Đêm hôm đó trời mưa. Mưa xối xả tầm tã, ướt đẫm cả vệ đường.
Sachs ngồi bên trong phòng, nghiền ngẫm một cuốn sách. Trên cổ tay anh ta, chiếc đồng hồ báo hiệu nửa đêm đang tới gần. Đang định nằm xuống giường cho một giấc chiêm bao, anh ta bỗng chợt thấy viên quản gia bước vào.
Viên quản gia thông báo, rằng có vị khách lạ đang đứng gần cửa vào dinh thự nhà anh ta, trên tay không cầm lấy một chiếc ô hay gì.
Sachs lập tức ra lệnh tống cổ vị khách đi, thế nhưng viên quản gia lại ái ngại mà đáp.
“Nhưng thưa ngài, vị khách đứng ngoài đó… trông rất giống với lại con gái nhà Siegfried.”
Thấy vậy Sachs tự thân bước lại chỗ cửa vào, dặn quản gia không cần phải theo gót anh ta.
Anh ta mở cánh cửa, và phát hiện đúng là Brunhild đang đứng đó. Bộ quân phục màu đỏ, không có gì che chắn, đã ướt sũng khắp nơi. Ngay cả đến khuôn mặt Brunhild cũng ướt sũng, nhưng nguyên do phần nhiều không phải vì nước mưa.
“C-chuyện gì đấy…!?”
Đêm hôm như thế này, trong cái bộ dạng đấy, ngay trước nhà anh ta… rốt cuộc là cô gái đã trải qua chuyện gì?
Khuôn mặt nhuốm màu máu, cô gái chỉ thẫn thờ nhìn về phía hư vô.
“Thôi mau vào trong đã. Không cảm lạnh mất giờ.”
-----
Tranh thủ lúc Brunhild đang bận tắm nước nóng, Sachs cũng vội chuẩn bị sữa nóng dành cho cô. Anh ta tự nhủ thầm, rằng thay vì quản gia, đáng lẽ ra anh ta nên thuê một hầu gái. Anh ta còn chẳng biết nên xử trí thế nào, một khi Brunhild đã lo vụ tắm rửa xong. Trong nhà chẳng có lấy bộ đồ nào thích hợp. Anh ta đã dẹp bỏ mọi quan hệ yêu đương từ năm hai mươi bốn, nên cũng chẳng cách nào tìm ra được quần áo nữ giới dành cho cô.
Cực chẳng đã, anh ta bèn lôi ra bộ đồ ngủ cũ mèm, bộ đồ anh ta mặc không biết bao năm qua. Thôi thì cũng gọi là méo mó có hơn không. Không còn cách nào khác thì đành phải chấp nhận.
-----
Rất nhanh chóng, Brunhild đã bước vào bên trong phòng anh ta.
Cô chỉ mặc duy nhất phần trên bộ đồ ngủ, trong khi phía bên dưới trần truồng và trống không. Bộ đồ ngủ của Sachs quá lớn so với cô, nên chiếc áo cô mặc trông y như chiếc đầm. Hai đầu gối cô gái nhỏ nhắn và trắng tinh, không có quần che chắn nên ai cũng thấy được.
“Cái quần…”
“Tôi thành thực xin lỗi. Tuy là biết Đại tá cất công chuẩn bị cho… nhưng chiếc quần rộng quá… tôi không mặc vừa được.”
Thì ra là vậy à. Thế mà mình quên mất.
Nếu so sánh vòng bụng giữa hai người với nhau, hệ quả ấy tuyệt nhiên là không thể tránh khỏi.
“Vậy khó cho ta quá… Trong này chẳng có gì là không được thiết kế cho vừa khổ người ta…”
“Không sao đâu Đại tá. Đây, Đại tá nhìn xem này.”
Brunhild xoay một vòng. Long lanh như giọt sương, những giọt nước bám trên mái tóc văng tung tóe. Đến ngay bộ đồ ngủ cũ rích của anh ta… khi cô mặc lên cũng nhìn trông thật mỹ miều.
Brunhild nhoẻn miệng cười lúc cú xoay đã xong. Sachs lúc ấy ngỡ như vừa thấy một thiên thần.
“Đại tá thấy đẹp không?”
“... Đẹp.”
Anh ta cũng mỉm cười chân thành đáp lại cô.
