Hơn 100 năm đã trôi qua kể từ khi tôi được sinh ra . Đó là một kiếp sống khá dài, giờ khi tôi nghĩ về điều đó.
Khi cởi áo trong ra , một cơ thể đầy nếp nhăn xuất hiện , giống như lớp da của cá sấu .
... Cơ thể này đã trở nên già cỗi và xấu xí trong những năm qua , nó không thể nào tiến thêm xa hơn nữa .
Tôi nghĩ vậy khi nhìn vào cơ thể đầy nếp nhăn của mình được phản chiếu trên tấm gương lớn trong võ đường .
Khi quan sát kĩ , cơ thể này yếu đuối và mỏng manh như một nhành cây chết với nhiều nếp nhăn hằn dấu trên da.
Được sinh ra từ hơn 100 năm trước.
Gần như toàn bộ số thời gian đó đã được dành trọn cho niềm đam mê với võ thuật của tôi.
Cơ thể này đã đạt đến giới hạn của nó sau khi liên tục đẩy nó đến cực hạn trong hơn một trăm năm qua ,vậy nên không có gì để phàn nàn về việc này .
...Người mạnh nhất ư ? ....ha. Tôi tự hỏi mình đã làm bao nhiêu việc ngu ngốc khi theo đuổi hai từ này.
Những ngày khi mà cơ thể này còn có thể tiến tới xa hơn đã không còn nữa rồi. Hàng ngày cơ thể này lại được đưa vào những bài kiểm tra sức chịu đựng và phải nhận vô số chấn thương tồi tệ hơn nhiều so với thông thường .
Các lớp cơ bắp đã có được giờ đã bị teo lại , và thứ duy nhất còn lại là cơ thể tàn tạ này .
Tuy nhiên , bằng cách mặc áo giáp , sức mạnh cơ bắp tôi được gia tăng . Nếu công nghệ dễ hiểu hơn và có thể đạt được sức mạnh nhanh hơn so với「Võ Thuật」, thì tôi đã nhắm vào nó ngay từ đầu .
「Khụ, khụ, khụ…」
Khi tôi ho, lượng máu tôi ho ra nhiều đến nỗi người ta phải từ hỏi chỗ đó từ đâu ra trong cái cơ thể khô héo này.
Một cơ thể đã qua hơn một trăm năm tuổi , xuất huyết phổi là hoàn toàn phù hợp . Tôi đã mất đi tất cả sức lực để chống cự , khi tôi ngồi thẳng ( seiza ) , cơ thể tôi đổ vê phía trước .
... Tôi đã được chẩn đoán mắc một căn bệnh . Nó ảnh hưởng đến phổi , và gây chảy máu bên trong, đó là một căn bệnh hiếm gặp có thể gây ra tử vong . Có cách để chữa trị nó , nhưng có vẻ như cơ thể già cỗi này không còn có thể chịu đựng được các biện pháp chữa trị bằng y tế .Đó là căn bệnh mà đến cả sư phụ tôi cũng không thể qua khỏi được.Vậy nên việc một người còn thiếu kinh nghiệm như tôi không thể chống lại căn bệnh này cũng không có gì là khó hiểu.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của đời mình , tôi nhớ lại điều mà sư phụ đã từng nói . Ở một nơi rất là xa , tận cùng của thế giới này , có một nơi gọi là「Nihon」, là cố hương của sư phụ , nơi có thuốc có thể trị bệnh, thật là đáng tiếc.
Vào lúc đó , việc hoàn thiện võ thuật quan trọng hơn so với việc làm lời khuyên của sư phụ, thật đáng tiếc , do đó chấp nhận hậu quả là một điều tất yếu . Đúng vậy , tôi đã hiểu rõ cảm giác đó .
「Fu, kukuku…」
Tiếng cười của của một ông già được nặn ra cùng một đống máu vang lên trong vô thức.
── Khi nghĩ về quá khứ , tôi đã nhận ra cuộc sống của tôi chỉ chứa đầy sự tiếc nuối . Tôi chẳng thề làm gì hơn ngoài việc cười vào sự ngu ngốc của chính mình.
Tôi cống hiến hết mình vào「Võ Thuật」vậy nên tôi đã không có vợ hay con cái gì cả.
Tôi không bận tâm đến việc làm giàu mà tiếp tục theo đuổi võ thuật .
Và để nhìn đệ tử của tôi , người mà tôi xem như con gái ruột của mình , đạt đến được đỉnh cao có vẻ như không thể thực hiện được , bởi vì tôi đã sắp đi đến cuối con đường của cuộc đời.
