“Vùng đất tôi lớn lên mang tên là Eden.”
Trước hàng trăm đại biểu đến từ phía Tupone, buổi giải trình bắt đầu với một lời khẳng định.
Tuy nhiên, ngôn ngữ cô cất lên lại không phải ngôn ngữ Novelland thường dùng.
Thay vào đó, cô sử dụng chân ngôn.
Chân ngôn là nền tảng của tất cả ngôn ngữ. Bằng cách dùng chân ngôn, mọi giống loài có thể giao tiếp cùng với nhau, mà không cần phát âm hay chuyển động cơ miệng.
Nói một cách khác đi, có thể dùng chân ngôn để bí mật truyền tải một thông điệp nào đó, miễn là trong phạm vi và số người nhất định.
Không lường trước tình hình, thành viên phía Tupone hốt hoảng mà nhìn nhau, ấy thế nhưng Brunhild vẫn tiếp tục trình bày.
“Tôi khẳng định thông tin được lan truyền là đúng. Tôi chính là đứa con mang dòng máu loài rồng. Quý khán giả có thể đặt niềm tin vào tôi, bởi những gì tôi nói đang được truyền tải bằng chân ngôn tới các vị.”
Không nhiều người trên đời được biết đến chân ngôn, nhưng tổ chức Tupone lại tôn thờ loài rồng, do đó coi chân ngôn như kiến thức căn bản mà ai cũng phải biết. Mặc dù theo Tupone, chân ngôn không được coi là ngôn ngữ muôn loài, mà được quy chụp thành ngôn ngữ của loài rồng, nhưng vấn đề nêu trên không đáng quan ngại mấy. Hay đúng hơn, trong tình cảnh mang danh con gái của loài rồng, đây là một lợi thế cần tận dụng tối đa. Thông qua những nghiên cứu chuyên sâu về Tupone, Brunhild đã nhận ra kẽ hở nhận thức này.
“Lời tôi nói sẽ không đến tai những người lính, mà dành tặng tất cả những quý vị tại đây, những tín đồ đặt trọn niềm tin vào loài rồng. Mong quý khán giả hãy lắng nghe bằng trái tim, chứ không chỉ dựa vào đôi tai hoặc lý trí. Nếu các vị không tin, hãy thử bịt chặt tai, và xem lời tôi nói liệu có truyền được đến trái tim của các vị.”
Một vài người quyết định làm theo lời cô nói, thế nhưng giọng Brunhild vẫn nghe rõ mồn một.
“Từ giờ ngoài chân ngôn, tôi cũng sẽ dùng đến chiếc miệng nhằm cất lời.”
Brunhild liền chỉ tay vào cặp môi xinh xắn.
“Nhưng những lời miệng lưỡi sau cùng cũng chỉ để đánh lừa những binh sĩ không biết gì tại đây. Mọi tâm ý của tôi đều dành cho quý vị. Được cất lên tiếng lòng trong trẻo bằng chân ngôn, đó mới chính là thứ tôi thành thực mong chờ.”
Miệng Brunhild mấp máy, “Cảm ơn quý vị đã đến đây ngày hôm nay…”
“Tôi biết rõ mọi thứ mà các vị đang làm. Các vị coi loài rồng như một đấng tối cao, tìm kiếm chốn dung thân nơi Vương quốc Vĩnh hằng, đích đến hằng khao khát lúc nhắm mắt xuôi tay… Và các vị đã đúng. Chính tôi đã từng được trao cơ hội trước đây, cơ hội sống an yên tại Vương quốc Vĩnh hằng. Chính tôi ngày hôm nay… sẽ dẫn đường quý vị đến với cơ hội ấy.”
Nỗi thù địch nặng nề bao trùm lấy không khí, tưởng như sắp sa ngã đến không thể vãn hồi… tất cả tan biến ngay, chỉ trong một khoảnh khắc. Nối tiếp là những nỗi ngờ vực và hoang mang, thi nhau mà ập đến như những cơn sóng trào.
