Trans: Zard
----------------------
Không ổn rồi, tôi không nghĩ ả có thể dùng chiêu dịch chuyển như Jamdi’el.
Tôi đã bị chia tách với Espie.
Chúng tôi đã bị đưa đi đâu? Liệu tôi còn có thể gặp lại em ấy không?
――Onii-chan!
Giờ tôi lại nụ cười ngây ngô của Espie.
Tôi không biết cảnh tượng tôi biến mất như thế sẽ khiến em ấy đau đớn thế nào.
Cho dù đây có là kiểu “lời tạm biệt cuối” của thời đại này, tôi cũng sẽ không chấp nhận.
Tôi phải giải quyết chuyện bây giờ ngay, không thì Espie…
“Thưa ngài Đại Tướng! Bọn tôi đã đến rồi… huh?... Có gì đó không đúng…”
“Kuh, chỗ này là chỗ quái nào… heh?”
“…… Hah?”
Chúng tôi đã di chuyển từ xoáy ốc tối tăm sang ánh sáng chói mắt bên ngoài.
Đây là đâu? Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, ả dark elf đã mang chúng tôi đến đây… tên ả là Larou’iph thì phải? Bỗng dưng lớn tiếng kêu lên khiến cả tôi và Slayer đều không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt.
“Cái, cái gì thế kia… đó…”
“Bỗng dưng đột nhiên xuất hiện…… trẻ thế…”
“Ma Vương Đoàn… đùa à, cả mấy đứa nhóc…”
Tôi đã nghĩ bản thân sẽ được đưa ngay đến chỗ Norja, nhưng cảnh tượng trước mặt đây khiến chúng tôi không thể tin vào mắt mình.
“Cái… cái quái gì thế này?”
Bất ngờ bởi sự xuất hiện của chúng tôi, những “người” đàn ông đang xếp thành hàng dài với vẻ mặt tuyệt vọng.
Hai tay họ đều bị trói, họ rõ ràng là tù binh chiến tranh.
Từ cơ thể khỏe mạnh của họ có thể thấy họ hầu hết là lính Đồng Minh và ngư dân.
Rồi cảnh vật xung quanh… có biển… có thuyền?
Tôi không nghĩ chúng tôi bị đưa đi quá xa khỏi Ghenkan.
Nhưng tôi không biết…
“Uh, ugh, cái, cái…”
Slayer như đang muốn nôn.
Chả trách được.
“Tại, tại sao…”
Tại sao……
“Tại sao mấy người này đều khỏa thân hết vậy?”
Phải, họ đều khỏa thân.
Họ thậm chí còn không mặc quần lót.
Chẳng lẽ họ không thấy lạnh sao? Là kiểu biến thái khoe thân? Hay lễ hội không mặc gì?
“Hah~…”
Tre’ainar bên cạnh tôi thở dài.
『Nhìn dáng vẻ của đám tù binh… là biết ngay của quân đoàn này…』
Ông ta ôm đầu nói thầm, vẻ mặt của ông ta vừa trông hoài niệm vừa để lộ nụ cười bất lực.
Ông biết là quân đoàn nào sao?
Eh? Cái này là bình thường luôn á?
“Đằng kia! Các ngươi đang lầm bầm gì đó? Đừng có phá đội hình!”
Bỗng dưng giọng nói của một phụ nữ vang lên.
“Ngài Đại Tướng chuẩn bị đi kiểm tra… ê hai tên kia! Sao bọn ngươi vẫn còn mặc đồ? Mau lột hết ra… ah…”
“Larou’iph! Ngươi đang làm gì ở đây…”
“Thế còn kế hoạch giết sạch cư dân Ghenkan với cướp hết của cải ở đó thì sao?”
Đám đông xung quanh tôi tách ra và từ phía bên kia xuất hiện một nhóm Amazon có vũ trang.
Chúng thấy chúng tôi và la lên, nhưng rồi mau chóng để ý đến Larou’iph.
“Đây là—”
Larou’iph định giải thích… nhưng rồi.
“Eehh!??”
“Uh, oh…”
Hả? Không khí? Cảm giác? Bỗng dưng tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi không hề bị tấn công.
Thế nhưng cả cơ thể tôi đang run rẩy.
Không chỉ riêng tôi.
“Cái… đây, đây là… uh, ugh…”
Slayer cũng đang run rẩy, mồ hôi chảy dài trên má cậu ta dù trời đang khá mát.
“Đến, đến rồi…”
“…… quái vật…”
“Đó… là kẻ mạnh nhất Ma Vương Đoàn… một trong các Lục Tướng…”
Tất cả những người đàn ông khỏa thân đều run rẩy.
