Trans: Zard
Xin lỗi vì đã ra trễ, mình bị nhầm ngày :)))
-------------------
Trải giác quan của mình ra xung quanh. Đó là những gì tôi được bảo.
Trải dài Radar Ma Thuật thành một vùng rộng.
Tôi thả dây câu từ mạn thuyền xuống biển.
Trước giờ tôi chỉ biết thả dây rồi chờ cá cắn. Nó phụ thuộc hoàn toàn vào may mắn.
Nhưng giờ thì khác.
“Ra vậy… mình có thể thấy… thế giới bên dưới mặt biển…”
Bằng cách trải ma lực của mình ra, tôi có thể nhìn thấy mọi thứ nằm trong phạm vi ấy.
Đàn cá… số lượng… kích thước… tốc độ… đội hình đàn… mọi thứ.
『Vậy… ngươi đã thấy rồi đó, ngươi sẽ làm gì đây?』
Tôi gật đầu trước lời của Tre’ainar bên cạnh tôi rồi tập trung vào mồi câu.
Khoảnh khắc đàn cá bơi qua… tôi di chuyển theo chúng và tập trung, khi lũ cá nhìn thấy mồi, tôi nhẹ lắc cổ tay để khiến mồi trông như còn sống.
Và nó đã cắn câu.
“Đây rồi! Cắn rồi! Cắn câu rồi!”
Rung động, giật và trọng lượng được truyền đến tay tôi. Mang theo cả lực cản của con cá bị mắc câu.
Đây thực sự là cuộc chiến giữa người và cá.
『Chính xác. Câu cá không hề có may mắn. Người và cá đọc vị, lừa dối lẫn nhau, so tài sức mạnh và kĩ thuật… đặt cược mọi thứ để đối đầu… đây đích thực là một cuộc chiến!』
“Lênnnn!!!! “
Tôi kéo cần và con cá cũng bị kéo lên khỏi mặt biển lên trời.
Thấy con cá rơi xuống mạn thuyền, vùng vẫy giãy giụa, tôi vui mừng đấm tay.
“Ồ, thằng nhóc đó hình như mới bắt thêm được một con nữa thì phải.”
“Hở, nãy giờ được bao nhiêu rồi thế?”
“Nó không giống dân biển lắm nhưng cũng giỏi đấy.”
Tôi hài lòng cho con cá vào thùng.
Nghe tiếng thán phục của đoàn thủ thủ càng khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
Có sự khác biệt lớn về hải trình trong thời đại chúng tôi.
“Đã thế…”
“Biết mà, cái thuyền nó chao đảo như thế…”
“Mà cậu ta còn nhón một chân câu cá, ghê thật.”
Nào, khen tôi nữa đi.
Phải, còn một bài tập khác ngoài Radar Ma Thuật trong lúc câu cá.
Đó là giữ thăng bằng bằng một ngón chân trên con tàu lắc lư này. Sau đó đổi chân.
Dùng radar không thì chẳng để làm gì. Nếu không thể kích hoạt nó trong chiến đấu thì đều vô dụng cả.
Thế nên tôi vừa sử dụng radar vừa làm chuyện riêng. Đó là bài tập mà Tre’ainar giao cho tôi.
Và nó thực sự có hiệu quả.
『Kĩ năng của ngươi đã cải thiện rất nhiều rồi. Mới đầu cá còn không thèm nhìn ngươi và mồi thì trông dở tệ. Đúng là một tên công tử bột đáng thương.』
「Im, im đi… tại hồi nhỏ Sadiz chăm lo mọi thứ từ mồi câu đến cần câu…」
Quả thật mới đầu tôi gặp đủ chuyện khác ngoài tập luyện.
Nhưng giờ tôi đã quen rồi.
Tôi đi làm bán thời gian ở cảng cá đầy mùi tanh, tôi giờ đã chẳng còn bận tâm đến nó nữa.
『Trời ạ, cô hầu đó đúng là đã làm hư ngươi từ nhỏ…』
「Ừ thì…」
『Mà hẳn là trước giờ ngươi không gặp khó khăn gì, nhưng chẳng phải ngươi cảm thấy vui khi được tự lập khỏi cô ta ở Cacretale sao.』
「…… Hmm…」
Phải.
Từ khi rời khỏi Đế Đô, tôi đã sống ở trong núi, nói chuyện với bất lương, an cư ở một hòn đảo biệt lập, lên trời, lên thuyền đến vùng đất mới, làm thêm ở cảng cá và giờ là quay về thời chiến và câu cá.