“Nơi Vương quốc Vĩnh hằng không tồn tại chiến tranh. Không một con dân nào bị phân biệt đối xử, dù là do giới tính hay là do sắc tộc. Tôi nghĩ mình cũng không cần giải thích thêm nữa, bởi các vị tại đây chắc đã biết hết rồi. Loài rồng là sứ giả của các vị thần linh, mang trọng trách dẫn lối những linh hồn thiện lương tới Vương quốc Vĩnh hằng. Ấy thế nhưng… con người đã làm điều khiến thần linh giận dữ. Bởi có những kiếp người, chỉ mưu cầu khoái lạc ngắn ngủi chốn trần gian, đã bắt đầu ra tay giết hại chính loài rồng.”
Không một biểu cảm nào xuất hiện trên mặt cô.
“Và thế là thần linh cũng bắt đầu suy nghĩ, rằng loài người còn đáng để giữ lại hay không. Nếu rốt cuộc nhân loại bị thần linh ruồng rẫy, thì đến các vị đây, dù hết lòng trung thành với đức tin đến đâu, cũng sẽ bị Vương quốc thẳng thừng mà khước từ. Các vị nghe hiểu được chân ngôn đến từ tôi, nhưng lại không thể dùng chân ngôn mà đáp lại. Đó chính là bằng chứng, cho thấy rằng nhân loại đang dần mất đi sự sủng ái từ thần linh.”
Vài tín đồ thảng thốt lấy tay che khuôn mặt.
“Tôi là người phán xử được thần linh phái xuống. Chính tôi sẽ quyết định xem loài người có còn đủ tư cách hay không, để có quyền đặt chân tới Vương quốc Vĩnh hằng. Muốn có quyền đặt chân, thì các vị trước tiên phải rửa sạch tội lỗi, tội lỗi của giống loài đã giết hại loài rồng. Hay nói chi tiết hơn, hãy tiến dâng thần linh cái đầu kẻ đồ long đáng khinh nhất thế giới.”
Mục tiêu cô chỉ ra… ngoài Sigebert Siegfried thì không là ai khác.
“Sigebert là cha tôi, và sẽ là nói dối nếu khẳng định trong tôi không thấy day dứt gì. Tuy nhiên, chỉ với một mạng người nằm xuống là cha tôi, mà dòng họ của tôi gột sạch mọi tội lỗi… tôi sẵn sàng hóa thân thành ác quỷ địa ngục. Dù cho mảnh đất này bị ngoại quốc giày xéo, hay người dân có vì đại nghĩa mà hy sinh, thì miễn là trái tim chúng ta còn trong trắng, cái chết sẽ cứu rỗi cho linh hồn chúng ta. Giữa hạnh phúc ngắn ngủi của kiếp sống trần gian, hay tâm trí an yên tới thời khắc vĩnh hằng, không cần nghĩ cũng biết đâu mới là tốt hơn, có đúng không các vị?”
Cặp mắt đỏ nhìn thẳng về phía các tín đồ.
“Hẳn quý vị bây giờ đều không khỏi hoang mang. Các vị chưa nắm rõ được sự tình thế nào, đồng thời các vị cũng không dám tin tưởng tôi. Cách các vị phản ứng là hết sức bình thường. Tuy nhiên, tôi hi vọng các vị đặt niềm tin vào tôi. Hãy đến đồi Canon vào tối ngày hôm nay, phía các vị có thể thấy ánh trăng trên trời. Tôi sẽ chứng minh cho các vị ở tại đó, chứng minh tôi chính là đứa con của loài rồng.”
Bài phát biểu đến đây kết thúc trong bí mật.
-----
Canon là ngọn đồi tọa lạc tại phía Bắc Đế quốc Novelland, được coi như thánh địa của tín đồ thờ rồng.
Đất đồi màu hoàng thổ tựa đất bị bỏ hoang, chấm phá là những cây lưa thưa và thấp lùn. Ngôi đền thờ phụng rồng tuy không quá bề thế, nhưng đã khắc dấu vào lịch sử bấy lâu nay.
