Chương
Tiết Sam Sam bị đưa về đồn cảnh sát, mới biết vé cô giúp đồng nghiệp đổi đã có vấn đề, ba tấm vé đó đều là vé giả.
Cô vội vàng khai báo thật thà, chủ động lôi di động ra định gọi cho A Giai, ai ngờ vừa sờ túi áo khoác lại không thấy điện thoại đâu. Cô thấy hoảng lên, lục tìm lung tung, kết quả vẫn không tìm ra, hơn nữa ngay cả ví tiền cũng biến mất.
Lúc nãy trong siêu thị mua đồ vẫn còn mà, sao chớp mắt đã biến mất rồi. Lẽ nào lúc nãy vội vội vàng vàng nhét vào túi nên rơi mất?
Sam Sam bỗng thấy mình thật ngu ngốc.
Lần này thì xong đời, tiền này thẻ này vé tàu này, tất cả đều ở trong ví cả. Không có vé tàu thì không tài nào chứng minh được cô là khách đi tàu cả. Tuy chứng minh nhân dân được đặt trong hành lý theo thói quen nên không bị mất, nhưng dường như nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh cô không phải tội phạm chuyên nghiệp thôi.
Hơn nữa phải đền tiền cho người kia nữa.
Sam Sam hoảng loạn giải thích rối rít: “Tôi thật sự không biết là vé giả mà”.
“Nguồn gốc? Tôi giúp bạn trả vé, cô ấy vốn định về quê, sau đó quyết định đi Hải Nam nên đưa vé cho tôi, nhờ tôi giúp trả lại”.
“… Tôi không biết cô ấy mua ở đâu, bây giờ không tài nào liên lạc được, di động của cô ấy tôi không nhớ số”.
“Công ty? Tôi là nhân viên của công ty Phong Đằng, đúng! Tôi có công việc, tại sao phải rảnh rỗi đi làm giả vé chứ”. Sam Sam cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ có sức mạnh.
Công ty Phong Đằng rất nổi tiếng ở thành phố S, hai viên cảnh sát nhìn nhau, hỏi: “Cô định chứng minh thế nào?”.
Phong Đằng.
Tên của Đại boss nhảy vọt ra trong đầu cô, cô nhớ số của anh, nhưng… làm sao lại để anh biết chuyện mất mặt này được.
Sam Sam bất giác bỏ anh qua một bên, đầu óc rối bời suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhớ số của một đồng nghiệp”.
Số của A May rất dễ nhớ, Sam Sam gọi cho A May bằng số của đồn cảnh sát, cũng may cô nàng không tắt máy nên đã gọi được.
“A lô, xin chào”.
“A May, tớ là Sam Sam”. Sam Sam cuống quýt hỏi: “Bây giờ cậu còn ở thành phố S không?”.
“Sam Sam? Còn, sao cậu lại gọi số này? Bây giờ chắc cậu lên tàu rồi hả?”.
“Chưa, xảy ra chút chuyện rồi”.
Bên A May hơi ồn ào, còn cả tiếng nhạc, hình như đang tiệc tùng gì đó, Sam Sam cũng mặc kệ, vội vàng kể mọi việc lại, rồi vô cùng hổ thẹn và ngượng ngùng, cô nói: “A May, bây giờ cậu có rảnh không? Nếu không bận thì có thể mang chứng minh nhân dân đến một chuyến không, tớ đang ở đồn cảnh sát XX”.
“Đợi đó”. Hình như cô nàng đang bàn bạc gì với ai, rồi nhanh chóng quay lại nói: “Sam Sam cậu đừng lo, chuyện nhỏ, tớ đến ngay”.
Cảnh sát thấy cô liên lạc được nên tạm gác cô sang một bên để xử lý việc khác. Sam Sam cuối cùng cũng hơi yên tâm, thoải mái được một chút lại thấy vừa đói vừa mệt, sức cùng lực kiệt, vốn dĩ là sung sướng vui vẻ về nhà, bây giờ tàu đã đi mất, cô lại ở trong đồn cảnh sát gặm bánh mì khô không khốc.
Cũng may có một nữ cảnh sát tốt bụng, rót một ly nước nóng đem đến cho cô mới khiến cô tỉnh táo lại.
Cô lặng lẽ ăn xong, ngồi thẫn thờ một lúc rồi nhớ ra gì đó, mượn điện thoại cảnh sát gọi vào điện thoại mình. Quả nhiên máy đã tắt, Sam Sam biết chắc sẽ không tìm lại được nên càng rầu rĩ hơn.