Trên chuyến hành trình tôi còn đánh với Lục Tướng và Minh Ngục Long Vương… quả thật khó khăn nhưng……
「Lúc bị đưa về quá khứ, tôi đã hoảng loạn không biết làm gì… nhưng giờ chắc tôi quen rồi…」
『Thế có nghĩa là tinh thần ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là một dấu hiệu tốt. So với hồi ngươi thấy thương con thỏ bắt được trong núi rồi thả nó đi…』
Đúng là tôi đã được Sadiz chiều chuộng suốt một thời gian dài… tôi rất biết ơn và yêu cô ấy… có lẽ Tre’ainar nói đúng, tôi hẳn sẽ vui vì điều đó.
Nhưng khi ấy tôi sẽ không thể có được niềm vui khi bản thân tự bắt được một con cá như này.
Tôi có lẽ sẽ không thể tự tin vào chính mình.
「Tôi chỉ biết làm Sadiz khóc… thảm thương thật…」
Nhưng thứ duy nhất khiến tôi đau lòng là làm Sadiz buồn.
Tôi đã khoét sâu thêm vào vết thương của cô ấy.
Khi tôi chọn đi cùng Tre’ainar, cô ấy đã tiễn tôi nhưng… thực sự…
『Sau tất cả những chuyện đó, cô hầu ấy vẫn luôn lo lắng cho ngươi, và cho dù bản thân rất có tài, cô ta lại không phát triển tài năng ấy… nhưng cổ còn trẻ… cổ vẫn có thể phát triển theo ý mình.』
「…… Hả? Thật à?」
Tôi có hơi ngạc nhiên khi nghe đánh giá của Tre’ainar về Sadiz.
Tôi cứ tưởng Sadiz đã mạnh lắm rồi, cổ vẫn còn mạnh hơn được sao?
Ừ thì tuy là lớn hơn tôi nhưng cô ấy vẫn còn trẻ, thế nên không có gì lạ cả…
『Đúng là cô ta trông rất mạnh, nhưng đó là do thế giới bây giờ đã hòa bình mà thôi. Cô ta chưa từng phải tập luyện đến nôn ra máu hay trải qua trận chiến sinh tử… thế nên cổ mới không có cửa với Paripi. Nhưng nếu nói về tài năng thì cô ta có thừa.』
「V-vậy sao…」
『Và hơn hết… cô gái đó có vẻ là hậu duệ chân chính của Shiznautmy… nếu cứ cố gắng … thứ sức mạnh ấy… cô ta có khi sẽ mở được Nguyệt Quang Nhãn…』
「Ừ………… hmm?」
Hmm? Huh? Mới nãy hình như ổng mới nói gì đó cực sốc thì phải? Sadiz … Nguyệt Quang Nhãn?
Nguyệt Quang Nhãn, một trong ba tam đại ma nhãn sao?
“Onii-chan!”
“Eh, ou, huh?”
Khi tôi đang chú tâm vào cuộc nói chuyện, Espie bỗng gọi tôi từ phía sau.
Hồi nãy em ấy bực mình vì không thể câu được con cá nào…
――Em, em cần tập trung, em sẽ qua kia câu! Em sẽ làm onii-chan bất ngờ cho mà xem!
Rồi Espie thôi câu cá với tôi và đi sang chỗ khác để câu.
Nghe tiếng gội, tôi mau chóng quay đầu lại…
“Em….. em thắng rồi…… yay?”
“……………”
“””‘Oooouuuuuuuuuuuhhhhh, bự, bự quá!!??””””
Cả đoàn thủy thủ đều há hốc mồm.
Phía trên đầu Espie, một thứ gì đó đang lơ lửng… nói sao nhỉ… một khuôn mặt… khổng lồ?
『Một con Cá Mập Đầu Búa Megaton… thú vị đấy…』
“O, oh… Espie…”
Dĩ nhiên số cá mà tôi câu được không hề nhỏ, nhưng kích thước lại không thể nào bằng.
Đống cá của tôi chỉ ngang mồi câu cho con cá mập ấy.
Nhưng……
『Thứ sinh vật khổng lồ và dữ tợn này… muốn bắt được nó… ta cần phải có cần câu chuyên dụng… không phải thứ đi thuê rẻ tiền này đâu.』
Phải. Tôi gật đầu đồng tình với Tre’ainar…
“…… Espie…… em ăn gian đúng không?”
“Huh!? Em không có! Em không có ăn gian! Em tự câu được nó đó! Em không có dùng tâm linh thuật để bẫy nó đâu! Em thắng! Onii-chan phải nghe lời em trong hôm nay! Anh sẽ phải cõng em cả ngày hôm nay!”
Khi tôi hỏi với ánh mắt nghi ngờ, em ấy rõ ràng không phải câu mà dùng siêu năng lực để bắt nó, Espie đảo mắt nói dối một cách rõ ràng.
Nhưng mà, cái này…
『Ừ thì nếu là về tài năng thì đây cũng đặc biệt không kém…』
Tre’ainar thán phục thở dài.