Chúng tôi được dẫn đến chân bức tường. [note59311]
『Tuyệt hảo. Như vầy giúp tránh được nhiều vấn đề có thể xảy đến.』
[Ừm, đúng vậy.]
Ngước nhìn lên khi đến gần, tôi không khỏi cảm thấy choáng ngợp trước độ cao của nó.
Bức tường như thể chạm đến mây ngàn của trời xanh vậy.
Tôi bảo con trai tộc trưởng chờ tôi chút rồi đến gần Vạn Lý Trường Thành.
『Fate, đây là gì?』
[Có nhiều dấu tay quá…]
Vô số dấu tay đỏ ửng trên bức tường trắng toát, một số còn chồng chéo lên nhau và nằm trong tầm với của bàn tay.
Và toàn bộ đều là tay trái.
Điều này có nghĩa là gì chứ? Khi tôi còn đang suy nghĩ cùng Greed, một giọng nói cất lên từ đằng sau.
[Đó là chút ít sự kháng cự sau cuối của thú nhân.]
Tôi ngoái lại nhìn và thấy một thú nhân chó già đang đứng đó. Đôi mắt ông ẩn dưới đôi hàng mi dài. Dẫu là vậy, tôi có cảm tưởng rằng ông đang nhìn thẳng về phía tôi.
[Ta là Perth, tộc trưởng tộc cẩu. Và ta cũng đến từ Thánh Địa.]
Ông cúi người xuống sâu hơn nữa, và tôi cũng làm điều tương tự đi kèm lời giới thiệu bản thân.
[Tôi là Fate Barbatos, và thanh hắc kiếm này là Greed.]
『Hân hạnh được gặp mặt, già làng.』
[Một thanh kiếm biết nói ư? Hẳn là niên đại cũng khá xa đấy.]
Ông khẽ vuốt bộ râu dài thượt như hàng mi kia, đưa mắt quan sát Greed như thể vừa nhìn thấy một điều gì thú vị.
『Bản thân ta cũng không thích trở thành vật làm cảnh lắm. Nhưng “chút ít kháng cự” nó như nào theo ý ông?』
[Tất cả những dấu tay này đều là của những người bị trục xuất khỏi bức tường để lại. Điều đó như khắc họa minh chứng rằng họ đã từng sống như một thú nhân trước khi được “tái sinh” dưới hình hài ma thú. Đối với các tộc khác cũng có thứ tương tự.]
[Tôi tưởng Vạn Lý Trường Thành là tạo vật của thiêng liêng của elf?]
[Chẳng làm sao cả. Những ai để lại dấu tay đều sẽ trở thành quái vật, và kể cả khi phải áp đặt trách nhiệm tập thể lên cả bộ tộc, bọn ta vẫn sẽ không dừng lại. Bên cạnh đó, nếu cứ từng thú nhân một bị biến thành ma thú, kể cả elf cũng khó sống. Vì sau cùng bọn ta là người sản xuất lương thực kia mà.]
『Vậy nên elf mới bỏ qua chuyện này?』
[Đúng vậy. Khi nhìn thấy chứng tích này, ta sẽ nhớ đến nỗi thống khổ của đồng bào. Ở đây nói không tiện, hãy vào nhà của ta.]
Perth đi đứng có vẻ hơi khó khăn, nên ông chống gậy chầm chậm bước đi. Con trai của Perth cúi người trước tôi và trở về Thú Nhân Thành.
[Ta cũng muốn con trai ta có mặt ở đây, nhưng tiếc là vẫn còn công việc đồng áng. Vậy nên ta sẽ dẫn đường từ đây. Xin mời.]
Đó là một ngôi nhà gỗ đơn giản với mái nhà bị bao phủ bởi cỏ.
Khi Perth mở cửa vào, có một toán thú nhân đã ngồi đó sẵn.
[Đây là…]
[Xin lỗi vì đã khiến cậu ngạc nhiên. Hôm nay là buổi họp mặt giữa các tộc trưởng. Ngay khi bọn ta định bàn về cậu, cậu đã xuất hiện.]
『Ta có cảm giác là ông đã biết rõ chúng tôi sẽ đến đây.』
[Hahaha, tùy vào từng tộc, có một số có thính giác khá nhạy. Ta tuy già nhưng vẫn còn giữ được phần đó. À, ta còn có khứu giác tốt nữa.]
Perth chỉ vào tai và mũi rồi bật cười.
Và các tộc trưởng im lặng, tiếng cười cũng dần nhỏ đi.
『Có vẻ chúng ta không được chào đón lắm?』
[Không phải đâu. Mọi người đang hồi hộp vì kẻ ngoại bang đồn đại đột ngột đến nơi đây. Nào, ngồi xuống đi.]
Tôi ngồi vào vòng tròn bao quanh lò sưởi.
Perth ngồi cạnh trái tôi và giới thiệu nhanh về tôi và Greed, rồi giải thích tình hình với các tộc trưởng.
Ngay khi vừa kết thúc, một thú nhân cáo bắt chuyện tôi. Anh ta hẳn đã rất bồn chồn khi chiếc đuôi dày dựng đứng và có chút run rẩy.
[Có thật sự là cậu đã chiến thắng trận quyết đấu không?]
[Eh?]
Tôi cứng đờ trước câu hỏi được đưa ra. Chắc chắn là lúc đó không hề có lấy một thú nhân kia mà.