Lần đầu họ gặp nhau, anh ta cứ nghĩ cô rùng rợn với kỳ quái.
Cặp mắt cô đỏ thẫm, lúc nào cũng như thể đang theo dõi anh ta… Đối diện ánh mắt ấy, đã có không ít phen Sachs cảm thấy rùng mình.
Ấy vậy mà giờ đây, anh ta lại có thể… nhìn thấy cô hồn nhiên, trong trẻo đến như thế.
“Với cả, bộ đồ của Đại tá… cảm giác có gì đó rất hoài niệm thân thương.”
“Hoài niệm… và thân thương…?”
“Như cái lúc mà tôi vẫn sống tại Eden… Lúc mà cha đỡ đầu vẫn còn bên cạnh tôi…”
Nói đến đây, Brunhild chợt im lặng.
Không lẽ nào con bé… có ý nói rằng mình…
Suy nghĩ lạ thoáng chốc lướt qua đầu anh ta, nhưng rất nhanh anh ta phủ nhận bằng mọi giá. Lý trí của anh ta… không tin chuyện thuận lợi như thế là có thật.
“Trong này ta bỏ vào chút sữa nóng rồi đấy. Chắc khi cô uống vào sẽ thấy tỉnh táo hơn.”
Sachs đưa cô cốc sữa, rồi hỏi han sự tình.
“Thế, đến vào tầm giờ này… Có chuyện gì muốn nhờ đến ta không?”
Như một chú sóc nhỏ, cô rụt rè nắm lấy chiếc cốc bằng hai tay.
Nhìn chằm chằm vào trong chiếc cốc nghi ngút khói, cô thậm chí còn chưa nhấp lấy một ngụm nào.
“Dạ không, cũng không có gì lắm. Lúc đấy tôi tình cờ dừng chân dọc đường thôi…”
“Làm gì có chuyện đó.”
Chính mắt Sachs đã thấy cô gái đứng đơn độc một mình dưới trời mưa.
“Cô khóc mà đúng không?”
Cô dường như không phản bác được gì.
“Nhưng sao không gõ cửa mà chuyện trò với ta? Biết đâu ta lại giúp được gì đó.”
Brunhild vẫn lặng im không đáp lại.
Căn cứ vào biểu cảm trên khuôn mặt con người, Sachs tự tin bản thân có thể đọc vị được tâm tư của người đó. Đó là một kỹ năng, đã được trui rèn qua không biết bao kinh nghiệm. Theo như Sachs phán đoán, biểu cảm trên mặt cô… cho thấy cô lúc này không muốn làm phiền thêm bất cứ một ai khác.
“Nhớ cách đây ít lâu, hai ta từng trò chuyện trong viện phải không nhỉ?”
Sachs điềm tĩnh đẩy đưa cuộc hội thoại tiến tới. Mục đích là tìm cách khiến cô được an tâm.
“Cô có hỏi ta rằng liệu bản thân có thể trông cậy vào ta không. Dĩ nhiên, ta trả lời như vậy. Đến giờ trong lòng ta vẫn luôn nghĩ như thế. Cô không làm phiền ta. Và ta thì chỉ mong mình được cô trông đợi.”
Brunhild lúc này mới ngẩng mặt mà nhìn lên. Cô thì thầm như đang muốn tiết lộ gì đó.
“Đại tá… Tuy không biết tại sao, nhưng trước mặt Đại tá… tôi cứ ngỡ mình như trở thành đứa trẻ vậy.”
“Dù gì cô cũng đã là người trưởng thành đâu. Không cần phải lo nghĩ. Nào, có chuyện gì thì cứ nói cho nhẹ lòng đi.”
Tuy vẫn còn hoang mang như đang mất phương hướng, bằng một giọng thì thầm, Brunhild cũng bắt đầu bộc bạch với anh ta.
“Tôi mới được hay tin, rằng Trung sĩ Sigurd… kể từ giờ chính thức là dũng sĩ diệt rồng, trên tư cách thừa kế… cương vị từ Chuẩn tướng Sigebert Siegfried.”
Sachs bỗng nhiên thấy nghèn nghẹn cuống họng.
“Như vậy cũng phải thôi. Hiển nhiên là vậy mà. Sigurd so với tôi… đã chung sống cùng với cha mình rất lâu rồi. Hơn thế tôi… còn là con gái nữa.”
