Bà Hồng nghe đến đó thì cả cơ thể run lên bần bật, cảm giác thất kinh hiện rõ trên gương mặt của bà ta.
Những người xung quanh trố mắt nhìn bà Hồng.
Cao Mỹ Hạnh ở bên cạnh còn khốn đốn hơn nữa, gương mặt cô ta chuyển từ xanh sang đỏ rồi lại sang trắng, hệt như một con tắc kè.
Không ngờ đúng không? Tính làm nhục tôi nhưng lại bất thành, còn lộ ra chiêu trò giơ bẩn của mình nữa.
Càng lúc, tôi càng nhìn ra cái bộ mặt giả dối của Cao Mỹ Hạnh, thật sự là rất buồn nôn!
Mẹ CMH nắm chặt lấy cái điện thoại rồi đút vào túi quần, bà ta liền giấu giếm cái gương mặt hoảng loạn vừa nãy mà thay vào đó bằng gương mặt tức giận.
Bà chỉ thẳng tay vào mặt tôi mà diễn kịch tiếp:
- Con đ.ĩ thõa này, có phải là mày lại bày trò gì đúng không? Mày thật cao tay, hết dở trò lên giường với con rể của tao, giờ thì lại đổi trắng thay đen cái thai của con gái tao à? Đứa trẻ thì có tội gì?
Cao Mỹ Hạnh chỉ đợi có vậy là ôm mặt khóc nức nở, cô ta vừa khóc vừa cất giọng ai oán:
- Con của mẹ, mẹ thực sự xin lỗi, là mẹ có lỗi với con...!Mẹ xin lỗi con vì đã không thể đòi lại công bằng cho con...
Bà Hồng nghe con mình khóc thì trở nên điên tiết, bà ta như một con thú bị chọc điên mà hùng hổ lao vào tôi hét lên:
- Đm con pò, mày ác độc nó vừa phải thôi, con nó mày cũng không tha hả?
Bà ta chưa kịp xông vào đánh tôi thì bị hai anh bảo vệ can lại, tôi nhìn bà ta gào lên vì cùng quẫn mà không khỏi hoảng sợ.
Tôi trấn an mình, cây ngay không sợ chết đứng, tôi không để hai cái con người điên khùng này diễn kịch dọa nạt mình nữa.
Tôi đứng thẳng nhìn sang Cao Mỹ Hạnh mà nói:
- Được rồi, tạm bỏ qua cuộc điện thoại vừa nãy, vậy thì hai người hãy cho tôi bằng chứng xác nhận Cao Mỹ Hạnh và Vũ Đình Phong hẹn hò với nhau đi? Hay có cần tôi gọi anh Phong đến để ba mặt một lời nói với các người không?
Chỉ cần tôi nhắc đến tên Phong thôi là hai mẹ con họ đã như bị đánh trúng tim đen mà khựng lại.
Bà Hồng trợn mắt nhìn tôi, những tia máu giăng kín lòng trắng, bà ta giống như hận không thể lao vào xé xác tôi ra thành hàng vạn mảnh.
- Con chó! Mày có phải là người không? Sao mày có thể chó đến cái mức độ như thế? Mày...
- Cảm phiền bà nói năng cho lịch sự, nếu không tôi sẽ bảo chồng tôi kiện bà vì tội phỉ báng đấy.
Toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm nay tôi đã bảo chị Vy ghi âm lại rồi.
Tôi không có thì giờ ngồi đây nghe bà chửi rủa, cái tôi cần là bằng chứng!
Bà Hồng nghe vậy thì tự dưng mặt xám xịt hết cả lại, tôi nói như vậy là đánh liều, tôi nhìn sang mặt chị Vy với đôi mắt khẩn cầu.
Chị nhìn tôi rồi mỉm cười nói:
- Đúng vậy, toàn bộ cuộc trò chuyện đã được tôi ghi âm vào điện thoại rồi.
Ơn trời, may là chị ủng hộ tôi!
Xong việc, tôi quay sang những người xung quanh, nhìn từng người mà nói:
- Các người ở đây chỉ nghe phong thanh tin đồn ở trên mạng, tin đồn đó tôi cũng đã đọc nhưng không hề có một bằng chứng hay hình ảnh xác thực nào, vậy mà các người cũng tin? Các người tin miệng từ người khác nói đến thế à? Vậy được, hôm nay tôi sẽ làm rõ chuyện này, cái tôi cần là bằng chứng, nếu bà Hồng đây đã tự nhận rằng Cao Mỹ Hạnh và Vũ Đình Phong yêu nhau, tôi là kẻ chen chân vào, vậy được tôi chỉ cần một hình ảnh chứng minh cho điều đó thôi.
Còn về phần tôi, người đang đi cùng tôi là chị Vy, bạn thân của anh Vũ Đình Phong, chị ấy là bằng chứng của tôi, chúng tôi đang yêu nhau và sắp cưới nhau.
Anh Phong không hề có một mối quan hệ thân thiết nào với Cao Mỹ Hạnh! Hơn nữa, cuộc điện thoại kia mọi người đều cũng đã nghe thấy rõ ràng rồi phải không?