... Nhưng , điều đó không quan trọng .
Mặc dù tôi đã cống hiến hơn một trăm năm vào võ thuật , mà vẫn chưa thể đạt tới một thoáng đỉnh cao . Việc đó thật đáng thất vọng .
Sư phụ đó đã nói rằng rằng đã đặt chân vào tầng thứ ba . Nếu vậy thì tôi đã đi được bao xa , tầng hai hay vẫn ở tầng một ー
Nếu tôi cố gắng để hiêu được những bản chất và tinh hoa của võ thuật thay vì chỉ dựa vào sức mạnh thì tôi đã có thể có tiến xa hơn được một chút nữa.
Người ta thường nói rằng những nuối tiếc cứ chồng chất lên trong cuộc sống của mỗi người . Ngay cả khi con người có thể có tuổi thọ lâu dài , cuộc đời tôi vẫn sẽ bị lấp đầy bởi những hối tiếc bất kể có ra sao.
Có một người vợ ư ? chả cần thiết ,con cái cũng vậy . Tiền bạc cũng chả không cần , chẳng cần thứ gì cả .
Do đó , thượng đế , tôi ... tôi và võ thuật . Hãy cho tôi thêm thời gian để hoàn thiện võ thuật của tôi .
Tôi nghĩ rằng tôi đã hành động như một đứa trẻ ăn vạ . Nhưng dù vậy, tôi vẫn ước mình có thêm thời gian.
「──Á~, Sư phụ!」
Cửa của võ đường bật tung ra , và môn đệ yêu dấu của tôi xông vào .
Hiện tại , tôi bị ngã xuống sàn và áo thụng của tôi đã bị vấy máu .
Con bé vội vã chạy về phía tôi , và nhẹ nhàng đỡ cơ thể của tôi dậy , giống như một khúc gỗ đã chết .
Nước mắt chảy dài trên mi mắt run rẩy của con bé.
「 Làm ơn đừng bỏ cuộc! Làm ơn đừng bỏ con lại mà , làm ơn đi, oa…!」
Như một con đập bị vỡ , những giọt nước mắt tuôn trào trên đôi mắt của đệ tử bé bỏng của tôi và rơi xuống trên gương mặt của con bé .
Mỗi lần rơi , trong như nước , rơi thẳng vào mặt tôi và hòa lẫn với máu tôi .
Sau đó , cô bé dùng ngón trỏ mảnh mai nhỏ bé của mình chọc nhẹ vào người tôi . Tôi mở đôi mắt của mình ra như đã tỉnh dậy từ một giấc ngủ .
「Sư phụ ! Con đây , Alma-desu! Người có nghe rõ con nói không-desu !?」
Môn đệ của tôi ー Alma , ánh mắt con bé tập trung vào tôi , cố mỉm cười trong lúc vẫn khóc nức nở .
Ngay cả khi cố nín lại , tiếng sụt sịt vẫn cứ phát ra ー Tôi hiểu , đầu tôi đang được vuốt ve , và tôi không thể di chuyển cơ thể mình được .
... Khi tôi còn ở tuổi bốn mươi , tôi đã nhận nuôi một cô gái nhỏ không có bất kỳ người thân nào cả .Tôi không có ý định dành nhiều thời gian với cô bé và phát triển một mối quan hề gần gũi .
Khi tôi nhận nuôi cô bé mới 12 tuổi. Khi tôi 60 tuổi, cô bé đã có khuôn mặt của một cô thiếu nữ 15-16 tuổi.
Sư phụ tôi cảm thấy rất ngạc nhiên vì điều đó và nghĩ rằng nếu cô bé là người thì chắc là ma quỷ hiện hình. Tuy nhiên nếu nhìn các đặc điểm của ngoại hình của cô bé thì bạn sẽ hiểu tại sao cố bé trông còn trẻ vậy.
So với tộc người , Alma có đôi tai dài và nhọn ー một đặc điểm đặc biệt của tộc Elf được ban phước với cuộc sống trường thọ .
Diện mạo của con bé là một đứa trẻ con người ở độ tuổi 12 , nhưng mặc dù trông như 12 tuổi , chủng tộc con bé phát triển khoảng chậm hơn khoảng 10 lần so với con người .