Brunhild nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười cô gái lại quá đỗi đớn đau. Đến Sachs còn chẳng nỡ nhìn thấy cô như vậy.
“Tôi… ngốc thật đúng không? Sao mà tôi… ngớ ngẩn đến vậy chứ? Tôi cứ tưởng một khi nhận hàm thiếu úy rồi… mọi người sẽ… kì vọng dần vào tôi… Rằng chỉ cần cố gắng… nhất định sẽ có ngày… tôi… tôi…”
Giá như tôi từng biết sẽ có ngày hôm nay, Brunhild che mặt đi, miệng cất giọng não nề.
“Tôi ngồi trong nhà thôi, mà biết bao nỗi niềm xúc cảm cứ dồn nén… rồi chẳng biết lúc nào… tôi lại tìm đến đây…”
Giọng Brunhild nghẹn ngào đến không nói được nữa.
Sachs cũng không tiếp lời, chỉ lặng lẽ tìm cách lý giải trái tim cô.
“Brunhild, đừng buồn nữa. Thật sự cô đã làm rất tốt rồi. Công lao đến từ cô… người dân vương quốc này không ai là không biết.”
Sachs cất bước lại gần, đặt tay lên đôi vai mảnh mai của cô gái.
“Đại tá… Đại tá…”
Anh ta căm hận với những gì mình mới làm.
Căm hận với bản thân… vì chẳng thể làm gì, ngoài những điều hiển nhiên tầm thường đến vô nghĩa.
Căm hận vì không thể giúp đỡ gì cho cô… mà chỉ biết đứng nhìn như một thằng nhu nhược,
Giá như mà lúc ấy, anh ta…
“Đại tá…”
Những tiếng khóc nức nở chặn lấy lời Brunhild.
“Tôi ước gì Đại tá… thật sự là cha tôi…”
Đến nước này anh ta không kiềm lòng được nữa.
Sachs nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy của cô.
-----
Kí ức về mùa đông năm hai mươi bốn tuổi… Chúng bất chợt ùa về tâm trí của anh ta.
Đó là lúc anh ta… bị đâm đến trọng thương, bởi một người phụ nữ.
Hồi đó anh ta như sát thủ chốn tình trường. Biết bao người phụ nữ từng qua tay anh ta… kể ra chắc cũng phải đến tầm cỡ sử thi, mà hễ cứ rảnh rỗi,
anh ta lại khoe ra với Sigebert bạn mình.
Một phụ nữ trong đó… đã có lần nói rằng cô ấy đang có thai.
Khoảnh khắc ấy, anh ta… ngỡ như có luồng điện chạy vụt qua thân thể.
Một đứa trẻ… trong hình hài thai nhi.
Anh ta không thể nào hình dung được gì hết.
Anh ta vẫn còn nghĩ mình như một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy không lẽ… lại sắp phải nuôi dạy một đứa trẻ khác ư?
“Một khoảnh khắc có thể thay đổi cả đời người”... điều ấy giờ vẫn khiến anh ta phải ngạc nhiên.
Kể từ đó anh ta cắt đứt mối quan hệ với tất cả phụ nữ… ngoại trừ người phụ nữ anh ta cưới làm vợ.
Anh ta vẫn nhớ rõ…
… Khi ấy mình rất vui.
Tuy không biết lý do, nhưng nếu phải suy đoán, thì chắc bởi anh ta… cuối cùng đã tìm thấy mục đích của cuộc đời, thay vì cứ tiếp tục sa vào những cuộc chơi, để một ngày chết đi, già cả và tiếc nuối.
Anh ta cảm thấy như mình đã được soi sáng.
Và ánh sáng chính là người vợ của anh ta.
Anh ta dồn tất cả tâm huyết vào đứa con, mua biết bao nhiêu thứ đồ chơi và áo quần. Vợ anh ta thấy vậy chỉ biết cười khoái chí, nhưng anh ta không hề hối hận lấy một giây. Chưa bao giờ anh ta… thấy những gì mình mua đáng giá đến như vậy.
Anh ta hình dung cảnh con gái mình lớn lên, dẫu còn chưa hề biết mặt mũi như thế nào.
