Tối đến, chồng tôi tắm rửa xong thì leo lên giường nằm đọc sách với vợ.
Tranh thủ thời gian thư giãn, tôi ngồi bóp vai cho anh và cùng nhau nói chuyện phiếm.
- Mà vợ này, anh bảo.
- Sao thế anh?
- Anh cảm thấy mẹ con nhà bà Ánh chuyển sang nhà mình có vấn đề ấy.
Nói chung là anh không tin tưởng được hai con người này, anh lo lắng cho em.
Nghe vậy, tôi phì cười nói:
- Họ sống bằng mặt không bằng lòng, nhưng em nghĩ họ cũng không tới nỗi mưu mô hại người đâu, em nghĩ chỉ dừng lại ở việc ở ké cho đỡ mất tiền nhà với cả lại được phòng ốc rộng rãi khang trang.
Vả lại, tính bà Ánh thì em biết rõ, lúc nào bà ấy cũng quý cái Ngọc như báu vật, bà ấy thích khoe khoang về con gái mình nên mới vậy, hơn nữa bà ấy còn muốn nhờ vả anh cho cái Ngọc sau này cơ mà.
- Anh thì nghĩ không đơn giản như thế, em phải cẩn thận nhé, anh không ở nhà nhiều nên không yên tâm, mai anh lắp mấy cái camera giấu kín nữa.
Có chuyện gì thì báo ngay cho anh biết nhé.
- Vâng, em biết rồi, tuân lệnh chồng yêu!
Chồng tôi nghe vậy thì hôn chụt một cái lên môi tôi rồi bảo:
- À, anh có chuyện này vui muốn kể cho em này.
- Chuyện gì đó?
- Hôm nay anh gặp lại Kiều Anh.
Tự dưng nghe đến cái tên "Kiều Anh" sống lưng tôi trở nên lạnh ngắt, tim đập nhanh hơn, những ngón tay đang đặt trên bờ vai anh chợt khựng lại...
Kiều Anh, chẳng phải đó là người yêu cũ của anh sao? Cô gái mà anh từng yêu rất nhiều nhưng lại phản bội anh để đến với gã đàn ông giàu hơn trong lúc anh chưa có gì.
Tôi nuốt nước bọt, cô ta tới gặp anh làm gì chứ? Không lẽ...!cô ta...!có ý nối lại tình xưa sao?
Như nhìn ra được nỗi lo trong lòng tôi, chồng tôi mỉm cười giữ chặt tay tôi bảo:
- Hâm, không tin anh à?
Chồng tôi nói vậy tôi mới sực tỉnh, đúng rồi, mình phải tin chồng mình chứ? Chồng tôi lúc nào cũng kể chuyện đi làm hằng ngày, hôm nay gặp bệnh nhân nào rồi bệnh gì, anh đều nói cho tôi.
Cái gì anh ấy cũng muốn kể và chia sẻ với tôi, vậy nên tôi phải hiểu rằng anh ấy kể như vậy là không muốn giấu tôi mà muốn nói cho tôi biết chứ nhỉ?
Chúng tôi đã hứa với nhau là không được giấu nhau chuyện gì rồi mà?
Tôi hít vào một hơi thật sâu rồi bình tĩnh trở lại nói:
- Em tin anh.
Vậy, đã có chuyện gì xảy ra?
Chồng tôi nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen cả mười, anh bắt đầu kể:
- Lúc gặp anh và Kiều Anh cũng rất ngạc nhiên.
Anh không nghĩ là anh và cô ta lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ Kiều Anh cũng không ngờ tới chuyện này.
Cô ta đi vào phòng khám của anh và nói rằng mình bị chóng mặt buồn nôn hay quên.
Anh kiểm tra không thấy có vấn đề gì và yêu cầu K.A đưa phim ảnh thì cô ta đưa tới một bộ hồ sơ, gồm phim ảnh chụp chiếu xét nghiệm máu đen đến cho anh đấy xác nhận.
Mà ảnh chụp phim không phải của viện anh làm, anh xem xong thì kết luận đây là một bộ hồ sơ giả.
Lúc đầu, K.A chối khăng khăng rằng không phải, nhưng anh đã nói: nếu đúng cái phim này là của em thì em cũng chẳng đi đến đây gặp anh được nữa, em rất thông minh khi chọn một tổn thương nhỏ nhưng rất tiếc em lại chọn đúng vị trí nguy hiểm, cái này ko thể lừa đc tôi đâu, đây rõ ràng là phim ảnh của người khác, không khớp với những gì hôm nay tôi khám cho em.
Anh vừa nói xong thì Kiều Anh khụy xuống khóc lóc rồi kéo chặt tay anh khiến anh giật mình, anh đành phải phất tay ra hiệu điều dưỡng ra ngoài để anh nói chuyện riêng với cô ta.
K.A bắt đầu kể lể rằng cô ta có một cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc.
Cô ta đã kết hôn tới lần thứ ba, người chồng này là doanh nhân người Việt.
Ông ta thường xuyên đánh đập cô ta, vết thương trên đầu cũng là do ông ta gây ra.
Cô ta liên tục kể ra mình đã khổ sở trong cuộc hôn nhân ấy như thế nào, cô ta chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này bằng cách khởi kiện chồng cũ.
Nếu thắng, ít ra cô ta sẽ lấy được một chút tài sản từ gã chồng giàu có của mình, nếu thua, cô ta mất tất cả và còn phải bồi thường một số tiền lớn cho chồng cũ.
K.A vừa khóc vừa van xin anh, vì anh là một bác sĩ có tiếng nên sự xác nhận của anh có thể khiến cô ta tăng phần trăm thắng kiện.
Thậm chí cô ta còn dúi cho anh một khoản tiền, anh từ chối và nhất quyết không giúp thì cô ta ở lại khóc lóc ỉ ôi.
Anh đành bảo điều dưỡng vào đuổi cô ta đi.
Nghe anh kể xong mà tôi choáng, thật không thể tin người bạn gái năm xưa của anh lại rơi vào tình cảnh này.
Ta nói nghiệp quật có đúng không nhỉ? Bỏ rơi anh trong lúc anh khó khăn nhất, sẵn sàng làm đám cưới với một người khác vì tiền, giờ đây phải nếm trải hậu quả quá lớn, kết hôn những ba lần, lại còn bị đánh đập hành hạ.
Nghe tới đây, tôi dựa vào vai anh thở dài.
- Haizzzzzz, vậy trấn thương trên đầu của cô ta có nặng lắm không hả anh?