Breakthrough with the Forbidden Master

chương 287: tôi không hề ghét

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Zard

------------

“Nhận lấy, 【Đại Vũ Tinh Quang】!!”

Vừa nói, Slayer vừa cố ném dao ngăn tôi.

Tôi không nghĩ cậu nên ném dao vào người khác như thế đâu, nhưng chắc cũng là vì lời khiêu khích của tôi.

Nhưng dù thế nào thì nó cũng không thể so được với kunai của Shinobu. Mà, tôi chắc là tên này không quen với việc ném dao.

“Cách đặt tên hay đấy, nhưng kĩ năng ném dao của nhóc cần phải luyện tập thêm. Nhóc cứ đuổi theo anh như bình thường thì còn nguy hiểm hơn đấy biết không?”

“Anh, anh im đi! Đã thế, cái này thì sao!”

Slayer đưa tay lên rồi tập trung ma lực một lần nữa.

Cậu ta lại định dùng vũ khí gì nữa đây?

“Chết đi, 【Siêu Cấp Siêu Phàm Hắc Ám Thiên Thạch】!!”

Từ lòng bàn tay Slayer, một quả cầu gai bằng sắt được xích với một tay cầm xuất hiện.

Nó cũng khổng lồ như thanh đại kiếm ban nãy.

『Ồ, là Chùy Xích Sắt à… một đứa nhóc cầm cái đó trông thật sự rất lạ đấy.』

「Haha, trong kho vũ khí của cha tôi có thứ đó, nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến nó cả…」

『Thế thì tốt, nó dù gì vẫn còn nhỏ… nhưng cái khiếu đặt tên thì …』

「Ha, ý ông là sao!? Cậu ta tuy còn nhỏ nhưng cách đặt tên chẳng phải rất ngầu sau?」

『………………… Thôi không có gì.』

Cả Tre’ainar và tôi đều cười khô khốc khi cậu ta tạo ra một vũ khí khá tàn bạo với một đứa nhóc, nhưng nếu bị nó đánh trúng thì chắc chắn sẽ không phải chuyện đùa.

Slayer dùng hết sức để quay nó bằng lực li tâm, tiếng gió rú làm chấn động cả mạn thuyền.

“Ê, ê, ê, nó nguy hiểm lắm đấy, coi chừng phá thuyền.”

“Tôi bảo anh ồn quá! Ei! Chết! Đi!”

“Trời ạ… anh nói rồi, vung cái thứ nặng như vậy… mà, nếu canh đúng thời gian thì anh cũng không lo bị trúng đòn.”

“…… Hmph.”

Slayer quay nó mạnh đến mức mọi thứ xung quanh cậu ta đều bị thổi bay.

Nhưng chính vì kích thước của nó mà cậu ta sẽ không thể vừa chạy vừa tấn công.

Nói cách khác, chiều dài sợi dây xích sẽ cho ta biết được tầm đánh, thế nên chỉ cần giữ khoảng cách, ta sẽ không bị sao… mà nó đồng nghĩa… Slayer không biết về chuyện đó và đang quay nó một cách vô tội vạ… không hẳn vậy.

“Đó là thứ mà tôi đang chờ đấy…”

Ánh mắt Slayer rõ ràng đang nhắm vào thứ gì đó.

『Nhóc…』

「Tôi biết rồi. Đừng đứng trước ma thuật của cậu ta đúng không?」

『Fufu, phải. Sau khi học xong Radar, ngươi bắt đầu thoải mái hơn rồi đấy. Mà, trận đấu với Koujiro hẳn là một trải nghiệm tốt.』

Tre’ainar đúng, tôi không nên đánh giá thấp Slayer.

Bởi vì tôi biết cậu ta sẽ làm gì nên tôi mới bình tĩnh.

Phải, ma thuật của Slayer là tạo kim loại, có nghĩa là…

“…… Chết đi!”

“Hụt rồi nhe.”

“Huh!?”

Đột nhiên sợi xích trên cây chùy của Slater dài ra, khiến tầm đánh cũng được tăng theo.

Đúng vậy, cậu ta tự mình tạo ra vũ khí nên cũng có thể thay đổi hình dạng của nó.

Hay nói cách khác, cậu ta có thể thay đổi tầm đánh của vũ khí trong lúc đánh nhau.

“Đùa à… chuyện này…”

Cậu ta khiến tôi nghĩ chỉ cần đứng ngoài tầm đánh thì sẽ không bị trúng đòn, thế nên cậu ta đã tăng độ dài sợi xích để tấn công.

Nhưng vì tôi đã biết trước nên tôi mới có thể bình tĩnh xử lí.

“Tệ quá nhỉ.”

“Tsu, uh… nữa… anh… lại giỡn mặt tôi… Haa, haa…”

Slayer hẳn đã mất tự tin.

Khác với ban nãy, cậu ta không hề giận dữ lao đến tôi.

Hơi thở của cậu ta ngắt quãng, chưa kể cậu ta còn đứng như trời trồng vì sốc.

“Không, anh không hề giỡn với nhóc, nhóc thực sự rất giỏi.”

“Hả…”

“Thế nên anh mới nghiêm túc muốn tìm hiểu nhóc, bởi vì anh nghĩ mình không nên mất cảnh giác. Nhờ vậy mà anh đã tránh được nó. Nhóc… anh chắc rằng nhóc sẽ mạnh hơn nữa…”

“……………… ah, eh, ah……cái, cái gì vậy, sao tự nhiên…”

“Nhưng cả anh cũng thế. Anh sẽ mạnh hơn nữa và sẽ không thua nhóc đâu.”

“…… um, uh… anh, anh đang khen tôi đó à?”

Cho dù bản thân còn hoang mang và bị sốc, Slayer vẫn đỏ mặt bởi lời của tôi nhưng trông không phải là tức giận.