Đợi khoảng một tiếng, cuối cùng đã có người tới, nhưng không phải A May mà là trợ lý Phương.
Anh trợ lý vẫn áo quần chỉnh tề như trước, nụ cười rạng rỡ. Sam Sam đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Trợ lý Phương, sao lại là anh?”.
Trợ lý Phương mỉm cười giải thích: “Lúc cô gọi điện thoại thì A May và tôi đang dự tiệc, hôm nay A May uống hơi nhiều nên không thể để cô ấy đến đây”.
“Ồ, xin lỗi, làm phiền mọi người quá”. Sam Sam xấu hổ nói.
Trợ lý Phương an ủi: “Không sao, cô yên tâm, một lát sẽ về được thôi”.
Sam Sam gật đầu.
Cũng không biết anh ta làm thế nào mà rất nhanh, anh chàng mua vé giả kia đã hài lòng rời đi với số tiền bồi thường gấp đôi, người ta đã không truy cứu, cảnh sát chắc cũng thấy Sam Sam vô tội nên cũng mở lượng khoan hồng.
Sam Sam dè dặt hỏi: “Tôi đi được rồi sao?”.
Trợ lý Phương mỉm cười: “Ừ, trước khi đến đã mở lời trước rồi”.
Thì ra anh trợ lý lợi hại thế ư? Sam Sam đi theo ra ngoài, đầm đìa nước mũi cảm kích: “Cám ơn anh, trợ lý Phương, đợi Tết qua rồi tôi mời anh ăn cơm”.
Trợ lý Phương cười híp mắt ném ra một quả bom: “Cô Tiết không cần cám ơn tôi, tổng giám đốc Phong đang ở trên xe ngoài kia, mời”.
Sam Sam chỉ thấy đầu gối mềm nhũn, bước chân đột ngột chậm hẳn: “Tổng… tổng giám đốc?”.
Trợ lý Phương hình như rất ngạc nhiên vì thấy cô bất ngờ: “Hôm nay chúng tôi và tổng giám đốc tham gia một buổi tiệc tối của một lãnh sự quán đóng ở thành phố S, cô Tiết không biết sao?”.
Vừa nói anh vừa mở cánh cổng to của đồn cảnh sát, Sam Sam bất giác nhìn ra ngoài, nhìn thấy dưới ánh đèn đường, trong những đốm tuyết bay lượn, bóng dáng cao ráo của Phong Đằng đang đứng dựa vào xe.
Hoàn toàn… hoàn toàn chưa chuẩn bị!
Câu chuyện che giấu boss từ trên trời rơi xuống này là sao đây, Sam Sam trong tích tắc chỉ cảm thấy nhìn thấy anh còn đáng sợ hơn là thấy chú cảnh sát nữa.
Sam Sam lê từng bước chậm chạp đến trước mặt Phong Đằng, cô bất giác sử dụng tư thế tiêu chuẩn của các bé nhỏ làm sai chuyện gì đó, đầu cúi gằm, tỏ vẻ vô cùng hối hận.
Ánh mắt dừng ngay trên chiếc áo khoác màu đen của anh, những đốm tuyết bay bay đậu trên người anh, Sam Sam không biết sao lại thấy trái tim như đang lãng đãng trôi, rõ ràng phút trước còn sợ sệt, bây giờ lại thấy le lói mong chờ.
Thế nhưng Phong Đằng lại không nói gì.
Ánh mắt anh dừng lại trên đỉnh đầu cô một lúc, sau đó rất tao nhã gẩy đốm tuyết trên người, lẳng lặng lên xe.
Trợ lý Phương đặt va li của Sam Sam vào cốp sau xe, thấy cô còn đứng đó thì ho khẽ: “Cô Tiết cũng lên xe trước đi”.
“Ồ, vâng”. Sam Sam gật đầu bừa, do dự mấy giây rồi cương quyết trèo vào ghế phụ.
Trợ lý Phương lại ho: “Cô Tiết?”.
Sam Sam nhìn trợ lý Phương bằng ánh mắt van xin -cùng là nhân viên chắc trợ lý Phương anh cũng hiểu mà! Có nhân viên nào vừa bị tóm đến đồn cảnh sát còn dám ngồi cạnh sếp đâu.
Im lặng dễ có đến mấy giây, cuối cùng Phong Đằng nói ngắn gọn: “Lái xe”.
Trong xe có một khoảng thời gian yên tĩnh lạ thường, trợ lý Phương hiểu lòng người phá tan bầu không khí tĩnh lặng đó: “Tổng giám đốc Phong, tàu thì không bắt kịp rồi, anh thấy có nên đưa thẳng cô Tiết về nhà không ạ?”.