Nếu giống vợ anh ta, cô bé sẽ vô cùng đáng yêu và xinh xắn. Nếu đúng là như thế, cô bé không đời nào được phép nối nghiệp cha, bởi ở trong quân ngũ, nhiều tên không khác gì anh ta ngày xưa cả. Một cô bé quá đỗi thuần khiết và ngây thơ… nhất định sẽ trở thành miếng mồi ngon cho chúng. Bằng mọi giá người cha phải bảo vệ con mình… Nhưng anh ta có thể bảo vệ đến bao lâu? Nếu được thì anh ta muốn bảo vệ suốt đời, cho đến khi già yếu và cuối cùng chết đi. Nhưng thế lại không hay. Cô bé là con gái, chứ không phải tài sản anh ta dùng toàn quyền. Nếu cô bé tìm thấy định mệnh của bản thân, anh ta rồi sẽ phải để cô được tung cánh. Nhưng dù thế đi nữa, sâu trong lòng anh ta vẫn bứt rứt khó chịu. Giả sử đứa con ấy là một đứa con trai, chẳng việc gì anh ta phải lo nghĩ cho mệt.
Sigebert trông có vẻ bắt đầu thấy phiền nhiễu, nhưng vẫn để anh ta nói cho hết nỗi lòng. Tuy hay càm ràm như “Dạo này cậu toàn nói một chuyện thôi thì phải,” nhưng Sigebert vẫn là người biết cách lắng nghe, thậm chí còn nói rằng, “Đứa bé này về sau… chắc sẽ ấm áp đấy.” Thử hỏi trên đời này ai dám nói vậy không?
Chỉ người vợ tương lai mới theo kịp những gì anh ta mơ tưởng tới. Hai người cứ thao thức bàn luận suốt cả đêm, đến tận khi trời sáng mới đành lòng gác lại. Một người một chuyện mãi, thế mà chẳng lúc nào anh ta bớt say mê, rồi đến giờ nghĩ lại vẫn bất ngờ với mình. Suốt cả cuộc đời này, chưa bao giờ anh ta hạnh phúc bằng lúc ấy… một điều mà anh ta chưa bao giờ nghi ngờ.
Đáng tiếc thay, vạn vật đều nằm dưới con mắt của thánh thần.
Con người làm điều sai… thì nhất định sẽ bị thánh thần bắt trả giá.
Anh ta cùng với vợ lúc đó đang trở về, sau buổi khám thai sản định kì mới diễn ra. Trời hôm ấy lạnh giá, lại còn có tuyết rơi. Hai người kề sát nhau, như muốn bao bọc nhau khỏi cái lạnh buốt giá, vừa đi vừa đề phòng những chỗ đã đóng băng.
… Dù vậy nhưng anh ta vẫn là một người lính, và rất biết phát hiện sát ý ở xung quanh.
Có điều, chỉ phát hiện được thôi, mà không ngăn cản được thì cũng là vô nghĩa.
Đến khi kịp để ý… thì lưỡi dao tử thần đã nằm rất gần với cái thai vợ anh ta.
Chủ nhân của lưỡi dao… từng là một phụ nữ anh ta chơi xong bỏ.
Nếu mục tiêu chỉ là anh ta thì còn đỡ…
… Thế nhưng hung thủ lại nhắm tới vợ anh ta, người đang mang trong mình đứa trẻ sắp chào đời. Anh ta chỉ như là người lạ bước ngang qua.
Nhưng vậy không có nghĩa anh ta chỉ đứng nhìn.
Anh ta lấy tay mình đẩy văng người vợ đi, tìm cách bảo vệ cô khỏi lưỡi dao phóng tới.
Anh ta lãnh một phát chí tử vào bụng mình, nhưng hỏa lực cũng khiến hung thủ phải dừng tay.
Đẩy được người phụ nữ bất động xuống nền đường, anh ta ngu ngơ mà quay sang hỏi một câu “Em ổn chứ?,” để rồi chợt nhận ra…
… Anh ta vừa giết người.
Và người mới bị giết còn chưa được sinh ra.
Nếu lúc đấy anh ta không đẩy văng vợ mình…
Nếu anh ta có thể chặn đứng lưỡi dao kia, bằng một thứ sức mạnh ngang hàng với Sigebert…
Và quan trọng hơn cả…
Nếu chưa từng chơi đùa với trái tim phụ nữ…
Có lẽ đã không có bất cứ lưỡi dao nào nhắm vào vợ anh ta.
Và người vợ anh ta… có lẽ đã không ngã đập bụng xuống nền đường.
Thế giới như sụp đổ ngay trước mắt anh ta.
