Chương
Bệnh viện tư thu phí cao ngất ngưởng có một đặc điểm tốt nhất là ít người, không cần xếp hàng,
cô gái hướng dẫn phục vụ từng người một, làm xét nghiệm rồi ra kết quả… đều nhanh chóng cực kỳ.
Thế là rất nhanh, bác sĩ đã tuyên bố chắc nịch với họ: “Cô Tiết không có thai”.
Sam Sam ngẩn người: “Nhưng hôm trước tôi đi hiến máu, y tá nói tôi mang thai rồi, HCG rất à”.
“Có mang bảng xét nghiệm không?”.
“Có”. Lúc Sam Sam đi đã tiện bỏ theo vào trong túi, lấy ra cho bác sĩ xem.
Bác sĩ xem xét rồi bảo: “HCG cao chưa chắc đã do mang thai, HCG hôm nay của cô đã bình thường rồi. Lúc đó có lẽ do kích thích tố cơ thể quá cao, cô Tiết có đang uống thuốc không?”.
Sam Sam lắc đầu.
Bác sĩ trầm tư một lúc: “Bây giờ thị trường thực phẩm rất lộn xộn, cô Tiết nghĩ thử xem, hôm đó trước khi xét nghiệm, cô có ăn gì không?”.
Sam Sam cố gắng nhớ lại, nói với vẻ hoang mang: “Không ăn gì cả, chỉ ăn bánh trứng mà đồng nghiệp cho, á, hình như bao bì rất tệ”.
Bác sĩ gật gù, “Có lẽ chính là nó đã dẫn đến tình trạng này, thực phẩm bây giờ…”.
Sam Sam vẫn không dám tin: “Thật sự không có thai sao? Nhưng gần đây tôi cứ cảm giác rất mệt mỏi”.
Bác sĩ liếc nhìn họ, đẩy mắt kính rồi ho khẽ: “Có lúc phải điều chỉnh lại, tiết chế lại”.
Lúc Sam Sam rời khỏi bệnh viện, có cảm giác như hoảng loạn mà bỏ chạy, còn Phong Đằng xưa nay vốn vẫn điềm tĩnh trước mọi trường hợp, bước chân bây giờ hình như cũng hơi nhanh hơn một chút.
Lên xe rồi, tổng giám đốc Phong đúc kết: “Lần sau em có thai, chúng ta không đến bệnh viện này nữa”.
Sam Sam gật gật liên tục, “Tuyệt đối không tới nữa”.
Ăn lung tung tưởng là mang thai… có thể còn nhầm lẫn hơn được không! Sam Sam vỗ vỗ ngực vui mừng: “Cũng may là chưa nói ai biết”.
Nếu không thì không chỉ mất mặt như ở bệnh viện đâu, mà phải giải thích rằng tại sao lại không có thai nữa, người có trí tưởng tượng phong phú biết đâu còn tưởng cô sẩy thai ấy chứ.
Phong Đằng cũng tán đồng: “Ừ, nếu không anh sẽ rất vất vả”.
“… Anh vất vả gì chứ?”. Chẳng lẽ anh phải đi diệt khẩu từng người? Sam Sam kỳ thị trong lòng.
“Đương nhiên là phải vất vả biến giả thành thật, cố gắng làm em có thai, chẳng lẽ không vất vả?”.
Sam Sam: “…”.
Được thôi, với cá tính của Đại boss, nếu phát tán rộng mà kết quả lại phát hiện ra không có thai, thì anh thực sự sẽ làm cho cô nhanh chóng sinh ra một đứa ngay…
Nghĩ như thế, Sam Sam càng thấy may mắn hơn.
Nhưng khi tâm trạng vui mừng qua đi, cô nhanh chóng cảm thấy một nỗi hụt hẫng mơ hồ. Tuy đứa bé trong bụng thực ra không hề tồn tại, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, hình như cô cũng đã có tình cảm với sinh linh bé bỏng hư ảo ấy.
Đến tối nằm trên giường, trong không khí tĩnh lặng, nỗi thất vọng mơ hồ ấy càng lớn dần thêm. Sam Sam có chút băn khoăn, sao boss không thấy hụt hẫng tí nào, không có con mà anh lại thoải mái thế sao?
