Bữa Trưa Tình Yêu

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Tại sao trước kia lại thấy tổng giám đốc quá xa vời?

Anh thực sự là xa đến tận bên kia vũ trụ rồi!

Tiết Sam Sam lại bị rơi vào móng vuốt ma quỷ của boss, đau khổ cầm ly rượu theo sau Đại boss, mỉm cười liên tục, chạm ly, khách sáo.

Không thể ăn được gì đã rất thảm rồi, còn phải mang giày cao gót đi qua đi lại. Được thôi, những chuyện này cô nhịn được, nhưng có một số việc thực sự khó mà nhịn được a a a a a!

Chẳng hạn ông già mặc Âu phục này đây.

“Cô Tiết hôm nay thật là rực rỡ chói lòa, tươi trẻ thoát tục làm sao, lát nữa nhất định sẽ bầu cho cô Tiết một phiếu”.

Rực rỡ chói lòa… ông già! Ông cũng biết nói xạo không chớp mắt ghê nhỉ!

“Cảm ơn, chú quá khen ạ”. Sam Sam mỉm cười - ing.~~

Lại ví dụ ông lão mặc trang phục đời Đường.

“Cô Tiết xinh đẹp bẩm sinh, trẻ trung hoạt bát… (bỏ bớt những từ đồng nghĩa)… Giống như… (bỏ bớt những từ sến rện)… Với tổng giám đốc… (bỏ bớt những từ tán dương cặp đôi vớ vẩn)…!”.

“Cảm ơn cảm ơn”. Sam Sam tỏ ra mừng rỡ vì được khen, trong lòng thì vô cùng sùng bái - Giỏi quá! Nói xạo không chớp mắt thì thôi, mà còn như đang hát ấy!

Đợi ông lão trang phục đời Đường đã cạn hứng và đi xa rồi, Sam Sam mới kéo kéo tay áo Phong Đằng, hỏi: “Tổng giám đốc, người mặc trang phục đời Đường có phải là chức vị to hơn ông chú mặc Âu phục không?”.

Phong Đằng gật đầu.

Sam Sam đắc ý nói: “Tôi biết ngay mà”.

Sau đó không đợi Phong Đằng hỏi tại sao, cô đã nhanh nhảu nói cho anh biết: “Vì ông ấy có bản lĩnh nói xạo không chớp mắt lợi hại hơn nhiều”.

Phong Đằng cười lớn, quan sát gò má đỏ hồng của cô. Chắc cô đã chuếnh choáng say, những lời này, bình thường cô không có gan nói ra, hơn nữa…

Anh nhìn ngón tay cô đang bấu vào tay áo mình… Còn dám lôi lôi kéo kéo anh nữa…

Anh bất giác tỏ vẻ suy nghĩ, đưa tay gọi phục vụ đến, đưa một ly rượu mới cho cô.

“Là gì thế ạ?”. Sam Sam nhìn chất lỏng màu sắc rất đẹp trong tay anh.

“Loại cocktail này nồng độ thấp hơn một chút”.

“Cám ơn tổng giám đốc”.

Sam Sam đón lấy với vẻ cảm kích muôn phần, hoàn toàn không nghĩ rằng đây là boss cao nhất của hai ông lão kia, bản lĩnh nói xạo không chớp mắt còn inh hơn họ N lần.

Loại rượu cocktail này nếm thử thấy mùi rượu rất nhẹ, nhưng nồng độ cồn còn gấp mấy lần loại ban nãy.

Phong Đằng cực kỳ vui vẻ nhìn Tiết Sam Sam, một lúc sau, anh bỗng cau mày: “Hoa cài áo của cô đâu?”.

Lúc vào đây, mỗi một người phụ nữ đều được phát một đóa hoa cài ngực áo, bên dưới đóa hoa có một con số, còn các quý ông sẽ căn cứ vào số đó mà bầu chọn ra người phụ nữ tao nhã nhất. Thế nên rất nhiều người có lòng tranh đoạt “Quý cô thanh lịch nhất” đều đi giao thiệp khắp nơi, nếu không thể cho người khác nhìn thấy số của mình thì ăn vận đẹp mấy cũng như không.

Sam Sam toát mồ hôi lạnh, cô có thể nói là vì cảm thấy gài hoa ở ngực áo quá ngốc nghếch nên đã vứt nó đi không…

Tuyệt đối không thể!

“Đúng rồi! Hoa cài đâu nhỉ?”. Sam Sam kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhìn ngó quanh quất tìm kiếm, sau đó báo cáo với tổng giám đốc: “Rơi mất rồi”.

“… Hoa cài có rơi lên trời được không?”.

“Hừm… không thể nào?”.

“Vậy lúc nãy cô nhìn lên trần nhà làm gì?”.

Sam Sam: “… = =”.

Phong Đằng đưa tay vẫy phục vụ đến: “Cho cô này một đóa hoa cài áo mới”.

Sam Sam vội ngăn lại: “Tổng giám đốc, thôi không cần đâu ạ”.

Phong Đằng chỉ nói hai chữ: “Tiền thưởng”.

Tiền thưởng… tiền thưởng ghê gớm lắm chắc? Người vô tư như cô, không hề có chút hứng thú nào với kiểu lấy tiền bạc bất nghĩa ra hãm hại toàn thể nữ đồng nghiệp phải chịu đói, biết chưa!

>_

Truyện Chữ Hay