Breakthrough with the Forbidden Master

chương 289: buổi sáng trước khi cập bến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

--------------------

Sau bài thể dục nhẹ, tôi đã ngủ rất ngon.

Lắc lư trên chiếc võng trên thuyền, tôi dần tỉnh dậy với cảm giác sảng khoái.

Nhưng tôi chợt cảm nhận được sức nặng trên bụng mình.

Tôi thoáng thắc mắc trong một chốc nhưng rồi sớm biết đó là gì.

“Chào buổi sáng nhé.”

“…… Funyu…… un… Onii-chan, chào buổi sáng.”

Espie đang ngủ trên ngực tôi… Hmm? Espie cũng đã dậy rồi chăng?

Hẳn vậy nên em ấy mới trông ngái ngủ như thế.

Mí mắt em ấy gần như đóng lại, đó là quầng thâm à? Em ấy như thể sẽ ngủ gật bất cứ lúc nào.

“…… Espie… lẽ nào em không ngủ sao?”

Con thuyền khá lắc, nhờ bài tập ống bán khuyên với Tre’ainar mà tôi không gặp khó khăn gì, nhưng có khi nào em ấy bị say sóng hay gì không?

“Un… em không có ngủ.”

“Huh?”

Không ngủ. Không phải là không thể ngủ mà là không ngủ.

Tôi không hiểu ý Espie là sao nên chỉ biết nghiêng đầu…

“Em đã canh onii-chan suốt đêm để cái tên kia không mang anh đi trong lúc em ngủ.”

“…… H, hả~? …… Pu, kuhaha, thế à…”

Tôi ngây ngốc đến nỗi không thể nhịn cười.

Hẳn là em ấy vẫn còn bực vì chuyện tôi và Slayer chơi đuổi bắt với nhau và tôi cho cậu ta Calories Friends hồi tối qua khi em ấy không để ý.

“Chẳng có gì lạ hết. Em là em gái của onii-chan. Onii-chan là của em.”

“Trời ạ, rồi rồi, anh hiểu rồi.”

“Un, đúng vậy.”

Espie khịt mũi khẳng định. Tôi không thể nhịn cười khi thấy em ấy trông đáng yêu thế nào.

『Fufun, có vẻ nhóc đang vui vì được yêu quý nhỉ…』

「Ah, Tre’ainar…」

『Nếu ngươi nhìn ở một góc độ khác thì thật lố bịch khi được một Thất Anh Hùng đứng canh cho ngươi cả đêm nhỉ?』

「À thì… đúng rồi nhỉ…」

Sau khi chứng kiến những cảnh ghen tuông giận dữ vài ngày qua, tôi đã quên mất cô bé này là một trong Thất Anh Hùng..

Vừa nghĩ em ấy quả thật là một bảo vệ rất xịn, tôi vừa ôm Espie và ngồi dậy.

“Nào…”

“Anh muốn dậy rồi sao?”

“Ừ.”

Tôi nhìn quanh thuyền. Một vài người vẫn đang ngủ, một số thì đang ngáp và một số thì đi rửa mặt.

Cậu ta… không có ở đây… mà khoan, cậu ta không phải loại người sẽ ngủ ở nơi đông đúc thế này.

“Espie, em có buồn ngủ không?”

“Em không có.”

“Vậy hãy tập thể dục chút cho khỏe người nào.”

Với Espie trong tay, tôi rời khỏi khoang thuyền lờ mờ và ra ngoài.

Khác hẳn với bình minh trên núi, ánh nắng chói chang, mặt biển tĩnh lặng cộng thêm những làn gió mát thật sảng khoái… không hẳn vậy….

“…… Hôi quá.”

Espie vô thức bịt mũi lại.

Quả thật mùi tanh tràn ngập khắp không khí, phá hỏng đi bầu vẻ trong lành.

“Là do cái đó à…”

Xác của Đại Hải Vương đang được kéo đi ở phía sau thuyền.

Qua một đêm, nó đã trở nên bốc mùi.

Tôi thì đã quen với nó hồi còn làm thêm ở cảng cá, nhưng với Espie…

“Espie, mùi tệ lắm à?”

“Uunn. em không sao, em cũng đã quen rồi.”

“Huh?”

“Mùi trên chiến trường còn tệ hơn. Anh biết đó, xác thối nè, phân, nội tạng rồi 〇〇〇 bắn tùm lum khắp nơi.”

“Rồi rồi, em không phải kể chi tiết đâu.”

Tôi rút lại câu hồi nãy. Espie cứng cỏi hơn tôi nhiều.

Phải rồi nhỉ?

Nhưng thấy em ấy bình tĩnh nói với vẻ thản nhiên trên khuôn mặt đáng yêu đó khiến tôi không khỏi bất ngờ.

Ý tôi là, dù bản thân cứng cỏi như vậy, nhưng lại tức giận khi thấy tôi thân với những đứa trẻ khác, hẳn là em ấy cũng có chút cân bằng…

“Ah…”

“Oh.”

“Oh!”

Chúng tôi chợt nhìn thấy Slayer đang đứng trên mạn thuyền và đối phương cũng để ý về phía này khi hai bên chạm mắt nhau.

“Yo, chào buổi sáng.”

“…………………… Hmph.”