“Anh không thích có con ư?”.
“Sao lại hỏi vậy?”.
“Hình như anh không để tâm…”.
“Đừng nghĩ lung tung”. Bế cô ngồi lên người mình, Phong Đằng nói, “Có con thì anh rất vui, không có con anh cũng rất vui”.
“Anh không muốn kết hôn chỉ vì có con, hơn nữa…”. Phong Đằng khựng lại, gương mặt có phần ngượng ngùng, “Em vẫn còn bé quá, làm mẹ sớm như vậy, anh không nhẫn tâm”.
Vế trước thì cô hiểu, nhưng vế sau… Sam Sam cãi: “Lúc em tốt nghiệp đại học đã hai mươi hai tuổi rồi, bây giờ hai mươi ba rồi mà!”.
“Quá nhỏ”. Phong Đằng xoa đầu cô, “Muốn để em chơi thêm vài năm nữa”.
“= = Thực ra là chính anh muốn chơi chứ!”.
Hừ, còn đổ lên đầu cô. Sam Sam nghĩ mình đã nhìn thấu anh.
Phong Đằng phì cười: “Phải, anh cũng muốn chơi, nhưng…”. Giọng điệu anh trở nên dài thườn thượt, thêm chút vẻ mờ ám, “Anh chơi gì nào?”.
“Này!”.
Sam Sam bây giờ phản ứng đã đủ nhanh rồi, nhưng ngày đêm đề phòng cũng không chống lại được sự bất ngờ nham hiểm của người ta, thế là đành ầng ậng nước mắt để người ta gặm rồi gặm…
Về sau Phong Đằng nhớ ra, hỏi Sam Sam: “Lần trước đồng nghiệp nhờ em trả vé là ai?”.
“Ừm, A Giai”.
“Lần này ai cho em ăn bánh trứng?”.
“… Cũng là A Giai”.
Phong Đằng gật gù, Sam Sam cuống lên: “Anh không làm gì chứ, A Giai rất tốt, làm việc cũng nghiêm túc”.
Phong Đằng tỏ vẻ vô cảm: “Không có gì, cô ta nên được thăng chức”.
“… Hả?”.
Quả nhiên, không lâu sau bên trên có lệnh, Đồng Thế Giai trong thời gian công tác có biểu hiện xuất sắc, chuyên nghiệp cần mẫn, tăng thêm một cấp, tăng lương, điều đến chi nhánh công ty làm trưởng phòng tài vụ. Vừa khéo là, chi nhánh công ty ấy gần nhà A Giai hơn nhiều so với tổng công ty.
Thăng quan tăng lương lại gần nhà, A Giai vui mừng khôn xiết, sau khi được mọi người chúc tụng một vòng rồi, A Giai len lén tìm đến Sam Sam, nói vẻ chắc nịch: “Sam Sam, nhất định là do cậu đã nói tốt giúp tớ trước mặt tổng giám đốc đúng không?”.
Sam Sam khó nhọc nói: “… Thế… hả?”.
A Giai ôm cô, cảm động: “Người tốt sẽ được đền đáp, Sam Sam, cậu và tổng giám đốc nhất định sẽ trở thành người một nhà!”.
Nhận lời chúc phúc của cậu…
Thực ra được A Giai chúc phúc như thế, Sam Sam lại thấy rất lo lắng. =_=|||
Nhưng cuối cùng sẽ trở thành người một nhà gì đó, lại khiến Sam Sam nghĩ đến một vấn đề - Họ kết hôn với nhau là vì có con, kết quả phát hiện đứa con không tồn tại, thế thì có kết hôn nữa hay không?
Phong Đằng như quên chuyện đó rồi, không hề nhắc đến, cô Phong cũng bặt tăm, Sam Sam băn khoăn cả hai ngày trời, quyết định không nghĩ đến vấn đề đó nữa, cứ theo tự nhiên đi.
Ai ngờ lại hai hôm nữa, Phong Đằng trước khi ăn cơm lại nhắc: “Sam Sam, chiều mai đến văn phòng anh”.
“Làm gì ạ?”.
Phong Đằng nhìn cô: “Ký một bản hợp đồng trước hôn nhân”.