Cái gì vậy? Chuyện gì……
『Cô ta đến đấy… nhóc…… ngẩng đầu lên.』
「Eh!?」
『Không sao. Ngươi bây giờ… sẽ không gục ngã dưới áp lực của Lục Tướng thời đại này đâu.』
Ra vậy. Dưới áp lực khủng khiếp này, khuôn mặt của Jamdi’el, Paripi và Minh Ngục Long Vương Vasalar chợt hiện lên trong đầu tôi.
Quả thật, áp lực này nằm ở đẳng cấp đó…
“Ối chà~, chà chà, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi nhá! Thiệt tình, ta xin lỗi~ nhá~.”
Tôi chợt nghe thấy một giọng nói.
Chỉ nghe thấy giọng nói ấy đã khiến cơ thể tôi càng run hơn.
Đồng thời, một thứ gì đó trồi từ dưới biển.
“Ta chỉ là, hơi say quá và, biết đó, cần phải đi vệ sinh. Ui trời ơi~, xả hết ra xuống nước kiểu, trời, sướng lắm luôn ♡.”
Từ dưới biển… một con quái vật?… sinh vật?… quái thú? khổng lồ xuất hiện.
Dù là thứ gì thì nó cũng rất lớn!
Với cơ thể to lớn như Vasalar, Minh Ngục Long Vương… một con cáo? Có đến chín đuôi sao?
『Hmph… dạng đó… mà, muốn cho tù binh thấy được sự uy nghiêm thì đúng là dạng thú của cô ta sẽ là hợp…』
「Đó… đó là cái gì…」
『Nhìn kĩ vào nhóc. Trên mấy tấm truy nã mà ngươi thấy chỉ là dạng người của cô ta mà thôi… đó là một dạng khác… biến thể của tộc thú nhân… Cửu Vĩ, Nữ Tướng, Norja!』
Tre’ainar bên cạnh tôi nheo mắt nhìn lên với vẻ hoài niệm.
Đây á?!
Trên tấm truy nã, ả ta trông rất trẻ và mặc đồ hở hang…
“Thế… chà, erm~, gì ấy nhỉ? Oh~, nhớ rồi, ta đang định tìm thú cưng.”
Bước lên bờ, nó lắc mạnh cơ thể ướt đẫm của mình và làm nước bắn tung tóe khắp nơi.
Nước rơi xuống như mưa, nhưng chúng tôi đang quá sốc để quan tâm đến chuyện đó.
“Nihahaha…”
Mỗi bước đi của nó làm chấn động mặt đất.
Khóe miệng con quái vật nhếch lên.
Nhìn xuống chúng tôi từ phía trên, nó đang muốn làm gì?
“Rồi, đứa nào không muốn chết thì sủa tiếng chó rồi lại chỗ ta. Biết đâu nếu thích ta có thể, biết ấy, giữ ngươi, ta muốn nói vậy lắm nhưng…… Hm~m….. Ngó sơ qua thì chả thấy đứa nào trông được cả.”
…… Huh?
Trong thoáng chốc tôi đã không hiểu ý ả là gì.
“Đừng….. Đừng có giỡn mặt, Lục Tướng Norja! Cái chuyện dơ bẩn đó! Lũ, lũ khốn các ngươi là như vậy sao!?”
“…… Hmm?”
Một người đàn ông trần truồng với tứ chi bị trói bỗng dưng gào lên với Norja…
“Nếu đây là Ma Vương Đoàn… Thì ta thà chết—— “
“Tên hỗn xược, đừng có ngắt lời ta!”
“Huh!?”
Liền lập tức, chiếc đuôi của Norja đập xuống như một cây búa, tạo nên một hố sâu không đáy ngay trước mặt người vừa gào lên…
“Ah, awah… ah—”
Chỉ cần chệch đi một chút là anh ta đã bị nghiền nát… Hiểu được điều đó, tinh thần người đàn ông vừa can đảm gào lên ấy đã vỡ vụn và chỉ biết lùi lại.
“Nihahahaha, may là ta là một người có tâm hồn dịu dàng đấy, biết không, ta không phải kiểu đi giết người vô tội vạ như Hakuki hay cái tên ác ma Paripi… mà… um~… à nhỉ, phải rồi, thú cưng… Hmm~… ta biết rồi.”
Norja trông như vừa nghĩ ra gì đó sau một hồi, cái miệng khổng lồ của ả nhếch lên.
Ả định làm gì?
“Đến giờ bay rồi, woo-hoo~!”
“Huh…?”
“””””――――――Eehh!!?”””””
Norja bỗng từ từ ngồi xuống và vẫy đuôi.
Là ma thuật cấp Mega sao? Không phải, một cơn lốc còn hơn cả thế quét qua người chúng tôi!