“Onii-chan, đừng nói chuyện với cậu ta!”

Dù đó chỉ là một lời chào cũng khiến Espie đang ngái ngủ phải tỉnh dậy và lườm Slayer với ánh mắt như thể sẽ lao đến cắn cậu ta bất cứ lúc nào.

“Nào, Espie. Chào đàng hoàng đi chứ.”

“Uh~, tại…”

“Không tại gì cả, đây là phép tắc, là phép tắc đó.”

Trời ạ, cứ như tối qua vậy…

Mặt khác, Slayer có vẻ đang bận tâm rất nhiều về chuyện hôm qua nên cậu ta trông khá bất mãn nhưng đồng thời trên khuôn mặt cũng mang vẻ phức tạp.

“Chuyến hành trình hiện đang rất suôn sẻ! Chúng ta sẽ đến thị trấn cảng Genkhan vào tầm chiều nay! Cố lên nào các chàng trai!”

“””Ooohhh!!!”””

Trong bầu không khí gượng gạo ấy, tiếng hò reo của các thủy thủ vang lên.

Có vẻ chuyến hải trình này đã sắp kết thúc.

“Nè, Slayer. Nhóc định làm gì khi chúng ta cập bến?”

“…… Sao tự nhiên anh hỏi vậy? Sao tôi lại phải nói anh chứ? Nói chung tôi chỉ đi bán đồ rồi đi săn tiếp thôi.”

“…… Thế à, vậy nhóc định đi săn ở đâu?”

“Chuyện đó quan trọng à? Tôi chỉ cần kiếm con nào mạnh mạnh là được. Tôi nghe nói có rất nhiều quái vật ở Ma Giới trên lục địa Avosoa, tôi định tới đó nhưng tôi không nói anh cụ thể là đâu đâu.”

“… Vậy sao… hay… hmm?”

Tôi chỉ muốn kiếm chuyện để nói, cậu ta vẫn chưa mở lòng với tôi nên không trả lời… hay là cậu ta không nhận ra mình đã trả lời hầu hết rồi nhỉ?

“À mà, không phải là tôi tò mò hay gì đâu nhưng anh định làm gì?”

Chẳng những thế cậu ta còn hỏi tôi trong khi bảo bản thân không hứng thú! Cái tên này đúng là không thật lòng mà!

“Anh à… anh định đến Shiznautmy.”

“…………… Huh?”

Tôi trả lời cậu ta, nhưng Slayer nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Chỗ đó đã bị Ma Vương Đoàn phá hủy rồi mà nhỉ? Tôi nghe nói nó đã thành đống hoang tàn rồi, anh tới đó làm gì? Anh tính đi săn kho báu à?”

“Kiểu vậy. Nhóc chuyên săn quái vật nhỉ? Có bao giờ đi săn kho báu hay gì chưa?”

“Vớ vẩn. Tôi không nhận mấy nhiệm vụ đơn giản chỉ dựa vào may mắn, cái đồ hám tiền.”

Tôi cứ nghĩ Slayer đã mở lòng một chút, nhưng cậu ta khịt mũi với vẻ “thất vọng” với tôi.

Ai cũng có thể đi săn kho báu, tôi không nghĩ chuyện đó đơn giản… và cả mục tiêu của tôi là kho báu nhưng không phải tiền.

Nhưng tôi sẽ không nói cho cậu ta…

“Mmm~, Onii-chan!? Bây giờ lẽ ra anh phải nói ‘đúng rồi, đúng rồi, Espie là cô bé ngoan’ chứ.”

Tôi an ủi Espie trước khi em ấy kịp nổi giận.

Và tên này…

“Huh? Mà, tôi nhớ Thợ Săn bây giờ làm gì được vào Shiznautmy nhỉ…?”

Tôi đã nghe được một thông tin đáng lo.

“Hả? Thật á?”

“Ừ… phe Đồng Minh đang tiến hành điều tra nên nơi đó đã bị phong tỏa, trừ những Thợ Săn làm việc cho quốc gia hay Liên Minh, hoặc người được thuê để điều tra thì không ai được vào… anh được thuê à?”

“Không… anh không có nhưng…”

“Vậy thì thôi thua. Mà, nếu anh có chứng nhận thì có thể trực tiếp đến chỗ họ nhưng…”

“Thế, thế sao?”

Tôi trở nên hoang mang bởi những lời ấy.

Thời hiện đại tôi đã phải tránh đội điều tra của Liên Minh và Ma Giới, nhưng cả ở đây nữa sao?

Khi ấy là chú Ben với Norja, một cựu Lục Tướng đã xuất hiện, nhưng ở đây cũng xảy ra chuyện rắc rối như vậy…

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm kia, Hiro, Mamu, với Thất Anh Hùng Benlinerve đã được Đế Quốc điều đến đó――――”

“”『Bọn ta/anh/tui không có tới đó đâu!! 』””

Chúng tôi nên tránh những cuộc đụng độ mấy những người cấp cao.

Cả tôi và Tre’ainar đều cùng lúc la lên, nhưng lần này có thêm cả Espie.

Nói chung cả trước khi xuống tay, chúng tôi đã quyết định sẽ án binh bất động một thời gian.

Truyện Chữ Hay