Tôi đã luôn muốn có một đứa con gái nhưng trời ạ. Một lão già hơn 100 tuổi và cô gái 16 tuổi— chúng tôi trông giống ông nội và cháu nội thì hơn
「Đ-đừng … khóc … Alma….L-Là một võ sinh của môn phái Shijima … con dễ khóc quá đấy.」
Tôi đã không thể di chuyển bàn tay của mình , nhưng bằng cách nào đó có thể thốt được ra một vài từ .
Sau đó , một nụ cười hiện lên trên gương mặt con bé và nó ngừng khóc .
「Người đã tỉnh lại-desu.... Ah !」
Phát ra một âm thanh hạnh phúc pha chút run rẩy trong giọng nói , sau đó con bé nhận thấy rằng tôi đã không còn nhiều sức lực nữa .
....Có lẽ chết sẽ tốt hơn khi không ai khóc .
Trước đây không lâu , Alma đã cố gắng trong tuyệt vọng sử dụng ma thuật để giúp tôi phục hồi từ rìa của cái chết , và đó là lý do vì sao tôi còn sống đến giờ, cho phép tôi có thể nói chuyện bình thường .
Tuy nhiên , tình trạng của tôi ngay lúc này giống như một chiếc bình đầy lỗ . Khi ma thuật của con bé đổ vào tôi , tôi cảm thấy như thể nó đang được đổ vào một cái hố không đáy . Ma thuật ban đầu có nghĩa là để điều trị những người bị thương , do đó một ma thuật sử dụng để đánh lừa tử thần không tồn tại ở thế giới này .
...Đây là một thứ đáng để mong đợi , đệ tử yêu quý của ta .
Tuy nhiên , con sẽ không thể thừa nhận nó được . Alma , khi ta nghe con gọi ta là cha , ta đã cảm thấy hơi bối rối . Sự thật là ta cảm thấy vui một chút , ngay cả khi chỉ là một chút , ta vui vì con cảm thấy như vậy .
「Không sao đâu…dừng ma thuật của con lại.Thời khắc đó đã gần đến với ta rồi .」
Tôi cuối cùng đã tập trung đủ sức mạnh , do vậy tôi di chuyển tay mình và đặt nó lên lên tay Alma .
Mặc dù con bé cảm thấy nhẹ nhõm ,nhưng gương mặt của Alma chỉ có đầy vẻ tuyệt vọng.
"Không....Không-desu ! Làm ơn , không phải lúc này , không phải lúc để người bỏ cuộc ! Việc huấn luyện của con vẫn chưa hoàn thành , làm ơn đừng nói một điều ích kỷ như vậy !"
Khóc như một đứa trẻ , Alma từ chối lắng nghe lời nói của tôi .
...Cảm xúc của con bé , tôi hoàn toàn hiểu điều đó . Tôi cũng đã bùng phát một cơn giận , và nói những điều tương tự khi sư phụ của tôi đã chết .
Tuy nhiên , cảm xúc của tôi vào lúc đó , nếu tôi nhớ đúng , thì tôi đã không biểu lộ chúng bằng lời .
Khi sư phụ của tôi chết , tôi đã có thể chấp nhận sự thật đó và đi theo con đường của ông ấy để tích lũy kiến thức về「Võ Thuật」ー những cảm giác đó đã giúp tôi có thể tiếp tục sống trong thế giới này vào lúc đó .
Tôi đã tiếp tục luyện tập, nhưng tất cả đều vô ích . Nghĩ kĩ thì , khi sư phụ còn sống , ông đã dành toàn bộ cuộc đời mình vào tập luyện võ thuậtー
... Kết quả có thể dễ dàng đoán được .
Tôi đã đi theo cùng một con đường và sẽ chết theo cùng một cách . Và nếu đúng như vậy , thì sư phụ và tôi có lẽ đã trải quả những điều tương tự .
...Aaa , những suy nghĩ trước đó đã nổi lên , tôi sẽ không thể chứng kiến sự trưởng thành của môn đệ mình trong tương lai , như tôi nghĩ , đúng là một sự xấu hổ .
「Nghe đây , Alma... Đây sẽ là những lời cuối cùng của ta đối với con. Như một người cha , và như một người thầy...con sẽ lắng nghe chứ?」
「ーKhông , không , không , không... làm ơn đừng đi mà , sư phụ...」
Vào thời khắc cuối cùng , con bé đã gục ngã và khóc .
Hãy bình tĩnh lại nào , Alma.
Ít nhất thì tôi muốn dạy cho con bé về những tuyệt kĩ của tôi...nhưng có vẻ như tôi không còn cơ hội để làm việc đó nữa .
Khi ho nhẹ máu vẫn tiếp tục chảy ra nhưng không nhiều như lúc trước .