Sam Sam không nhận ra sự kỳ diệu của việc trợ lý Phương hỏi Phong Đằng chứ không hỏi cô, miễn cưỡng nói: “Có thể phiền anh đưa tôi đến khách sạn gần đó không?”.
Cô giải thích rằng nhà cô thuê chủ nhà đã sắp bán, chìa khóa cũng trả rồi, sau đó bạn cô chắc cũng sắp rời thành phố S về quê. Tiếp đó cô mới nhớ ra, ví tiền của cô cũng bị trộm rồi.
Đúng rồi! Sao cô lại quên mất chuyện chính nhỉ.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất là gì, mượn tiền! Về những chuyện linh tinh của Đại boss thì đừng nghĩ nữa, mượn tiền là quan trọng nhất!
Cô không nén được cảm giác hối hận, lúc nãy ở đồn cảnh sát sao quên bẵng mất chuyện này, bây giờ Đại boss ngồi phía sau, làm sao cô mở lời với trợ lý Phương được đây.
Còn nếu mượn Đại boss…
Thôi bỏ đi… tiền của tư bản, không phải ai cũng mượn được. T T
Sam Sam đang đau khổ nghĩ xem nên nói thế nào thì nghe Phong Đằng dặn trợ lý Phương: “Đến đầu đường kế thì cậu xuống xe về nhà đi”.
“Vâng”.
Cái gì??? Trợ lý Phương sắp đi? Sam Sam vẫn chưa kịp nghĩ phải ứng đối thế nào thì đã đến đầu đường, trợ lý Phương xuống xe, lịch sự chào tạm biệt Phong Đằng và Sam Sam, thảnh thơi bỏ đi, để lại mình Sam Sam và Phong Đằng.
Sam Sam trơ mắt nhìn anh ta bỏ đi mất, lòng càng tuyệt vọng, lẽ nào phải… phải mượn tiền của Đại boss thật ư?
Cửa xe lại mở ra, thân thể cao lớn đàn ông mang theo hơi lạnh băng giá ngoài kia, thong thả ngồi xuống cạnh cô, sự nam tính trong tích tắc phá tan tư duy về nhân dân tệ đang xoay vòng vòng trong đầu Sam Sam. Nhịp tim cô đột nhiên bất bình thường hẳn, nhảy đến nỗi như thể trong lồng ngực có đến một ngàn trái tim vậy.
Sam Sam cảm thấy choáng váng, vội vàng mở hé cửa sổ để gió lạnh thổi vào một chút.
Phong Đằng không lái xe ngay, tay anh đặt hờ trên vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng, “Tiết Sam Sam, cô không có gì để nói à?”.
Có chứ, chính là cho tôi mượn một ngàn tệ đi mà! Không, chắc ăn hơn là một ngàn rưỡi tệ! Nhưng, trước khi mượn tiền phải nói những lời quanh co đã, Sam Sam dè dặt tỏ vẻ quan tâm: “Tổng giám đốc à, anh có thể lái xe không? Chẳng phải là anh tham gia tiệc rượu đó sao? Lái xe sau khi uống rượu không tốt đâu TT”.
Phong Đằng nhìn cô, khóe môi nhướn lên một nụ cười nửa miệng, “Yên tâm, trường hợp này không cần tôi phải uống”.
“… Ồ…”.
Sam Sam tiếp tục nghĩ về một ngàn rưỡi tệ ơi một ngàn rưỡi tệ…
“Ban nãy cô nói với cảnh sát, cô là nhân viên công ty Phong Đằng?”.
Tiêu rồi tiêu rồi, quả nhiên bắt đầu tính sổ cô chăng?
“Vâng… vâng ạ”.
Phong Đằng hừ một tiếng lạnh lẽo: “Lúc này cô lại không quên tôi nhỉ?”.
Sam Sam vội vàng nắm bắt cơ hội tỏ vẻ thành tâm: “Tôi… tôi luôn ghi nhớ mình là một nhân viên của công ty…”.
“Ồ? Thế mấy hôm nay sao không thấy bóng dáng đâu?”.
Ủa, tổng giám đốc nói thế có được gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không, mấy hôm nay rõ ràng anh biến mất mà? Chẳng liên quan gì tới tôi hết!
“Mấy hôm nay tôi luôn chăm chỉ làm việc mà, khụ khụ… thế nên anh có thể nể tình tôi cần mẫn, cho tôi mượn trước chút tiền tăng ca không = =, qua Tết sẽ trả anh”.
Cuối cùng cũng nói ra! Sam Sam thở phào.