Perth bối rối chen chân vào giữa chúng tôi.
[Ahem, là bọn ta nghe từ các elf. Đây cũng là lần đầu tiên có việc gì của elf bị lộ ra ngoài.]
『Có lộ ra ngoài rồi! Sự hào nhoáng của ta rồi sẽ được vang xa!』
[Ông im đi. Perth-san, chuyện tôi chiến thắng… đó là sự thật.]
Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc, và mọi người bắt đầu dò hỏi làm cách nào mà tôi thắng được elf sở hữu tinh linh thuật.
[Trật tự! Đừng gây khó xử cho khách của chúng ta nào.]
[T-Tôi nghe nói cậu đã cướp lấy tinh linh của elf!]
[Thật vậy sao? Có thể làm cả như vậy ư?]
[Ta còn nghe rằng đó là trận đấu một chiều với thế thượng phong toàn bộ nghiêng về cậu Fate.]
[Dữ thật đấy!]
[Các người có nghe không vậy?! Trật tự!]
Perth hét lên, và mọi người mới vào đúng chỗ.
Rồi ông thở dài mệt mỏi.
[Ta xin lỗi cậu. Ở đây họ không biết phải ứng xử thế nào với cậu.]
『Cũng không có gì lạ. Họ đã bị cầm tù trong một cái lồng mang tên Vạn Lý Trường Thành do các elf đặt ra suốt một thời gian dài. Nếu có ai có khả năng đối đầu elf xuất hiện, đây là chuyện thường tình.』
[Tôi đây không có ý định đối đầu với elf.]
Nghe vậy, các tộc trưởng lẩm bẩm trong thất vọng, rồi im lặng trong giây sau.
Khi tôi đang nhìn vào ánh lửa bên lò sưởi, thú nhân mèo lên tiếng.
[Ta nói rồi mà. Tên này không phải là đấng cứu thế. Hắn đã bị thuần hóa bởi đám elf rồi!]
[Ngươi im miệng ngay, Red!!]
[Ông đã nghe rõ rồi mà, Perth. Hắn nói hắn sẽ không đối đầu với elf. Hắn còn không biết rằng chúng ta đã bị áp bức bởi chúng suốt bao nhiêu năm qua nữa!]
Có lẽ buổi họp hôm nay của các tộc trưởng là để tìm kiếm sự giúp đỡ từ nơi tôi.
Sẽ hơi lấn cấn khi nâng ai đó lên hàng đấng cứu thế ngoài tôi, người mà họ chưa từng gặp qua và nói chuyện.
Ngay khi tôi vừa định nói thì Greed đã đánh tiếng trước.
『Oi oi, tiện quá nhỉ? Fate không có đến đây vì các người. Cậu ta chỉ là một kẻ lưu lạc trôi dạt vào Đảo Louise. Cứu thế cái giống đách! Các ngươi thì không làm gì cả. Thật đáng ghê tởm và không thể chấp nhận khi bắt chúng ta đến và chịu trách nhiệm cho mớ dây mơ rễ má giữa các người. Nếu có vấn đề thì mở mồm ra mà nói. Các người sẽ khiến ta thành đống đồng nát mất!』
Khá là… hùng hồn đấy, Greed.
Cecilia là người chủ động tiếp cận tôi về việc cải thiện mối quan hệ giữa thú nhân và elf.
Tuy nhiên, với hành vi hiện tại của các tộc trưởng, có lẽ điều đó vẫn còn một quãng xa để hiện thực hóa. Đúng như Greed nói, thú nhân họ không làm gì cả.
Họ đã bị các yêu tinh nhồi sọ đến mức mà việc nói lên câu “Hãy sát cánh cùng nhau nào” có lẽ còn không có trong từ điển.
[Thanh kiếm này độc mồm độc miệng vậy đấy, đừng để bụng. Quan trọng hơn là nàng elf Cecilia có vẻ khá quan tâm đến vấn đề này. Liệu có khôn ngoan khi nhờ vả cô ấy?]
Perth và những người khác hơi chùng xuống. Chẳng lẽ mối quan hệ giữa họ và cổ không tốt lắm ư?
Nếu đúng là như vậy thì toàn bộ niềm hi vọng của cô ấy sẽ tiêu tan.
Perth miễn cưỡng nói.
[Ngài Cecilia đúng là rất tốt với bọn ta. Tuy nhiên… bọn ta lại không thể chấp nhận lòng tốt của cô ấy.]
[Tại sao? Cô ấy cũng có cái nhìn không tốt với Luân Hồi Thánh Thuật mà.]
[...Là người anh trai, ngài Georg. Ngài ấy luôn dõi theo hành tung của Cecilia-sama. Và ngài Cecilia không hề biết rằng những người nhận được sự giúp đỡ của ngài sẽ phải nhận lấy “cái kết” như thế nào.]
[Không thể nào… Việc Cecilia đang làm cho thú nhân…]
[Thật khó để nói điều này với người gần gũi ngài Cecilia như cậu Fate đây, nhưng ngài ấy thực sự đang gieo rắc nỗi đau thương cho bọn ta…]
Những câu từ Perth nói ra khiến lòng tôi rối bời. Quả thực vết sẹo của ngày cũ giữa hai bên vẫn in hằn quá sâu…