Cơ quan nội tạng của tôi , chúng đã đạt đến giới hạn của mình . Việc nó bắt nó hoạt động hơn nữa trong tình trạng này thật vô lý , cơ thể này đã già cỗi và xấu xí .Đó là sự thật .
Chỉ còn lại một chút thời gian . Ít nhất , tôi muốn truyền đạt lại thư gì đó.
Tôi đợi cho Alma đến khi bình tĩnh lại . Mặc dù tôi đã nói rằng tôi muốn đưa cho con bé một cái gì đó , nó không quan trọng như khi nói.
Sư phụ truyền lại tuyệt kĩ của mình cho môn đệ của ông , để kế vị môn phái Shijima , đã đến thời điểm để cho thế hệ tương lai thừa kế những di sản cũ .
Sau môt lúc , nước mắt vẫn đang chạy ー nhưng có vẻ như Alma đã có thể bình tĩnh lại một chút .
... Đứa trẻ này rất mạnh mẽ . Là sư phụ và cha, tôi cảm thấy rất tự hào .
Hít một hơi nhỏ , tôi nói ra những gì mà tôi đã sắp xếp từ trước .
Ngọn lửa của sự sống có thể bị tàn lụi một cách bất ngờ , Shijima là tất cả những gì ta có thể cho con vì vậy hãy tha thứ cho ta , Alma .
「Thứ nhất, là sư phụ của con, Slava Shijima…Hãy chìa tay của con ra , Alma.」
Trong khi sụt sịt mũi của mình , Alma đã làm chính xác như tôi đã nói, và chìa tay ra. .
Trong khi tôi nhận thấy sự sống của mình tiếp tục trượt đi khỏi cơ thể mình , tôi với tay vào chiếc túi trong quần mình.
Dù sao đi nữa , thì hôm nay sẽ đánh dấu cái chết của tôi . Có vẻ như tôi đã hoàn toàn không biết gì về thực tế này do suy nghĩ về thứ khác ,những thứ quan trọng hơn .
「Đây là một chìa khóa-desu?」
「Umu… con sẽ tiếp quản võ đường , và trở thành sư phụ , khi ta không còn được không?」
「Ý của người là …? Vâng, con hiểu rồi-desu.」
「Đây là… chìa khóa để mở khóa những gì được niêm phong ở phía sau . Những thứ giữ ở đó ... là cuộn giấy chứa tất cả những tuyệt học phái Shijima. Những thứ mà sư phụ của ta đã nói , viết xuống và giữ bí mật . Chỉ có hai người biết đến sự tồn tại của nó , sư phụ của ta và ta...」
Tôi ho ra máu và thở một cách khó khắn .
Có rất ít thời gian còn lại . Tôi phải làm nhanh hơn và truyền đạt lại những lời của tôi cho đứa trẻ này như một người cha .
Tôi cố gắng trong tuyệt vọng để thở , và tiếp tục nói .
「Nhưng ,bây giờ ,con là người thứ ba....Alma ,con không được bất cẩn nói cho ai biết về sự tồn tại của cuộn giấy .Khi con đã hoàn toàn làm chủ được tất cả mọi thứ trong đó , con sẽ là chủ nhân chính thức của môn phái Shijima... Ta phó thác lại môn phái Shijima cho con , Alma.」
「...Hai, con sẽ chấp nhận nó , sư phụ.」
「Vào ngày đó , con sẽ trở thành Alma Shijima...kuku...kuku...ka fu , ge fu !」
「Sư phụ!!」
Chết tiệt . Tôi chỉ có thể chịu đựng được chừng đó , cảm giac cứ như thể một miếng vải rách vậy .
Ho thường xuyên , những giọt sự sống cứ trôi dần đi.
Những cơn đau cấp tính mỗi khi tôi ho khiến tôi cảm thấy như phổi của mình đã bị thủng .
Tuy nhiên , ông già này vẫn muốn truyền đạt suy nghĩ của mình .
「Tiếp theo...là từ giờ , đây sẽ là những lời của ー Slave Weser như một người cha...ahh...」
「Làm ơn đi , như vậy là đủ rồi ! Người sẽ thực sự chết đó-desu!」
Giọng nói dễ thương như thường lệ của con bé trở nên run rẩy , và con bé đã hiểu được tình trạng của tôi rất rõ ràng.
Đứa con gái duy nhất của tôi , có thể nói vậy . Sáu mươi năm sống cùng nhau đã trải qua , phần lớn thời gian tôi đã không hành động như một người cha .