Cậu ta trông xấu hổ khiến tôi suýt phì cười.

Tôi không thể không nghĩ về Slayer như thế…

“Chẳng phải chúng ta đều rất tuyệt sao? Ý anh là vậy đấy. Thế nên nhóc cũng nên thừa nhận anh một chút đi.”

“Oh…”

Tôi bước lại gần và đặt tay lên đầu cậu ta.

Với Slayer, một đứa nhóc cứng đầu và ghét bị thua, tôi nghĩ mình nên đối xử với cậu ta như với Amae và Espie từ đó đến giờ.

“Đừng có coi tôi là trẻ con…”

“Kuhaha, xin lỗi, xin lỗi. Cậu là một cậu bé mà nhỉ.”

“…………”

Nhưng khác với Amae và Espie, Slayer không hề thích bị xoa đầu.

Cậu ta phồng má như thể đang khó chịu và phàn nàn, rồi… ấy chà… tên nhóc này, lúc mà tôi đang cho đánh giá, cậu ta tiến lại…

“…… tah!”

“Oops!”

“Ah…”

Rồi đưa tay ra để bắt lấy rồi, nhưng tôi đã cảm nhận được trước nên dễ dàng né nó.

“Trời ạ~, anh đúng là không thể mất cảnh giác được mà~”

“Uh, ugh…”

Có lẽ Slayer biết cậu ta đang ở thế yếu, nhưng cái đòn tấn công bất ngờ đó khiến cậu ta càng thêm xấu hổ.

“Thôi được, anh sẽ rút lại nếu nhóc né được đòn của anh.”

“Huh?”

“Nào, chuẩn bị đi.”

“Huh!? Đòn của anh á…? Huh! Anh định làm gì… Kuh, nếu anh muốn tấn công thì cứ xông vào đi! Dù thế nào thì tôi cũng nhất định…”

Tôi cười nói với Slayer, chờ để trả đũa lại những gì cậu ta đã làm.

Nghe rằng đến lượt tôi, Slayer đang ngồi đột nhiên nhìn lên và nghiêm túc chuẩn bị.

Cậu ta mở to mắt như quyết tâm sẽ nhìn thấu tôi.

Thấy cảnh đó, tôi…

“…… 【Quỷ Vương Đánh Lạc Hướng】”

“……? ……? …… ah!?”

Tôi nhìn về phía khác, khiến Slayer đang để mắt đến tôi cũng phải nhìn theo.

Không có gì bất thường ở chỗ mà tôi đang nhìn, Slayer nghiêng đầu khó hiểu nhưng rồi liền vội vã quay đầu lại.

Nhưng tôi đã biến mất.

Khoảnh khắc ánh mắt của Slayer quay đi, tôi đã lẻn ra phía sau và…

“Chào.”

“…… ah…”

Tôi xoa đầu Slayer từ phía sau.

“Tiếc thật nhờ.”

“…………”

Thấy sao? Slayer im lặng và cúi đầu.

Nhưng dần dần vai của của cậu ta… không, cả cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy…

“Uuuuuuuu, aaaaaaaaaah, đủ rồi đó! Không, không công bằng! Anh là người lớn, lại còn, uuuuuuuuuuuu, UUUUUUUUUUGH!!!!

“Kuhahaha, không không, đó là chiêu cực kì đặc biệt đó. Ngay cả Lục Tướng của Ma Vương Đoàn còn bị lừa kia mà.”

“Làm như có chuyện đó ấy! Làm gì có ai lại mắc cái trò trẻ con ấy… thế mà tôi, tôi lại… tôi lại bị dính, nhưng… Uuuuuuuuugh!!

Cái vẻ nhếch nhác, edgy, kiêu ngạo ban đầu của Slayer đã thay đổi và cậu ta bắt đầu tức giận, quỳ xuống và đánh vào mặt đấy.

“Kuhahaha, đừng giận mà. Anh nói rồi mà nhỉ? Đó là một chiêu…”

“Im đi! Tôi, tại vì, chẳng qua là tôi… nếu tôi không đói…”

“Hmm? Gì, nhóc đói à?”

“…… Không, không có… tôi không… có…”

Cuối cùng cũng đến vụ kiếm cớ.

Cậu ta thực sự không muốn nhận thua, đúng là một đứa cứng đầu.

Thế rồi cậu ta lại tự đào mộ mình và ngại ngùng lảng mặt sang một bên…

“Vậy, đó… cái Calorie Friend, nhóc không cần phải trả lại đâu, cứ ăn đi.”

“………… Tôi, tôi không có…”

“Hay là… nhóc không dám ăn vì nhóc sẽ không nghĩ ra được cái cớ nào khác nếu thua anh khi no sao?”

“Không hề nhé! Tôi sẽ không thua! Thôi được, tôi ăn được chưa! Tôi ăn đây! Tôi sẽ ăn no rồi bắt được anh sớm thôi!”

Dễ thật nhỉ! Nghe lời khiêu khích của tôi, Slayer cuối cùng cũng xé lớp giấy bọc của Calorie Friend rồi ăn nó.

Cảnh tượng ấy khiến tôi phì cười.

『Fuhaha, ngươi cũng không ác lắm nhỉ nhóc?』

「Hmm? Thế sao?」

『Ừ, nhưng… ngươi biết con người của Slayer thế nào mà nhỉ.』

「Không bình luận nhé.」

Phải, tôi đại khái đoán được con người của Slayer bây giờ.

Nói ngắn gọn thì cậu ta vẫn là một đứa nhóc.

Cậu ta là thiên tài, có tương lai tương sáng và rất hay không thật lòng.

Nhưng, thiên tài hay không, một người như vậy… tôi không hề ghét.

Truyện Chữ Hay