Đúng là mẹ chồng tôi có khác, tôi biết bà đang xỏ xiên bà Ánh mà.
Từ hồi đám cưới tới giờ tôi vẫn chưa gặp lại mẹ tôi lần nào, một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có, ừ thì bà không phải mẹ ruột tôi, nhưng có đến mức đó không nhỉ?
Tôi lúc này mới bước tới ngồi ở vị trí đối diện, Ngọc ngồi bên cạnh mẹ nó, không hiểu sao, vừa thấy mẹ chồng tôi, cái vẻ lấm lét lúc nãy của nó biến mất hẳn.
Vẻ mặt nó hoạt bát, tràn đầy tự tin nói dõng dạc:
- Cháu chào cô ạ.
Mẹ chồng tôi còn chẳng thèm nhìn con bé Ngọc.
Bà Ánh hình như không hiểu mẹ chồng tôi đang xỏ xiên nên nói tiếp:
- Ở quê nhiều việc quá bà ạ.
Con bé Ngọc nhà tôi vừa mới thi đỗ đại học xong nên lên đây tìm phòng trọ bà sui ạ.
Mà, con bé này còn nhỏ, mới lên thành phố nên nhiều thứ còn không biết, tôi tìm mấy nhà trọ cho nó nhưng chẳng có chỗ nào yên tâm, an ninh ở Hà Nội chán quá bà ạ.
Con bé ngờ nghệch lắm, mới mười tám tuổi tôi lại sợ nó bị lừa thì lại khổ.
Thế nên tôi đang muốn cho nó ở chung với chị cho nó an toàn, mà nhà lại gần trường nữa.
Hai hàng mày tôi nhíu chặt lại, cảm giác bà phân biệt đối xử giữa tôi và cái Ngọc thật rõ rệt.
Ừ thì chúng tôi không phải mẹ con ruột, với lại bà ta từng bán tôi đi cơ mà.
Nhưng có tới mức như vậy không nhỉ? Hà Nội có bao nhiêu nhà trọ, ngày xưa tôi cũng lên thành phố tự mình đi thuê, làm gì đến mức như bà Ánh nói.
Tôi có cảm giác như bà ấy đang lợi dụng mình vậy
Mẹ chồng tôi nghe bà Ánh nói vậy thì liếc sang nhìn tôi đánh ý là bà đang không thích.
Tôi và mẹ chồng còn chưa kịp nói gì thì bà Ánh đã quay sang nói chuyện với tôi, hình như bây giờ bà ấy mới để ý đến sự tồn tại của tôi thì phải.
- À, mẹ gửi tạm cái Ngọc cho con vài tháng nhé, khi nào tìm được phòng nào tốt thì mẹ bảo nó chuyển đi.
Em gái con còn ngốc lắm, con biết mà, nhờ con chỉ dạy nó thêm nhé.
Vừa nói, bà Ánh vừa vỗ vỗ lưng cái Ngọc như ra hiệu, thấy vậy, cái Ngọc liền cúi đầu xuống nói:
- Chị cho em ở cùng với chị được không? Em sẽ chăm sóc chị, tuy em còn vụng lắm nhưng em sẽ nấu cơm cho chị, nếu chị thấy phiền thì em thay luôn giúp việc cho chị cũng được ạ.
Tại...!lần trước em với mẹ đi thuê phòng, có một anh chủ phòng cứ nhìn chằm chằm em xong xin số của em, thậm chí còn suýt...
Nói tới đây, Ngọc rơm rớm lấy tay quệt nước mắt.
Gì vậy trời? Đến mức như thế cơ à? không biết có phải thật không nhưng thấy thương thật.
Cái Ngọc ngập ngừng nói tiếp:
- Vậy nên em sợ lắm ạ, em biết chị đang bầu, mà anh Phong lại bận, chị cho em ở cùng với chị nhé, em sẽ bầu bạn với chị cho chị đỡ buồn, xa nhau lâu em cũng nhớ chị lắm, được không chị?
- Nói chung là tôi thấy con dâu tôi ở một mình cũng tốt.
Với lại bà bảo cái Ngọc mới lên còn ngờ nghệch, tôi sợ nó không biết việc, giúp việc thằng Phong thuê toàn người chất lượng, nấu toàn mấy món phức tạp,e rằng...
Mẹ chồng tôi nói như một vị thần, hihi, hạnh phúc ghê gớm.
Bà lúc nào cũng ra mặt bảo vệ tôi, vì tôi không có mẹ nên tôi coi mẹ như mẹ ruột.
Vậy nên tình cảm hai mẹ con thắm thiết lắm.
Ai bảo làm dâu nhà giàu là khổ? Tôi và mẹ chồng sống chung với nhau rất hòa thuận.
Nghe tới đây, hai mẹ con bà Ánh đều sa sẩm mặt mày.
Biết khó thuyết phục được mẹ chồng tôi, bà Ánh quay ra thuyết phục tôi.
- Đúng là cái Ngọc nó vụng lắm, thế nên mới cần ở cạnh chị để chị chỉ bảo nhiều thêm.
Tôi cũng muốn cái Ngọc nó ra ngoài sống tự lập, nhưng lúc lên đây nó cứ nằng nặc muốn ở cùng chị, còn bảo nhớ chị nữa.
Tôi biết là phiền lắm nhưng mà...
Bà Ánh vừa nói vừa liếc tôi, thật sự bà ấy đang đưa tôi vào tình thế khó xử.
Tôi khẽ thở dài, mang tiếng chị lấy được chồng ở thành phố, nhà còn phòng mà lại không cho em nuôi ở thì cũng...
Bất quá, sau một hồi suy nghĩ, tôi đành nói:
- Thôi được rồi, nhà con còn một phòng cho khách ở.
Mai con sẽ bảo anh Phong tìm thợ sửa sang xây lại, em Ngọc vào ở phòng đó cũng được ạ.
Chỉ chờ tôi nói có thế, bà Ánh với cái Ngọc liền reo lên:
- Ôi, tốt quá tốt quá.
Cảm ơn Hạnh nhé.
Mẹ chồng tôi chỉ nhìn tôi rồi lắc đầu.
Bà Ánh ở cạnh lại bắt đầu chuyển sang đề tài khác.
- À bà sui ơi, con Ngọc nhà tôi mới đỗ trường đại học y đấy, nghe đâu cũng là trường của con rể nhờ.
- Ừ thế à?