Không hề có đau đớn… mà chỉ có con tim trống rỗng và điêu tàn.
Chiếc váy vợ anh ta bắt đầu loang màu máu. Hơi ấm từ dòng máu càng lúc càng nguội đi, như thể bị cái lạnh của mùa đông cướp lấy. Anh ta chỉ còn biết thảm thiết mà kêu gào “Dừng lại… Làm ơn… dừng lại đi…” và đó là mọi thứ anh ta còn nhớ được.
Giả như mà đứa trẻ ngày ấy vẫn còn sống… được chào đời giống như mọi đứa trẻ bình thường…
Giả như đứa trẻ ấy không chết vì anh ta…
Đứa trẻ ấy năm nay cũng sẽ 16 tuổi.
Bằng tuổi với cô gái trong vòng tay anh ta.
Những giọt nước mắt cứ cay đắng mà tuôn rơi. Anh ta khóc oa oa… khóc như một đứa trẻ.
Brunhild không biết đã ngừng khóc từ bao giờ. Hai tay cô dịu dàng vuốt lấy lưng anh ta. Thật chẳng biết được ai mới là người lớn nữa.
Cô thì thầm tiếp lời.
“Tuy không thật sự là con gái của Đại tá…”
Nhưng bất kể thế nào…
… Tôi cũng sẽ có mặt nếu cha cần đến tôi.
“Vậy nên hãy cho tôi… lần này được trở thành chỗ dựa của Đại tá.”
Brunhild lại tiếp tục vỗ về lấy anh ta, như vỗ về đứa bé mới có dịp chào đời.
…………
Sigebert ơi… Tại sao…?
… Tại sao một đứa con tuyệt vời đến như thế… ông lại chọn nghiệt ngã ruồng bỏ cho bằng được?
Sao cứ phải lạnh lùng mà đối xử với nó, trong khi nó cũng là máu thịt của chính ông?
Tôi ghét ông. Giờ tôi đang ghen tị muốn chết với ông đấy.
Con bé nỗ lực đến bất chấp cả mạng mình… tất cả chỉ vì muốn sự công nhận từ ông.
Sao không chọn nó làm dũng sĩ diệt rồng chứ?
Sao không trao cho nó sức mạnh từ Balmung?
Tôi chẳng thể giúp gì cho con bé được nữa. Đến đây thôi là tôi… chẳng còn tác dụng gì.
Ấy vậy mà con bé… con bé vẫn nói là sẽ luôn bên cạnh tôi… sẽ trở thành chỗ dựa mỗi khi nào tôi cần…
Nếu có thể giúp cô, thì dù chỉ giúp được một điều đi chăng nữa… anh ta cũng sẽ chẳng ngần ngại mà làm ngay.
Anh ta chợt nhớ đến chiếc két sắt trong phòng.
Chứa trong chiếc két đó… là tấm mề đay mà Sigebert gửi gắm cho.
Ồ, phải rồi.
Nếu mình thực sự muốn, mình có thể trao lại cho con bé đúng không?
Mình có thể trao lại Balmung cho con bé…
“Brunhild.”
Cô quay sang nhìn Sachs như chưa hiểu chuyện gì.
“Có một thứ ta muốn trao cho cô.”
Nếu nghe được những gì anh ta sắp nói ra… không biết liệu Brunhild sẽ cảm thấy thế nào? Mới tưởng tượng đến thôi, mà trong lòng anh ta đã ngập tràn hạnh phúc.
Nhất định không có gì nhầm lẫn ở tại đây.
Năng lực của Sigurd không thể nào bằng cô, và thành tích của cô cũng rất đáng ngưỡng mộ. Đây có thể không phải điều mà Sigebert muốn, nhưng sớm muộn sau này ông ta sẽ hiểu thôi. Đáng lẽ ngay từ đầu, người thừa kế Balmung nên là cô mới phải.
Vậy nên dù có trao cho cô đi chăng nữa, nhất định rồi sau này…
“Sachs.”
Một giọng nói thân quen bỗng choán lấy tâm trí.
“Cậu có phải… là bạn của tôi không?”
Giọng nói ấy thuộc về người bạn của anh ta… một người vốn nổi tiếng là không thân thiện gì.
Bằng một cách nào đó, cơn thịnh nộ nãy giờ nuốt chửng lấy anh ta… bỗng hóa như gió thoảng trước những lời nói ấy.