Thế nhưng, bên trong đền bây giờ chỉ có mình Brunhild. Dưới danh nghĩa thiếu úy, cô không cho phép ai ngoài mình đặt chân vào. Dĩ nhiên, một thiếu úy không thể có quyền hạn như thế, nhưng thường dân lại không thể nào mà biết được. Họ chỉ biết có một sĩ quan bước vào đây, đưa ra thẻ căn cước minh bạch và rõ ràng, nên mới làm đúng với mệnh lệnh được đưa ra.
-----
Trước cả khi trời tối, Brunhild đã có mặt tại lễ đường.
Bên trên trần nhà là một bức họa tôn giáo, trong đó một con rồng đang dẫn lối đám đông con người tới thiên đàng. Con rồng bay trên cao, còn loài người lơ lửng như đang được phù phép. Tông màu càng tới gần mặt đất càng tối đi, và dưới cùng bức tranh là cảnh tượng hắc hỏa nhấn chìm lấy con người.
Một lớp vảy trắng bạc bao trùm khắp con rồng.
Bức tranh mang tiêu đề “Đức Thánh Long oai hùng Luzifer,” được sáng tác bởi một họa sĩ thời trung cổ.
Có vẻ hữu ích đấy, Brunhild thầm nghĩ vậy.
Suy nghĩ vừa ập tới, trái tim cô gái trẻ đã thắt lại quặn đau, chất chứa nỗi hận thù khôn nguôi với chính mình.
Giọng nói thuở ngày xưa văng vẳng trong tâm trí… giọng nói của mối tình cô chưa bao giờ quên.
“Với trái tri thức này, con giờ sẽ am tường hơn bất cứ một ai, về những điều cất giấu trong thâm tâm con người. Nhưng nhớ đừng lợi dụng vào những việc lừa dối, bởi thần linh trên trời luôn theo dõi chúng ta.”
Mặt trời dần lặn xuống. Lễ đường cũng bắt đầu hiện hữu thêm bóng người.
Những con chiên ngoan đạo phía Tupone đã tới. Không chờ đợi được thêm, vài người đã bắt đầu cầu xin được chứng kiến lý do họ tới đây - minh chứng rằng Brunhild là hậu duệ loài rồng - song chân ngôn nhanh chóng khiến bọn họ chịu thôi.
Giờ hẹn tuy đã điểm, nhưng Brunhild quyết tâm đứng chờ một lát nữa. Cô muốn tập trung được thêm nhiều tín đồ hơn.
Mười lăm phút trôi qua. Tổng cộng có 42 tín đồ trong lễ đường. Thấy con số có vẻ khó lòng nhích được thêm, Brunhild đành chính thức bắt tay vào công chuyện.
“Trước tiên tôi xin phép bày tỏ lòng biết ơn, tới tất cả quý vị đã cất công đến đây, không mảy may nghi ngờ những gì tôi đã nói. Có thể khẳng định rằng, quý vị chính là người xứng đáng được đặt trọn niềm tin ngày hôm nay.”
Khó có thể nói rằng mọi tín đồ có mặt đều tin vào Brunhild.
Vẫn có những người tin Brunhild thật sự là hậu duệ của loài rồng, thế nhưng số lượng ấy tại đây chiếm không đông. Phải tới nửa số người vẫn bán tin bán nghi, trong khi số còn lại hoặc không khỏi đề phòng, giống hệt lúc dự khán buổi giải trình hôm nay, hoặc nhăm nhe chờ cô sơ hở nhằm lấy mạng.
Brunhild đã thấu tường tất cả các phe phái, nhưng cô vẫn tiếp lời, thể hiện một niềm tin chân thành đến tuyệt đối.
“Như đã từng chia sẻ với các vị lúc sáng, tôi chính là đứa con mang dòng dõi loài rồng. Và giờ, ngay tại đây, mong tất cả các vị sẽ tận mắt chứng kiến, rằng lời nói của tôi hoàn toàn là sự thật.”
Kéo cao tay áo lên, Brunhild lột chiếc găng đeo bên bàn tay phải.
