Tôi hứa là 6h tối có chương 220 mà bị cúp điện tới giờ. Xin lỗi mọi người T-T.
__________________________________________
Tôi giết từng con một. Không đời nào có chuyện đám này sẽ xuất hiện vô tận đâu.
Trong lúc còn chiến đấu thì khắp nơi đã bê bết xác thân bọn giác thố.
Đồng cỏ xanh tươi nhuộm một màu máu. Thiệt là, tôi muốn nhìn đi chỗ khác cho rồi.
Có vẻ tôi đã biến một nơi tuyệt đẹp thành mớ hỗn độn rồi. Nhưng buộc phải làm vậy nếu muốn sống sót.
Trong lúc vẫn đang xử lí từng con lao lên tấn công, tôi có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng ở khắp nơi. Phải di chuyển thôi....... Khi vừa thoáng nghĩ qua, có lẽ đã quá muộn để làm rồi.
Một tiếng tru vang lên giữa làn gió nổi.
Điều này dường như khiến những con thỏ bỏ qua tôi và chạy hết tốc lực về hang của chúng.
Có vẻ như mùi máu nơi chiến trường đã thu hút vài điềm gở rồi.
Một con thú màu bạc xuất hiện từ phía bên kia đường chân trời.
Chỉ từ xa thôi đã có thể thấy nó rồi. To đến mức nào vậy chứ?
Vừa nhận ra tôi, nó liền lao thẳng đến. Tốc độ của nó nhanh đến nỗi khiến đồng cỏ lắc lư mạnh và để lại cả một con đường dưới bước chân nó.
Mục tiêu của nó không phải xác bọn giác thố. Mà là tôi.
Tay nắm chặt thanh hắc kiếm gãy, tôi chờ đợi con quái vật trông như một con sói khổng lồ đang lao đến. Với tôi hiện tại thì kiểu gì cũng hết thoát, nhất là với thứ tốc độ thần sầu kia nữa.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra từ chiếc miệng mở toác ra kia. Dễ dàng nhận thấy rằng chỉ một cạp là toi.
Cảnh giác với từng đòn cắn, tôi giơ hắc kiếm lên.
Khi nhận ra tôi đã sai thì quá muộn rồi.
Khi tôi cố né được vết cắn trong gang tấc và đâm vào cổ con sói thì,
[Cái gì!]
Con sói bạc né được nhát chém đó, liền thay đổi tư thế và đuổi theo tôi.
Nó vung móng vuốt sắc lẹm về phía tôi.
[Kuh.]
Nó vốn nhắm vào cánh tay cầm vũ khí. Tôi mặt đối mặt với con sói khi mà vũ khí vừa bị đánh bay khỏi tay.
Con này....thông minh thật. Đòn cắn chỉ là đòn nhử.
Mục đích chính của nó là vô hiệu hóa tôi.
Không còn vũ khí, tôi từ từ lui lại. Con sói càng tiến tới như thể mọi thứ đã ăn khớp với nhau.
Mặc dù là quái vật, nhưng trông nó khá tự tin về chiến thắng của bản thân.
Hai bàn tay trắng. Nếu tôi có Võ Kĩ thì còn có thể chiến đấu...nhưng không hề có dấu hiệu gì của kĩ năng cả.
[Chết tiệt.]
Chú sói bạc liên tục xài móng vuốt cào tôi như đang bỡn cợt với sự thiếu kiên nhẫn của tôi. Nó cào xuyên qua cả chiếc áo khoác có dây xích đan bên trong rất dễ dàng.
Máu vương vãi trên bãi cỏ dưới chân tôi.
Hai lần, ba lần, rồi bốn, năm lần.....
[Con khốn.]
Nếu nó muốn ăn tôi thì nó đã giết quách tôi rồi. Vậy sao cứ cù nhây thế này?
Nó còn mục đích khác sao?
Bạc lang nheo mắt lại, có lẽ nó đã nhìn ra, mặc dù cả người tôi bê bết máu nhưng vẫn không hề gục xuống. Nó cảm thấy thú vị.
Và rồi nó bắt đầu lượn lờ quanh tôi.
Sẽ không lạ lẫm tí nào nếu tôi bị tấn công lần nữa vào bất cứ lúc nào. Căng thẳng nối tiếp căng thẳng.
Đột nhiên.
Khi con sói kia liếm máu dính trên chân nó, lông nó dựng hết cả lên và tru một tiếng thật to.
Giờ nó khác hẳn so với ban nãy. Khuôn mặt biến dạng, chỉ để lại cặp mắt độc ác như dã thú.
Máu mình ngon tới thế à? Tôi cảm giác điều này khá giống với khi Mimir uống máu tôi. Cô ta chắc sẽ nổi giận nếu tôi so sánh cô ấy với con sói đấy.
Không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Hắc kiếm bị đánh bay khá xa. Nếu muốn lấy lại thì tôi phải quay lưng lại với con sói.
Không còn cách nào.
Ngay khi vừa rời mắt thì bạc lang húc một phát vào tôi. Một cú húc khổng lồ. Bị bất ngờ nên tôi lại đối đầu với nó.
Cùng dòng suy nghĩ, tôi bị đánh văng ra phía sau. Tôi không thở nổi vì cú va chạm và máu tuôn trào từ họng.
Nhưng cũng may mắn.
Bởi vì tôi đã đáp ngay cạnh thanh hắc kiếm.
Nhặt kiếm lên và chặn họng con sói đang định cắn tôi. Nặng...nặng thật sự. Có lẽ là bởi vì tôi không có hỗ trợ chỉ số gì cả. Tôi quá đỗi nhỏ bé nếu so với con sói tổ bố này.