Tuy phải thừa nhận rằng…
Anh ta thấy ở cô đứa con mà anh ta sẽ không bao giờ có. Anh ta rất mến cô, và sẵn sàng vì cô làm tất cả mọi điều.
Nhưng quan trọng hơn thế…
Anh ta vẫn còn đó người bạn ngoan cố kia… một người mà anh ta không được phép phản bội.
Anh ta chỉ đang muốn… coi Brunhild như là con gái của mình thôi.
“... Ta xin lỗi.”
Quả nhiên, cô vẫn không thể nào là đứa con thật sự.
“Cô hãy quên những gì ta mới vừa nói đi.”
Tuy không hiểu tại sao…
Nhưng mà khoảnh khắc ấy… chỉ một khoảnh khắc thôi…
Anh ta ngỡ Brunhild như một sinh vật lạ.
Ánh mắt cô dường như… không thể nào che giấu sự thất vọng tràn trề.
Một quyết định khó khăn.
Thế nhưng bằng mọi giá… Sachs sẽ không lay động.
“Không sao đâu Đại tá.”
Brunhild nhoẻn miệng cười.
“Không nhất thiết Đại tá phải quan ngại vậy đâu. Nếu như Đại tá muốn, tôi sẽ quên hết mà.”
Cô gái trở về với bản chất Sachs mong đợi.
Do đó, Sachs cũng lập tức mà nhoẻn miệng cười lại ngay.
“Chắc cũng đến lúc tôi sắp sửa phải về rồi. Hi vọng là Đại tá không phiền hà gì thêm.”
“Chỉ là tiếp đón thôi thì sao phải phiền chứ.”
“Thật vậy ư? Nếu thế tôi tới thăm lần sau được không ạ?”
“Được chứ. Nhưng đừng đến lúc ta đang trong giờ làm việc.”
Brunhild rạng rỡ mà chắp hai tay vào nhau.
“Nếu vậy thì tốt quá. Thế tôi xin phép được sử dụng nhà Đại tá tạm trú một thời gian.”
“Tạm trú?”
“Dạ vâng. Anh trai Sigurd tôi… tự nhiên dạo gần đây hay thích khoe khoang lắm. Hình như là được nhận gì đó tên Balmung. Tôi cũng mong có gì anh ấy chịu bớt đi, nhưng ít nhất cũng phải biết được anh ấy đang khoe khoang cái gì đã…”
Cô đưa tay gãi má, hạ thấp cặp lông mày.
… Sigebert. Hay thế này thì sao?
Tôi sẽ không trao lại Balmung cho con bé. Ông muốn ai kế thừa thì cũng mặc kệ ông.
Nhưng ít nhất để tôi… kể cho con bé về Balmung có được chứ? Dù gì nó cũng là dòng dõi nhà Siegfried.
Tôi sẽ kể con bé, rằng Balmung là thứ không thể nào điều khiển, nếu người được chọn không trực tiếp chạm vào nó. Dĩ nhiên, chỉ biết đến nó thôi thì cũng không trở thành dũng sĩ diệt rồng được. Nếu đơn giản thế thôi, chắc tôi cũng trở thành dũng sĩ diệt rồng đấy.
Vậy thôi thì chắc là ông đồng ý đúng không?
Sachs đưa ngón trỏ lên mà đặt dọc qua miệng.
“Nghe ta này. Nhất quyết đừng để cho bất cứ ai biết nhé? Tên kia mà biết là không chịu để yên đâu.”
“Tôi cũng được biết ư?”
“Cô cũng được quyền biết sự thật phía sau mà.”
Hai mắt cô bừng sáng mà hướng về anh ta.
“Balmung là một phần của sức mạnh thần linh.”
“Sức mạnh của thần linh…?”
Sachs ậm ừ gãi mũi, không biết cô có chịu tin lời mình kể không. Brunhild thấy vậy liền nhào lên mà trấn an, nói cô sẽ tin vào mọi thứ anh ta nói.
Kể ra thì như này cũng khá là dễ thương, nhưng nhỡ đâu tương lai… người xấu lừa con bé thì đúng là nguy thật.
“Cô biết rằng trước khi có thế giới loài người… chỉ duy nhất thần linh, cũng như là thiên thần, tồn tại trong vũ trụ chúng ta sinh sống chứ?”