Đó là sự tệ hại của tôi , chỉ khi cuối đời tôi mới hành động giống như hình tượng một người cha .
Tôi đặt tay lên trên đỉnh đầu Alam đang run rẩy trong tuyệt vọng của Alma.
Tôi nghĩ rằng cánh tay tôi đã không còn sức lựcー nhưng không ngờ , con người đôi khi lại làm ra phép lạ .
Chấp nhận bàn tay đầy máu của tôi , Alma đã nhận ra điều này sẽ là khoảnh khắc cuối cùng của tôi , con bé trở nên im lặng và cắn môi.
「Ta yêu con. Ta không có vợ hay con cái gì cả, nhưng con đã luôn là người đã cho ta một nụ cười tươi sáng , và đôi với ta thì việc coi con là con gái của mình là một điều không thể phủ nhận được....Con đã được ban phước một cuộc sống trường tồn . Vì vậy , hãy tìm một người đàn ông tốt và sinh con . Và , hãy cho đứa trẻ đó thật nhiều tình yêu thương và niềm vui. Ta cầu nguyện cho con gái của ta có thể tìm thấy được hạnh phúc của mìnhー」
Tôi nói xong những thứ tôi đã hy vọng , và tôi cảm thấy rất thoải mái .
Những giọt nước mắt tiếp tục rơi từ đôi mắt của Alma , nhưng chúng dường như đã ngừng một thoáng.
... Để một đứa trẻ mất cha mẹ , tôi là cha mẹ nuôi của nó . Điều này rất buồn , nhưng tôi cảm thấy rất vui .
Ta cầu nguyện con gái ta sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc , và sẽ có thể sống trong bình yên .
Tôi nói những gì tôi muốn . Tất cả hối tiếc trong quá khứ của tôi dường như đã tan biến , và tôi thấy nhẹ nhõm và hài lòng một cách bất ngờ.
...Tuy nhiên , sự tiếc nuối mới lại được sinh ra .Nói về hạnh phúc , có lẽ tôi đã nên kết hôn . Nhưng nếu vậy thì , Alma sẽ không trở thành đứa con của tôi .
...Vậy thì thế này cũng được.
「Sư phụ...?Sư phụ!!」
Giọng nói của Alma trở nên xa dần . Tôi cảm thấy ấm áp , sau đó ý thức tôi đã mờ nhạt xa hơn và xa hơn .
Ah─
Hối tiếc của mình vẫn còn , nhưng có vẻ đây đã là một quãng đời tốt đẹp.
Cùng lúc bàn tay tôi trượt khỏi đầu Alma , và tâm trí tôi rơi vào bóng đêm.
...Hy vọng rằng , kiếp sống tiếp theo tôi muốn sống mà không phải hối tiếc .
♦ ♦ ♦
...Đó là đáng lẽ là những ý nghĩ cuối cùng của tôi , nhưng cái quái gì thế .
Trước mắt tôi , tôi thấy hình dáng một người đàn ông và một người phụ nữ .
Nhìn đặc điểm ngoại hình của họ.... đôi tai dài và nhọn , họ là hai người thuộc tộc Elf
Họ là những người tộc Elf có thể giống như Almaー Trước hết , tộc Elf sống biệt lập với thế giới bên ngoàiー từ quan điểm của tôi , tôi không chắc rằng hai người này có thuộc tộc Elf hay không.
「Con yêu , con đang nhìn chúng ta à?」
「Ah, nhìn đây nào… Anh thắc mắc không biết thằng bé có hiểu những gì em nói hay không ở độ tuổi này?」
Hai người cười vui vẻ khi nhìn vào khuôn mặt của tôi .
... Điều đó thật kỳ lạ . Người đàn ông và người phụ nữ này , họ cười mỗi khi tôi di chuyển .
Tôi thắc mắc có lẽ có một đứa bé bên cạnh tôi . Vì vậy , tôi quay đầu mình để liếc qua .
Tuy nhiên , tôi có thể nhìn thấy chỉ là những thanh gỗ . Với cảm giác mềm mại trên lưng mình , khi tôi đã xác định được điều đó tôi đã bị đưa vào ngủ trên một chiếc giường .
...Không không , chờ chút đã . Tình hình này . Trước hết , tôi chắc chắn đã chầu trời rồi mà .
Vậy nên , tại sao tôi lại nằm xuống như thế này ? Hơn thế nữa , chiếc giường này , nó bé quá.
