Aaaaargh! Mình ghét nó, ghét nó, ghét nó! Mình căm ghét cái thế giới này đến tận xương tủy, cuộc sống này... mọi thứ!
Nỗi uất hận tuôn trào trong tâm trí, hướng thẳng đến vua Andersen và Cyan đứng trước mặt tôi.
Bình tĩnh lại đi, Titan! Cậu cần phải giải thích và làm rõ sự hiểu lầm này, không phải sao!? Nhưng cổ họng Titan lại tiếp tục gào thét điên cuồng lần nữa.
"Các người sẽ không hiểu được đâu... nỗi đau cuộc một kẻ ngay từ khi sinh ra đã được cho là sự thừa thãi không đáng có.”
Không! Không, Titan! Hai người họ là vua và công chúa đấy! Cậu không thể phát ngôn như vậy được, điều đó thực sự đã đi quá đà rồi!
"Cảm giác của một đứa trẻ dù cho có cố gắng hết sức nhưng chẳng đạt được cái quái gì, bị bỏ rơi bởi chính cha mẹ của mình... Các người làm sao mà hiểu nổi chứ!"
Những lời đầy hận thù và ích kỉ cứ không ngừng tuôn ra… pha lẫn trong đó chính là sự bất lực. Dẫu có là một thiên tài dùng phép debuff, Titan lại thiếu đi tài năng về kiếm thuật, thứ cần thiết nhất để quyết định cuộc đời cậu.
"Liệu cái số phận chết tiệt này có định lấy đi của tôi thứ gì nữa không!? Chẳng lẽ cái cuộc sống lần này?! Tất cả đều phải bị tước đi hết sao?!”
Tôi muốn sống một cuộc sống bình thường! Đó là điều Titan khao khát mà thét lên.
"...Đó là tất cả những gì ngươi muốn nói sao, tên nhãi kia?"
Nhưng ở nơi này, nơi không một ai hiểu tôi, điều đó chẳng có lấy một ý nghĩa gì cả. Cầm thanh kiếm chĩa thẳng vào tôi, vua Andersen nói.
"Ta hiểu rồi, ngươi là đứa con hoang của gia tộc Onyx. Gia tộc của ngươi cũng khá nổi tiếng đấy, nhưng ta vẫn chưa hiểu tại sao ngươi lại biết được kỹ thuật kiếm hoàng gia. Cho đến khi lý giải được điều đó, ta vẫn sẽ coi người là một tên gián điệp!"
Trong chớp mắt, Vua Andersen xuất hiện trước mặt tôi! Khoảng cách năm mét trước đó đã được rút ngắn trong tích tắc! Dịch chuyển tức thời?!
Trong game, "Dịch Chuyển" là một kỹ năng giảm điểm tấn công xuống 0.7 lần nhưng cho phép bỏ qua lượt và tấn công lần nữa. Chẳng lẽ trong thực tế nó lại nhanh đến vậy sao?!
"Ăn trọn đi này!"
"Ugh, ‘Hạ độc’!"
Vua Andersen tấn công! ▼
Titan nhận 60 sát thương! ▼
Titan phản công! ▼
Titan sử dụng ‘Hạ độc’! ▼
Thanh Kiếm sắt dài đã bị dính độc!
Cơ thể tôi đã xoay sở chặn được thanh kiếm của Vua Andersen, nhưng lại không thể triệt tiêu hết lực mà đâm sầm vào bức tường của sân tập. Phổi của tôi như sắp nổ tung bởi lượng không khí bị ép đẩy ra, cảm giác như đang ngạt thở vậy.
"Hừm...? Ta không cảm thấy mình đã bị dính độc. Ngươi còn không nhắm trúng à?"
"Ugh!"
Sử dụng ‘Hạ độc’ lên vua Andersen là một hành vi tự sát! Bằng cách nào đó, tôi đã tránh được việc làm ngu xuẩn đó. Giờ thì quyền kiểm soát cơ thể lại là của mình rồi...
Đau quá, lưng tôi va chạm mạnh vào tường đá, và thanh kiếm dài đã chặn đòn tấn công cũng gãy làm đôi.
Những đòn tấn công thông thường của Vua Andersen mạnh đến mức này nào... ông ta thực sự là trùm cuối. Nhưng đằng này cũng đã có ý tưởng cho chiến thuật của mình rồi.