Cả cơ thể tôi run rẩy dưới áp lực có thể cảm nhận được từ cả hai phía trước sau.
Nếu ở khoảng cách này mà đã vậy thì những người ở gần sẽ thế nào?
“”””Gaaaaaaaaaaaaaaah!!!”””””
Ngay trước mắt chúng tôi, hằng trăm người đàn ông khỏa thân đang vừa bay vừa hét trong cơn lốc.
“Chết tiệt, tte, oh no! Uo, oooooooooohh!!!”
Tôi bị một người đâm trúng và cũng bay theo.
“Dơ quááá! Mông ở khắp nơi!! Ugaaaaaa!”
“Minh không dám nhìn…”
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tôi không kịp phản ứng.
Thế còn Slayer thì sao?
“Đại Tướng, Ku, 【Mega Windshield】!”
“Tởm quá! Tạo Thiết, 【Iron Dome】!”
“Hii, Đại Tướng, tôi còn ở đây mà!?”
“Chết thật. Ê lũ đàn ông dơ bẩn, tránh ra!”
“Trời ạ…”
Cả Larou’iph và Slayer đều dùng ma thuật để chặn lại, nhưng tôi… Slayer…… anh muốn nhóc dùng thứ đó để che cho anh nữa…
Mà, cả thuộc hạ của Norja cũng bị vạ lây nhỉ?
“Tch, ku, guh, uwaaaaaah!”
Tôi bị thổi bay và đập lưng vào chỗ nào đó.
Tiếng loạng xoạng gì thế này?
『Oi nhóc, chuẩn bị tinh thần đi! Và… Ráng chịu cái cảnh này…』
“Ahchichichi… cái quái… Hmm? Đây…”
Tôi bị đánh văng vào một núi áo giáp, mũ giáp và vũ khí.
Tất cả chúng đều có biểu tượng của quân Đồng Minh.
“Uh, ah, gah…”
“Đồ… quái vật…”
“Sức mạnh ấy…”
Và xung quanh tôi là những người đàn ông cơ bắp khỏa thân với cơ thể đầy thương tích.
Ánh mắt của họ trông có phần yếu ớt.
Hẳn tất cả đều đã hiểu.
Sự cách biệt về sức mạnh, một thảm họa…
“Nihahahaha, ta ấy, đã nương tay không giết rồi á nha. Rồi, còn ai còn đứng được không… tới đối mặt với ta tiếp nào. À mấy đứa thuộc hạ đáng yêu của ta, các ngươi muốn ăn tên yếu nhớt nào cũng được ♪.”
“”””Hyuuuuuuuuuuu, hoan hô ngài Đại Tướngl!!””””
“À mà nhớ nhé, không được đụng vào những kẻ còn phản kháng, sao nhỉ, đặc biệt là những anh đẹp trai râu rặm ấy.”
Thứ thảm họa đó cười vui vẻ.
“Một kẻ có ý chí mạnh mẽ… Một anh đẹp trai cơ bắp có ý chí sắt đá, có thể đứng lên và không bao giờ từ bỏ, một tâm hồn đầy phong cách… ta muốn đeo vòng cổ cho hắn rồi dạy bảo hắn! Khiến hắn phải khỏa thân bò bằng cả tứ chi, đưa một chân lên để tè, rồi cạo hết lông hết tóc trên cơ thể của hắn, rồi cạo thêm mấy chỗ, kiểu, biết đó, mông… Ufufufufu, ta muốn chơi đùa với hắn và khiến hắn phải khóc với vẻ mặt kinh tởm!!”
Một tiếng gầm làm chấn động cả vùng đất.
Nguy hiểm quá. Những thứ mà con quái vật ấy nói đều rất nguy hiểm…
「Tôi biết là mình đã được ông báo trước nhưng… gặp trực tiếp rồi… tôi sẽ nói lại lần nữa! Bộ không có ai đàng hoàng trong Lục Tướng hết à!? Tôi không hiểu sao bây giờ lại chẳng có mấy căng thẳng như hồi đánh với Jamdi’el và Paripi!」
Cả từ đằng xa, ta cũng có thể thấy được nó.
Nó là một trường hợp đặc biệt.
Quả thật, Jamdi’el, Paripi, và Vasalar đều là những kẻ mạnh.
Tôi biết… nhưng……
『Phải, trừ cái tính cách ra thì cô ta rất giỏi… và cũng rất có tiếng với đám thuộc hạ của mình…』
「Thế mới nói đừng có chọn người chỉ dựa trên thành thích, nhớ xem qua cả tính cách nữa! Tôi ngán cái đám biến thái với sức mạnh cấp thảm họa lắm rồi!」
Giờ có rất nhiều chuyện muốn nói và nó khiến tôi đau đầu.