Phong Đằng liếc nhìn cô: “Ví tiền và di động đều mất rồi?”.
Sam Sam vội vàng gật đầu.
“Muốn hỏi mượn tiền tôi?”.
Tiếp tục gật mạnh đầu.
“Tiết Sam Sam, tiền của tôi không dễ mượn được đâu”. Giọng anh bỗng trở nên nguy hiểm, “Cô nghĩ kỹ xem rốt cuộc cô phải nói gì”.
Nếu Sam Sam lúc đầu còn hơi mơ hồ thì câu “nghĩ kỹ xem” cuối cùng đã thức tỉnh cô, gợi cô nhớ lại hồi ức trước đó không lâu.
Hôm ấy trước khi đi, anh cũng bảo cô nghĩ cho kỹ đấy thôi.
“Ngày nào cô cũng đến văn phòng tôi là vì sao, vì tôi ra lệnh? Mỗi ngày cô ăn cơm cùng tôi là vì sao, vì tôi ra lệnh?”.
“Nghĩ cho kỹ đi, Sam Sam”.
Anh… anh đang ám chỉ chuyện đó?
Mấy câu ấy đương nhiên cô đã suy nghĩ, nhưng cô thực sự cảm thấy là bởi anh ra lệnh cho cô mà… Ít nhất thì ban đầu là thế, nhưng nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, câu trả lời ấy sẽ không mượn được tiền…
Haizz, sao cô ngốc nghếch đến thế, cứ nghĩ cho ra một đáp án để ứng phó với Đại boss đã. Nhưng cũng không trách cô được, ai bảo mượn tiền còn phải chơi trò đánh đố nhau làm chi.
Chiếc xe đã chầm chậm lướt đi.
“Chuyện đó, tôi nghĩ rồi, nghĩ rồi…”. Thấy một khách sạn rẻ tiền đã lướt qua, Sam Sam cuống lên.
“Vì sao ngày nào tôi cũng đến văn phòng anh, vì sao ngày nào cũng ăn cơm với anh, không phải vì anh ra lệnh cho tôi! Mà là vì… vì…”.
Sam Sam vừa kéo dài thời gian bằng màn lặp lại câu hỏi một cách trơ trẽn, vừa vắt kiệt đầu óc ra, cuối cùng cái khó ló cái khôn, cô buột miệng.
“Bởi vì tôi mê sắc đẹp!”.
Sam Sam cảm giác cô vừa nói xong, cả thế giới đều tĩnh lặng, chiếc xe hàng hiệu tính năng cực tốt trong tích tắc hình như bị lệch hướng, tuy tốc độ thì nhanh kinh khiếp…
Cô đã không dám nhìn Đại boss nữa, trong khoảnh khắc cảm thấy chính mình cũng bị chấn động. Lúc nãy chắc cô bị trúng gió chăng, sao trong tích tắc đầu cô lại nghĩ ra cái từ này chứ…
Nhưng… có lẽ đây mới là sự thực?
Người luôn trầm tĩnh như Phong Đằng cũng chẳng nói nổi câu nào, một lúc sau, giọng anh mới vang lên, mang theo một vẻ u ám khó đoán: “Ồ? Tốt lắm, nhưng nếu đã là mê sắc đẹp thì sau đó là thế nào?”.
Sam Sam suy nghĩ một lúc mới hiểu “sau đó là thế nào” mà anh nói là chuyện cô từ chối anh, Đại boss anh nói gì cũng không thể thẳng thắn một chút hay sao. = =
Nhưng cũng đúng, nếu cô đã mê sắc đẹp thì sao lại từ chối Đại boss cơ chứ.
Quả nhiên nói dối một câu thì sẽ có vô số những lời nói dối đang đợi bạn nói nốt. = =
Tiết Sam Sam bỗng nghĩ, lẽ nào nói rằng hôm đó cô uống say nên nói cho sướng ư? = = Câu đó gần đúng với sự thật nhất, nhưng nói ra chắc chắn sẽ bị Đại boss vứt thi thể ra nơi đồng không mông quạnh cho xem. = =
Sam Sam muốn khóc quá. Mượn tiền mà sao khó thế, có một ngàn rưỡi thôi mà!
Có đáp án nào vừa nịnh nọt được vừa hợp lý không? Sam Sam nhanh chóng vắt kiệt số tế bào thần kinh ít ỏi còn sót lại trong đầu, cuối cùng nảy ra một ý, đúng là mừng muốn rơi lệ: “Chuyện đó, tổng giám đốc ạ! Thực ra tôi đang… đang muốn mà làm bộ đó”.