Thanh Kiếm Sắt Dài nhận 57 sát thương! ▼
Tôi đã sử dụng ‘Hạ độc’ lên thanh kiếm của Vua Andersen. Nếu có thể chống chịu thêm một chút nữa thì thanh kiếm ấy sẽ trở nên vô dụng.
Nhưng có một vấn đề với kế hoạch này...
"Hắn ta đang cố câu kéo thời gian với phụ vương sao?!"
"Ngươi đang lẩm bẩm gì đó, tên nhãi này? Ta sẽ moi họng ngươi ra ngay lập tức!?"
"Thôi, xin kiếu ạ…!"
Vì thanh kiếm đã gãy nát đã không còn tác dụng gì nữa, tôi ném nó về phía Vua Andersen. Nhưng ông ta dễ dàng né nó. Ngay khoảnh khác vua Andersen bị phân tâm, tôi lao thẳng về phía Cyan, người đang nằm trên mặt đất.
"Đừng có mơ ta sẽ để người làm vậy!"
Vua Andersen nhận ra ý định của tôi và ngay lập tức chuẩn bị dịch chuyển... Ngay lúc này!
Tôi thò chân ra vị trí giữa Vua Andersen và Cyan. Sau đó...
"Uwah, cái gì!? Phụ vương!?"
"Nhận lấy này!"
Vấp phải chân tôi, lực quán tính khiến Vua Andersen ngã lăn lộn trên mặt đất. Hah, đáng đời!
Nhưng việc kiểm soát nỗi căm hận đến tận xương tủy này vẫn còn chút khó khăn. Nỗi căm phẫn dành cho thế giới này của Titan là quá lớn, và nếu tôi lơ là một phút, có thể cậu ta sẽ ngay lập tức dùng Tê Liệt lên trái tim tôi.
Rất khó để nhắm mục tiêu vào Vua Andersen, nhưng đối với Cyan, người giờ đang nằm trên mặt đất, lại dễ dàng.
Cyan bỗng phát ra một tiếng hét ngắn. Tôi nhận ra rằng tay trái của mình trong vô thức đã chĩa về phía Cyan. Không, không, không! Cậu muốn sống một cuộc sống bình thường không phải sao, Titan? Một khi đã giết công chúa thì cậu chắc chắn sẽ không thể quay đầu lại được đâu!?
"Tránh xa Cyan ra, tên nhóc kia! Kiếm Phá..."
"Nhào vô đi, lá chắn Công chúa Cyan tiến lên!"
"Ugh, tên khốn hèn nhát!"
Im đi! Nếu tôi nhận thêm một chiêu ‘Kiếm Phá Vương’ nữa thì bản thân chắc chắn sẽ chết đấy! Khi đâm sầm vào bức tường đằng sau, tôi cảm thấy xương cốt của mình như sắp gãy vụn ra mất!
Tại sao tôi lại tiếp cận Cyan ngay từ lúc đầu? Đúng, đó là một cuộc chiến con tin. Chiến thuật được khuyên dùng của chuyên gia là sử dụng Cyan để chống lại Vua Andersen.
Trong game, ở cuộc chiến với Vua Andersen, ông ta được thiết lập là "không bao giờ tấn công nhân vật Công chúa Cyan" và thay vào đó là "liên tục tấn công vào nhân vật chính".
Nhận ra tính năng này, người chơi đã tận dụng nó và phát minh ra một chiến lược khốn nạn được gọi là "dùng công chúa Cyan làm lá chắn thịt" để đánh bại Vua Andersen!
Nếu ông ta quá bảo vệ con gái mình thì sẽ chẳng thể làm gì đúng không!?
Những lính canh lao vào sân tập. Tôi cố giữ khoảng cách với Vua Andersen và những lính canh, sử dụng Cyan làm lá chắn.
Chờ chút, chẳng phải giờ tôi đang thực sự trở thành một kẻ phản diện sao? Nhưng không còn cách nào khác để đàm phán hòa bình nữa rồi, nên không còn lựa chọn nào khác, phải không? Ừ thì cũng công nhận tôi là một tên khốn nạn thật đó!
Giờ thì, cùng câu giờ để có thời gian đàm phán nào!