「Oh! Thằng bé đang quay đầu kìa . Con đang không đồng ý với những lời của chúng ta sao?」
「Dawa, con không thích thế . Nếu vậy thì mẹ con sẽ buồn đó.」
「Haha, Đúng vậy.」
Người đàn ông và người phụ nữ này , họ nhìn nhau và cười .
... Cái gì , cảm giác khó chịu này...Có gì đó không đúng .
Chuyện quái gì xảy ra với mình thế?
Tôi nhận được nhiều thứ căn nhắc , nhưng những suy nghĩ của tôi cứ rối tung lên và tôi không thể nào tìm ra một câu trả lời thích hợp.
Nhưng cùng lúc đó , một câu trả lời không thể nào chối bỏ được hiện lên trong ý nghĩ của tôi , sau đó tôi cảm thấy lạnh cột sống.
「Hey, anh có thể ẵm thằng bé được không?」
「Vâng , không sao đâu.」
Trong trạng thái cực kì hạnh phúc , hai người nắm tay quấn quanh cả hai bên người tôi .
...Không thể nào , đối với một người đang ở độ tuổi của tôi , tôi quá gầy .
Không , thứ này còn hơn cả gầy , thay vào đó ... tôi quá nhỏ !
「Yosh ! Đây là Papa~」
Như vậy , cơ thể tôi đã sớm bị bế lên mà không có bất kỳ sự phản kháng nào .
Sau khi được bế lên , trong ánh mắt tôi là một người đàn ông , đây là papa , và những lời lẽ đó có lẽ được nói với tôi .
Không đời nào , Mìnhー
「Ufufu, đừng quên Mana cũng đang ở đây chứ. Hey, Slava-chan? Đây là Mama nè~」
…Đột nhiên , cái tên đó đã được thốt ra , và tôi cứng đơ lại .
Không đời nào , mình đang ở trong cơ thể của một đứa bé có phải đây là một giấc mơ hay sao ... nhưng điều này thực sự là một giấc mơ ư ?
Nhưng cảm thấy thực hơn là đang mơ . Nhưng việc tôi trong cơ thể nhỏ nàyー
「Hey, Slava, tên con là Slava , nó là tên của một vị võ sư vĩ đại người đã trở thành một huyền thoại đó ! Đó là tên người duy nhất mà Alma-sama kính trọng ! Con cũng sẽ lớn lên trở thành một người đàn ông đáng kính~ Slava !」
──Gì nữa ? Alma-sama?
Slava và Alma . Sự kết hợp đó mang lại cho tôi cảm giác đau đầu .
Câu trả lời tôi đã được đưa ra một thứ vào lúc này liên quan đến tôi . Bởi vì tên của tôi đã được đề cập đến , tình huống này trở nên thật lố bịch .
Có lẽ , có thể mình có khả năng là ー trở thành đứa con của cặp vợ chồng này !?
「N~, hình dạng của đôi tai con giống Mama của con rất nhiều . Chúng thật mảnh mai và đẹp đẽ.」
「Ara, khuôn mặt của thằng bé giống anh hơn . Em nghĩ con trai chúng ta , Slava, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ đáng yêu.」
Cảnh tượng này diễn ra trước mắt tôi , lúc này không có gì để chối cãi cả .
Tôi thực sự muốn nhấn mạnh một thực tế là tôi đã chết rồi và đây chỉ là một giấc mơ nhưngー cho dù thế nào đi nữa , đây là thực tế và tôi có thể cảm nhận ý thức của mình .
Hừ , nếu nó là như thế này thì.
Mình thực sự , đúngー là con trai của cặp vợ chồng này rồi .
Cuộc sống của tôi đã kết thúc , và tôi đã chết .
...Nhưng lại không ngờ rằng Cái Chết sẽ lại có một chuyển biến bất ngờ như vậy.
Cặp vợ chồng luân phiên ẵm tôi , với khuôn mặt họ tràn đầy vẻ hạnh phúcー lặp đi lặp lại , theo bản năng của một đứa trẻー tôi đã bị tấn công bởi cơn buồn ngủ .
Ở đây , có lẽ nếu mình thức dậy ở đây ,thì có lẽ mình sẽ thức dậy ở thiên đường .
Nhưng nếu , nếu cơ thể này được tạo ra từ người đàn ông và người phụ nữ này thìー
Cuộc sống này , mình sẽ sống làm sao để không còn hối tiếc .
Mình sẽ vượt qua cho dù co bao nhiêu chướng ngại và trở thành số một, mình sẽ trèo lên đỉnh cao. Mình xin long trọng thề.