc tôi xong còn khen chứ:
- Giao gội dầu gì mà thơm thế?
- Bồ kết đấy, tóc cậu cũng thơm đấy thôi.
- Giao cũng thấy thơm hả, đố Giao biết mùi gì đấy?
- Thì mùi bạc hà chứ mùi gì, thế cũng phải đố à.
Tự nhiên cậu ấy nghe xong thì cười rúc ra rúc rích, chẳng hiểu cười cái gì ko biết.
- Dừng lại quán này ăn kem đi.
Phong đề nghị khi thấy quán kem be bé nhưng trang trí rất bắt mắt thu hút người ngoài.
- Cậu đãi à? Đãi tớ thì tớ mới vào thôi.
- Giao thích ăn gì cứ chọn thoải mái luôn.
- Hứa rồi đấy nhé, tớ ăn bao nhiêu cũng được, tớ muốn ăn hết số kem trong cái quán này.
Phong cười véo nhẹ má tôi, xong tôi với cậu ấy cùng vào, chọn cái bàn cạnh cửa sổ, tôi phát hiện ra điều rất thú vị, bên ngoài cửa sổ là khoảng sân rộng rãi, trồng đủ loại cây. Mít có, chuối có, hồng xiêm cũng có nhé, mà ở dưới gốc cây đó là những bông hoa đồng tiền nhỏ nhỏ nhìn xinh lắm.
- Nhìn kìa, có con chim gì nhìn giống công lắm.
Tôi nhảy ra chỗ cửa sổ ko ngừng giơ tay vẫy Phong khi thấy con chim đen sì, đuôi xoè ra như con công ý, đuôi có viền trắng nhìn hay hay. Cậu ấy cũng tò mò ngó ra, xong gật gật gù gù, chúng tôi cứ đứng đấy nhìn mãi cho đến khi chị chủ quán ra hỏi:
- Phong lâu lắm ko thấy xuống chỗ chị đấy nhé.
- A, em chào chị. -tôi quay ra nhìn, chị ấy cười với tôi xong quay ra hỏi Phong và cười rất ẩn ý:
- Bạn cùng bàn em hay kể đây hả?
- Xuỳ xuỳ, chị bắt đầu tào lao rồi đấy.
- Tào lao gì mà tào lao, cái thằng quỷ này.
- Giao thích ăn kem gì? - Phong nhìn xuống menu chỉ chỉ.
- Đây đi.
Tôi ngồi thưởng thức ly kem của mình, trời ơi, mát lạnh đến tận tim gan ruột phổi luôn ý. Đến lúc về thì đến lượt cậu ấy đèo tôi, hình như hết ốm rồi, nhanh thật.