“Dĩ nhiên, thưa Đại tá. Kiến thức về lịch sử thì tôi rất tự tin.”
“Vậy chuyện một phần ba thiên thần hóa làm rồng, rồi âm mưu chống lại phía thần linh thì sao?”
“Tôi cũng biết chuyện đó. Chỉ huy lực lượng này - Thủy Tổ của loài rồng, Ác Long Luzifer, sau đó bị đánh bại và đày xuống địa ngục.”
‘Và để hạ Ác Long, thần linh đã quyết định phóng thích một tia chớp. Một phần tia chớp này lưu lại trên mặt đất địa cầu của chúng ta. Đó chính là bản chất của Balmung bây giờ.”
Bàn tay đặt lên môi, cô chìm trong suy nghĩ.
… Giải thích vậy lẽ nào vẫn còn khó hiểu chăng?
“Ta đã từng có lần được chứng kiến Balmung, và nó có hình dạng như một khối ánh sáng. Nguồn năng lượng trong đó uy lực vô cùng cao, cũng như được nén lại thành một thể hoàn chỉnh. Nghe nói nếu người thường vô tình chạm phải thôi, nguồn năng lượng sẽ khiến họ mất trí hoàn toàn. Điều đó suy cho cùng cũng tương đối hiển nhiên, khi đây là một phần sức mạnh của thánh thần. Người thường thì sao mà hiểu được thần linh chứ. Ấy thế nhưng, nhân loại vẫn miệt mài tìm cách tận dụng nó, quyết không để sức mạnh trong nó được ngủ yên. Họ tìm cách cải thiện dòng máu của con người, suốt từ thế hệ này đến bao thế hệ khác… với mục đích duy nhất là tạo ra con người điều khiển được Balmung. Từ những thí nghiệm ấy, kết quả thu được là huyết thống nhà Siegfried. Chỉ họ mới có thể dùng sức mạnh thần linh mà không bị hóa cuồng… Nói cho chính xác hơn, họ vẫn chịu ảnh hưởng nặng nề về tâm trí, nhưng có thể kiểm soát ở mức độ cụ thể, nhằm giữ cho đầu óc tỉnh táo và tập trung.”
Anh ta còn nghe rằng, lí do khiến Sigebert chậm chạp trong lời nói… là bởi những biến dị trong khu vực xử lý ngôn ngữ tại bộ não, xuất phát từ quá trình tiếp xúc với Balmung. Kể từ đó trở đi, anh ta không dám chê bạn mình rề rà nữa. Thậm chí ngoài ảnh hưởng chức năng ngôn ngữ ra, có thể thấy Balmung… đang dần khiến Sigebert đánh mất nhiều chức năng vốn có của não bộ.
“Thì ra là vậy ư…” Brunhild khẽ thì thầm.
“Thần linh nhờ Balmung mà hạ gục thành công được Thủy Tổ loài rồng. Vậy chắc phải dựa vào thuộc tính được ban cho. Uy lực có bao nhiêu cũng không mấy quan trọng. Chỉ cần lấy một chút sức mạnh từ Balmung, bất kì con rồng nào cũng coi như an bài. Vậy nên, một dũng sĩ diệt rồng…”
“... Brunhild?”
“Tôi lý giải như vậy có đúng không Đại tá? Có thiếu sót chỗ nào cần phải chỉnh sửa không?”
“À, không. Vẫn cứ như mọi khi, trí tuệ cô quả nhiên không phải dạng tầm thường. Đúng thế, loài rồng không thể nào chiến thắng được Balmung.”
Bàn tay trái Brunhild đặt lên cánh tay phải.
“Vậy một sinh vật mang gốc gác của loài rồng… chắc cũng không thể nào chiến thắng được đúng không?”
“Đúng rồi đấy. Chỉ riêng chạm vào thôi đã đau đớn lắm rồi.”
“Vậy tôi hiểu được rồi… Thế nên cha tôi mới quyết định không chọn tôi.”
Cô giơ bàn tay phải, vẫn đang bọc trong găng, đối diện với tầm mắt. Bên dưới lớp găng ấy… chính là lớp vảy bạc phủ kín lấy làn da.
“Một nửa cơ thể tôi mang dòng máu loài rồng. Chắc khó mà điều khiển Balmung được đúng không?”