Cánh tay phải lộ ra. Một cánh tay phủ đầy những lớp vảy trắng bạc.
“Bao bọc cánh tay này… chính là lớp vảy rồng quý giá của cha tôi.”
Đã đến tận nước này… dĩ nhiên, vẫn có một số người chưa tin lời cô nói. Thế nhưng, khi nhìn cánh tay cô, phần lớn lại không khỏi bày tỏ sự ngờ vực. Có thể họ cho rằng cánh tay ấy là giả, được cô chuẩn bị trước nhằm đánh lừa người xem. Dĩ nhiên, lối suy nghĩ như thế không có gì lạ cả.
Brunhild bèn dựt mạnh một miếng vảy khỏi tay. Một chút máu rỉ ra ở chỗ mất miếng vảy.
Lè lưỡi liếm thật nhẹ miếng vảy cầm trên tay, Brunhild trao lại nó cho một nam tín đồ, người vẫn tương đối trẻ và rất giàu đức tin. Cậu ta đã bật khóc ngay trong buổi giải trình, cũng như rơi nước mắt chỉ vì được chứng kiến cánh tay phải của cô.
“Anh muốn nếm thử xem hương vị ra sao chứ?”
Khuôn mặt người tín đồ lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng vẫn dồn hết sức bình sinh mà đáp rằng “V-vâng!” rồi nhanh chóng nhận lấy miếng vảy bỏ vào miệng.
Cơ thể cậu thanh niên… lúc này bỗng phát ra thứ ánh sáng kì quái.
Miệng cậu ta rên rỉ, “Ư… a… ư…”
Lưng cậu ta gập lại và bắt đầu dài ra. Xương bả vai cậu ta đâm xuyên qua làn da, sải rộng thành đôi cánh vung lên xuống qua lại. Những tia điện nhấp nháy quanh thân thể cậu ta, trong khi đó làn da hóa thành lớp vảy bạc. Cổ cậu ta dài ra, mặt thuôn lại như ngựa. Cặp đồng tử dãn ra, hình dáng thu hẹp lại thành dạng như vết nứt. Răng nanh cũng dài ra, thậm chí to thêm và sắc như lưỡi dao nữa.
Từ chỗ một con người, cậu thanh niên biến hóa thành một con Bạch Long, với chiều dài toàn thân phải tới chừng tám mét.
Con người ăn vảy rồng có thể biến thành rồng trong một khoảng thời gian. Cô học được điều đó vào bốn năm trước đây, thời điểm cô lần đầu đặt chân tới Đề quốc.
Phần đông các tín đồ đều ngỡ ngàng đến mức muốn rụng rời chân tay. Một phản ứng hiển nhiên, khi đối mặt hiểm nguy không sao lường trước được. Phải mất một lúc sau, vài người mới hốt hoảng thét lên trong sợ hãi, tìm cách chạy càng xa càng tốt khỏi lễ đường.
“K-khoan đã! Mọi người! Dừng lại đi!”
Người lên tiếng trấn tĩnh chính là cậu thanh niên, cậu thanh niên vừa mới biến thân thành loài rồng. Cất lên từ cậu ta không phải tiếng gào rống, mà rõ ràng là giọng của một chàng thiếu niên. Cậu ta dùng chân ngôn giao tiếp với mọi người.
“Mọi người! Bình tĩnh đi! Tôi không định tấn công bất cứ một ai cả!”
Nghe thấy giọng chàng trai, không một đôi chân nào mưu toan bỏ chạy nữa.
Alexei là tên cậu thanh niên. Trong hàng ngũ Tupone, cậu ta là tín đồ thuộc hàng tận tụy nhất, cũng như giữ chức vụ không thể nào xem thường. Nếu không phải cậu ta là người mới lên tiếng, chưa chắc tình cảnh đã bình ổn được như giờ.
“Anh cảm thấy được không? Thứ sức mạnh loài rồng…”
Brunhild hỏi cậu ta.