Nó đẩy lùi tôi, và chiếc miệng kia đang tiến sát hơn. Đến bây giờ, mọi thứ có lẽ đã tốt hơn nếu có Bạo thực kĩ.
Một tiếng cười kì lạ phát ra.
[Ta phải trở về thôi.]
Tôi mất sức và bị ghìm chặt xuống đất. Ngay cả khi tôi đã ngăn chặn bằng hắc kiếm, miệng con sói vẫn lao thẳng đến tôi.
[...Ta phải trở về nhà.]
Tìm Roxy, về trở về Vương Đô Seyfert. Không thể kết thúc tại đây được!
Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua.
Vù vù !!
Cùng với giọng nói đáng thương của con sói, sức nặng ngàn cân đang cố đè bẹp tôi bỗng biến mất.
Tiếng bước chân xa dần. Trong tầm nhìn mơ hồ của tôi, con sói đã biến mất.
[Cậu vẫn ổn chứ?]
[Ừm, thật tốt quá...]
Mất máu quá nhiều, ý thức tôi mờ dần. Có một người phụ nữ tóc bạc đến giúp đỡ tôi.
Cứ ngỡ đó là con người nhưng trông ngờ ngợ.
Cô ấy khá đẹp, nhưng đôi tai có phần khá dài và nhọn ở chóp tai. Tôi chưa từng thấy con người nào như vậy cả.
Và cô ấy cũng có ấn tượng tương tự về tôi.
[Cậu... Tôi cứ tưởng cậu là elf, nhưng tai cậu khá ngắn. Cậu là gì?]
[......elf?]
[Chính là tôi.]
Khi tôi nhìn khuôn mặt đầy vẻ thắc mắc của cổ, tôi mất ý thức.
=======
Hơi ấm thoang thoảng. Ngay cả cơ thể chằng chịt thương tích cũng nhẹ bẫng như ảo giác vậy.
Làn gió thơm mùi cỏ thật dễ chịu.
[Dậy đi. Cậu hồi phục đủ rồi đấy.]
[......]
[Ai mà ngờ cậu đã đi xa đến mức này. Chả biết là dũng cảm hay ngu ngốc nữa.]
Bị véo má, tôi nhảy dựng lên. Có một người phụ nữ tóc bạc. Cô buộc mái tóc dài của mình theo kiểu đuôi ngựa.
Có lẽ vì kiểu tóc đó mà đôi tai kia càng nổi bật hơn nữa.
Nếu nhớ không nhầm thì...cô ta tự xưng là một elf. Chắc là một chủng tộc nào đó.
Cô ấy nhìn tôi đầy hoài nghi với đôi mắt màu lục kia.
[Cậu là gì? Elf đột biến hay sao?]
[Thả tai tôi ra.]
[Có vẻ nó sẽ không nhỏ hơn được nữa. Nhưng nhìn thế nào thì trông cậu hệt như elf vậy.]
[Cô đừng nhìn chằm chằm tôi có được không?]
[Tôi vừa cứu cậu đấy? Con sói vừa rồi là một Fenrir, và là một quái vật nguy hiểm.]
[Fenrir?]
Cô ta ôm đầu bày vẻ kinh ngạc.
[Haa. Cậu cũng may mắn khi tôi đã đuổi được nó đi... còn không thì thành mồi ngon cho nó rồi.]
[Cảm ơn cô vì đã cứu tôi. Cô đây tên là?]
[Tôi là Cecilia Belial. Còn cậu?]
[Fate Barbatos.]
Cecilia đề nghị một cái bắt tay. Cô ấy đã cứu giúp tôi nên chắc hẳn là một elf thân thiện.
Vì vậy tôi bắt tay lại.
Và rồi Cecilia hỏi một câu với tông giọng như thể lần này chắc chắn cô ấy sẽ nhận được câu trả lời.
[Vậy nếu Fate không phải là elf thì cậu là gì?]
[....con người.]
Cô ấy nghiêng đầu. Trông như cổ chưa từng nghe qua điều đó.
[Thôi được rồi. Tôi vốn định ra ngoài săn bắn...mà giờ có vẻ đã nhặt trúng một Fate kì lạ rồi. Nhưng cũng có nhiều con mồi đấy chứ.]
Nhìn bãi tha ma giác thố kia, Ceciliia mỉm cười.
[Không sao cả. Có một cách để cậu trả ơn tôi.]
[Cô muốn tôi đi cùng?]
[Đoán chuẩn đấy. Bên cạnh đó, có luật lệ không cho phép tôi để người như cậu một mình.]
[Luật?]
[Đúng vậy. Mời cậu đi với tôi.]
[Không thể chối từ...đúng chứ?]
Cô ấy đủ mạnh để đuổi cả con Fenrir. Đành nghe lời vậy.
Mặc dù đây là một nơi khác xa với nơi tôi biết...chưa kể đây là một nơi không biết gì về con người, nhưng không ngờ rằng tôi hiểu được ngôn ngữ họ.
Cũng tốt nếu tuân theo quy tắc nơi này và thu thập thêm thông tin.
Tôi nhét giác thố vào một chiếc túi mà Cecilia chuẩn bị sẵn.
[Cậu làm gọn đấy. Giờ đi thôi.]
[Sẽ ra sao nếu tôi lấy nó và ăn cho tôi?]
[Thử xem. Tùy cậu cả.]
Cô ấy vừa nói câu đấy vừa nở một nụ cười.
____________________________________________________________
Đã chạm eng!! Xin lỗi mọi người nhưng thật sự vốn ngoại ngữ của tôi có hạn, nên là dự án này sẽ tạm ngưng vô thời hạn. Tiến độ eng thường là 1 tháng/chương, tôi sẽ cố gắng ra nhanh nhất khi eng có chương mới.