“Cái đó… ta cũng không biết nữa…”
Anh ta không biết mình có nên động viên không, nhưng có vẻ xem ra cũng không cần thiết lắm. Biểu cảm trên khuôn mặt Brunhild rất điềm nhiên.
“Nghe đến đây thì tôi có thể an tâm rồi. Không phải là không muốn, mà vì là không thể nên mới không chọn ư… Không cần biết sự thật như thế nào đi nữa, có thể nghĩ được vậy cũng tốt mà đúng không?”
“Brunhild. Thực lực của cô đã… được cha công nhận rồi.”
Đến bản thân anh ta… cũng nghĩ đây phần nào chỉ là lời nói dối.
“Với cả, còn có một Balmung… một Balmung có thể trao được cho cô nữa. Chỉ tiếc là không phải thứ cô kì vọng thôi.”
“Hả?”
“Một quyết định nội bộ vừa mới được đưa ra. Huân chương Bạc Balmung… tấm huân chương danh dự sẽ trở thành minh chứng cho chiến tích của cô, vì bảo vệ thành công Vương đô khỏi lũ rồng.”
Huân chương Bạc Balmung là huân chương dành cho quân nhân có thành tựu xuất chúng khi tại ngũ. Riêng về tiêu chí trên thì Brunhild có thừa.
“Nói mới nhớ, người ta còn đồn rằng cô sắp được thăng chức thêm hai bậc nữa cơ.”
“Ha ha ha, nếu vậy thì sớm quá.”
Theo như Sachs đánh giá, chỉ ít lâu nữa thôi, chức đại úy với cô hoàn toàn là có thể.
“Nhưng dù gì đi nữa, tôi cũng rất biết ơn trước ân huệ lần này.”
“Vậy nhớ sẵn sàng cho buổi lễ trao thưởng nhé. Dự sẽ không thua gì một dịp trọng đại đâu.”
Buổi lễ dành cho cô… có lẽ sẽ hơi khác với lại các tiền lệ.
Trong suy nghĩ quần chúng, cô là một anh hùng, nhưng phải đối mặt với một số phận bi thương.
Quân đội bắt buộc phải trao huân chương cho cô, không thì sẽ vấp phải nhiều ý kiến tiêu cực. Buổi lễ nhằm mục đích cho thấy rằng quân đội đánh giá đúng mực cô, đồng thời cũng tiếp thêm động lực cho quần chúng, vốn chịu nhiều thiệt hại kể từ cuộc tấn công. Chính bởi lý do trên, người dân được tự do tham gia vào buổi lễ, được tổ chức công khai tại quảng trường Nibelungen.
“Hẳn sẽ có tiệc mừng ra trò cho mà xem. Đến dàn nhạc quân đội cũng sẽ tham gia nữa.”
“Nếu vậy tôi rất mong sớm đến buổi lễ ạ.”
Miệng nhoẻn cười, Brunhild lại nói tiếp.
“Buổi lễ ngày hôm ấy… Thủ tướng sẽ là người trao huân chương đúng không?”
“Chắc thế, nhưng…”
Sachs mơ hồ đoán ra cô gái đang muốn gì.
“Cô muốn được Sigebert trao huân chương đúng không?”
Brunhild không trả lời, nhưng trong trường hợp này, im lặng có thể xem như một cách đồng ý.
“Nếu chỉ thế thì ta chắc sẽ can thiệp được.”
Khắp khuôn mặt Brunhild liền sáng lên thấy rõ. Quả đúng một đứa trẻ trung thực với bản thân.
Niềm tin từ quần chúng vào Sigebert đang giảm, khi ông ta tuyệt đối không chịu về Vương đô, bất chấp việc lũ rồng có thể quay lại đây vào bất cứ lúc nào. Dù chỉ một lần thôi, miễn ông ta có thể lộ diện trước công chúng… biết đâu đó niềm tin cũng sẽ được khôi phục.
Ngoài ra, một người cha trao tặng huân chương cho con gái… đó đích thị sẽ là một câu chuyện tuyệt vời, câu chuyện mà Sachs ước giới báo chí chăm chỉ rêu rao ngoài đời hơn.
Không cần biết Sigebert có bận rộn đến đâu, chẳng lẽ nào ông ta không nghỉ được một ngày, thậm chí nửa ngày thôi, xong quay lại công chuyện như chưa có gì chứ.
Ông ta mà từ chối, thì Sachs sẽ kì kèo cho bằng được mới thôi.