“T-tôi có… Sâu tận đáy lòng tôi, một năng lượng mãnh liệt nào đấy đang tuôn chảy. Thật… diệu kì làm sao…”
“Lý trí và đức tin trong anh vẫn còn chứ?”
“Vâng. Đức tin tôi dành cho Đức Thánh Long tối cao vẫn vẹn nguyên như vậy.”
Brunhild bước lại gần Alexei, đặt tay lên lớp vảy che phủ thân mình cậu. Tiếp đó, cô quay sang những vị tín đồ đứng xung quanh.
“Quý vị cũng lại gần mà thử chạm vào đi.”
Alexei thấy thế cúi đầu trước đám đông, chứng minh mình không có ý đồ xấu xa nào.
Nhóm tín đồ cảnh giác bước tới gần, đặt tay lên lớp vảy lẫn thân mình cậu ta. Ai nấy đều kinh ngạc trước độ bền và cứng, cùng những cơ bắp đang ẩn chứa đầy sức mạnh.
“Vảy rồng chống được cả hỏa lực từ đối phương. Không lưỡi kiếm mũi thương nào xuyên thủng chúng được. Không những thế, với sức mạnh hiện giờ trong cơ thể này đây, chỉ cần một đòn thôi cũng đủ để mà khiến một chiến xa ngã nhào.”
Brunhild đưa mắt sang Alexei mà nói.
“Giờ phiền anh trở về dạng người lại được không?”
Alexei nhắm chặt mắt, rồi trở lại hình dạng thanh niên như lúc đầu.
Brunhild lại dứt thêm một miếng vảy rồng nữa, rồi giơ cao lên cho tất cả cùng thấy được.
“Thứ sức mạnh vừa rồi… tôi muốn được trao lấy cho các vị tại đây.”
Cặp mắt vài tín đồ bỗng thoáng sáng rực lên. Brunhild nhìn một lượt rồi khắc ghi từng người trong tâm trí.
Ngón tay trỏ của cô hướng về phía trần nhà.
“Quý vị nhìn bức tranh vẽ trên trần nhà đi. Chiêm ngưỡng lấy trái tim thành thực và trong trẻo, không một chút tội lỗi của nhân loại ngày xưa.”
Ngón tay dịch về phía con rồng trong bức tranh, con rồng đang dẫn lối nhân loại tới thiên đàng.
“Thứ mà bức tranh này khắc họa là chúng ta. Chúng ta phải hóa thân thành sứ giả thần linh, dẫn đường cho con người ngu muội và lạc lối. Tôi từ giã Eden, tất cả vì muốn tìm những ai cùng chí hướng, những ai đáng để tôi trao cho chiếc vảy rồng. Dẫn lối cho nhân loại tới Vương quốc Vĩnh hằng, đó chính là khao khát cháy bỏng sâu trong tôi. Mong các vị tại đây hãy nhận lấy chiếc vảy, cùng tôi trở thành rồng, cùng kề vai chiến đấu vì mục đích tương lai.”
Đó là một đề nghị mà không tín đồ nào tại đây muốn từ chối.
Tuy nhiên, không phải ai cũng vì đức tin mà chấp nhận. Một vài người chỉ tính lợi dụng thời cơ này, nhằm mục đích đạt được những ý đồ cá nhân. Đứng từ ngoài nhìn vào, khó có thể nào biết ai mới là con chiên, còn ai là lũ sói đang đội lốt da cừu.
Nhằm “xác nhận đức tin,” trước khi trao chiếc vảy tới tay từng tín đồ, Brunhild đều nán lại mà hỏi đôi ba câu. Nội dung của câu hỏi, hay là câu trả lời đến từ phía đối phương… hoàn toàn không phải thứ khiến cô phải chú trọng.
Thứ cô để tâm tới là tông giọng đối phương, chuyển động từ ánh mắt, ngón tay cùng cơ thể. Từ những điều người nói không nhận thức được ra, Brunhild sẽ phân định ai là kẻ cuồng tín, hay đang ngầm âm mưu thứ gì đó trong lòng.
Với những người cuồng tín, cô liếm nhẹ miếng vảy trước khi trao cho họ.
Với những kẻ mưu đồ, cô không đưa lên miệng mà trao trực tiếp ngay.
Ngoại trừ Alexei, tổng cộng 41 người đều được trao vảy rồng.
Brunhild ra hiệu xong, toàn bộ liền nuốt chửng miếng vảy vào trong bụng.
Giống hệt Alexei, không ai không biến thân thành dạng rồng sau đó.
Có điều, trong số 41 người, chỉ có đúng 9 người biến thân thành Bạch Long, còn 32 người kia biến thân thành Hắc Long.
Đám Bạch Long ngơ ngác nhìn vào đám Hắc Long, tựa như trong anh mắt còn sót lại tri giác.
Đám Hắc Long cúi đầu hướng về phía Brunhild, như những bậc tôi tớ chờ chủ nhân ra lệnh.
Brunhild lừa họ rằng, “Những người đã sa ngã và biến thành Hắc Long, đó chính là những người mang trái tim đen tối.”
Trên thực tế, tất cả phụ thuộc vào nước bọt của Brunhild.
Nước bọt của Brunhild chứa một vài thành phần có trong trái tri thức. Chúng góp phần bảo tồn tri giác trong con người, kể cả khi biến thân thành rồng đi chăng nữa.
Ngược lại, người nuốt phải miếng vảy không dính nước bọt sẽ biến thân thành Hắc Long, mãi mãi làm nô bộc cho chủ nhân miếng vảy. Không được hưởng năng lực đến từ trái tri thức, chúng hoàn toàn mất đi tri giác của con người. Ngoại trừ chủ nhân ra, chúng không còn nghe lệnh bất kì một ai nữa.
“Hỡi Bạch Long, chính trái tim trong sáng đã khiến cho thần linh tin tưởng vào các người. Hãy nhớ lại những gì Hắc Long từng gây ra, những gì đã đẩy chúng vào hoàn cảnh bây giờ. Có phải trong lòng chúng định ngấm ngầm chống lại ý chỉ của thần linh? Có phải chúng đã từng đánh mất đi đức tin, một đức tin thuần khiết không cần hồi đáp lại?”
Đó là một câu hỏi nhằm mục đích giăng bẫy. Không ai lại có thể tin tưởng vô điều kiện vào bất kì lúc nào.
Thế nhưng, đám Bạch Long không hề nhận ra ý đồ ấy, đến mức độ còn không mảy may mà nghi ngờ. Những ai nhận ra được ý đồ của cô gái… lúc này đã biến thân thành Hắc Long hết rồi.
Không những bị lừa dối, bọn chúng còn ngạo mạn khi biết mình chiếm được lòng tin từ thần linh, chính thức đánh mất đi thứ “tri giác” thật sự khi làm người.
... Nhưng đại khái mà nói… biến thân thành Bạch Long cũng toàn lũ người trẻ.
Brunhild khẽ thì thầm trong tâm trí.
Cô gái có lý do để không biến tất cả tín đồ thành Hắc Long.
Hắc Long thì sẽ mãi trung thành với mình cô, nhưng vì thiếu tri giác nên không thể tuân theo mệnh lệnh quá phức tạp. Nếu cô lệnh cho chúng tấn công vào một ai, dĩ nhiên chúng sẽ làm như những gì cô nói, nhưng sẽ không ứng biến linh hoạt theo hoàn cảnh. Chúng sẽ chỉ biết mỗi lao tới và tấn công, cho đến khi nào cô đưa ra mệnh lệnh mới.
Cô cần những quân cờ hết lòng tin tưởng cô, đồng thời biết tự mình phán quyết và hành động.
Chiến lược cô ấp ủ vào cái đêm hôm ấy…
Chìa khóa để vở kịch diễn ra đại thành công…
Đó là “dùng vũ lực ở mức độ vừa phải,” nhằm khiến cô trông như bị đánh cho tả tơi, nhưng suýt soát vượt qua lưỡi hái của thần chết.