Trời trong không đọng nước. Nếu được ở lại nơi này mãi mãi tôi cũng vui lòng.
Trên cánh đồng cỏ xanh mướt, một làn gió nhẹ thổi qua nơi tôi đứng. Mặt trời lúc này đang lặn xuống nơi đường chân trời xa xa kia.
Bỗng từng ngọn cỏ phản chiếu yếu ớt những tia nắng mặt trời chuyển thành một màu đen kịt.
Thế giới của Roxy bị bao phủ trong bóng tối.
[Snow, em đâu rồi?]
Câu hỏi của tôi vang vọng khắp xung quanh theo làn gió thoảng. Như thể không gian méo mó này đang hồi đáp lại vậy.
Có một người trồi từ dưới lên, không ai khác chính là Snow. Tuy nhiên, điểm khác biệt là hiện tại em ấy đang ở dạng trưởng thành.
Đây mới chính là Snow. Khuôn mặt em ấy bị nhuộm đỏ bởi Thánh Kinh. Nói cách khác, việc thế giới tinh thần của Roxy bị can thiệp là nằm ngoài tầm kiểm soát của Snow.
[Cuối cùng cũng gặp được anh...Fate.]
[Em không thể giải thoát cho Roxy sao?]
[Đó là chuyện bất khả thi. Anh biết đó.]
Snow chỉ vào mặt mình. Thánh Kinh kia đỏ rực hơn nữa.
Em ấy đang cố gắng chống đối Thiên Khải. Nhưng dường như nó cũng đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Snow. Giống như Cha vậy.
Vậy tức là...
[Anh phải giết em.]
[Dừng lại đi! Anh mệt mỏi lắm rồi. Phải đấu đá với những người quan trọng với mình...và chém giết lẫn nhau.]
[Dù có là thế cũng sẽ không sao đâu mà. Em vốn đã chết rồi. Ngoài ra, em còn phải trả giá cho mọi tội lỗi của mình. Fate nhớ lí do mà, đúng chứ?]
[...Snow.]
Xin em, đừng nói điều tương tự với Cha...
[Các người sao ai ai cũng đều muốn chết hết vậy?! Dẫu biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra sau khi các người bị tôi giết kia mà...]
Snow mỉm cười đáp lại.
[Hãy nuốt chửng em với Bạo thực.]
Tôi không muốn làm điều giống với khi làm với Cha.
Tại sao vậy chứ? Ngài Mason... Mikuriya... Mẹ... Tại sao mọi người cứ tiếp tục lặp lại một việc như thế chứ? Tôi biết. Vì tôi cũng có cảm giác tương tự khi chiến đấu với Tenryu để bảo vệ Roxy tại Gallia.
Kể cả vậy thì trái tim tôi cũng không thể chấp nhận được. Giọng của Snow như càng ngày càng xa đi.
Mặc dù em ấy đã nói rằng sẽ luôn ở bên...
Snow hướng ánh nhìn về phía chân trời.
[Cần phải bước về phía trước. Trước khi mặt trời lặn.]
[...Không còn cách nào khác ư? Thật sự là không còn lựa chọn nào khác ư?]
[Roxy sẽ không bao giờ trở lại. Trừ phi em không còn liên kết nào với cô ấy nữa.]
Từng bước một, tôi đến trước mặt Snow và nhìn thẳng mặt em ấy. Tôi nhớ lại lời hứa thuở còn thơ.
Kí ức này có vẻ đã bị “Fate” đánh cắp. Hình như lúc đó tôi cảm thấy cô đơn vì không có Mẹ kề bên.
Tôi đã nói những gì? Hay chỉ đơn thuần là tôi cũng có sức mạnh Thần thú nên cảm thấy quen thuộc với Snow?
[Snow...]
Tôi đưa tay lên má em ấy. Hơi ấm khiến tôi cảm nhận được rằng Snow vẫn còn nơi đây.
[Thời gian có hạn. Xin anh hãy nhanh lên.]
Em nói đúng. Một khi bị nuốt chửng thì linh hồn của Snow bị cưỡng chế tách khỏi Roxy. Nếu không làm mau thì thế giới tinh thần này sẽ sụp đổ. Tôi nghĩ rằng Roxy cũng sẽ chẳng muốn điều này đâu.
Đây là cách duy nhất rồi ư?
Tôi đưa tay ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của Snow. Sau đó, tôi ôm chặt hơn.
Snow yên lặng, từ từ nhắm mắt lại.
(..........Ngươi...sẽ ổn với điều đó chứ?)
Một giọng nói gọi tôi từ đâu đó. Nghe hệt như tôi, và vang vọng hơn nhiều.
Tôi đã từng nghe qua. Đó là một tôi khác. Sau khi hợp nhất với Mikuriya, giọng nói khó nghe kia dường như đã trở nên rõ ràng hơn.
(Ta có thể sử dụng Thánh Kinh đó.)
Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì vậy, trong khi tới giờ vẫn chưa chịu xuất hiện? Dù sao cũng đã quyết định cả rồi, ta sẽ không tin tưởng ngươi.
Khi tôi nói thế thì “Fate” chế nhạo.
(Thứ ta cần là sức mạnh. Để mà có thể gỡ bỏ xiềng xích – là ngươi. Để có thể phô diễn sức mạnh Thần thú của mình, đây là một điều cần thiết. Ta sẽ kế thừa Thánh Kinh. Snow sẽ được giải thoát. Nghe không tệ, đúng chứ?)
Và ngươi sẽ chiếm quyền kiểm soát khi có Thánh Kinh hùng mạnh, đúng chứ?
(Chả phải luôn là vậy à? Ngươi rồi đây sẽ được nếm trải nỗi đau thấu trời khi bị phong ấn tại nơi sâu thẳm nhất trong Bạo thực kĩ.)
Ngươi nghĩ ta sẽ chấp nhận vậy sao?
(Mỡ dâng miệng mèo. Nói thật đi, ngươi không hề muốn đánh mất cô ấy, đúng không?)
Tên này... đúng là một “tôi” khác mà. Sau khi nắm được Thánh Kinh của Snow, hắn sẽ tung toàn lực để chiếm lấy cơ thể tôi.
Tôi thì vốn chấp nhận được thứ kĩ năng Bạo thực này rồi, nhưng vẫn còn một vấn đề khác chính là “Fate”.
(Mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Nào, chạm vào Thánh Kinh đi.)
Cha nói rằng tôi phải cẩn thận với tên này. Chắc hẳn ông đã đoán được tình huống này.
Nhưng chả còn cách nào khác. Tôi nhẹ nhàng chạm lên Thánh Kinh của Snow.
Thánh Kinh tỏa sáng rực rỡ. Snow mở mắt ra như muốn nói lên điều gì đó.
Nhưng Thánh Kinh đã rũ bỏ Snow. Hóa thành những hạt bay lên, rồi trôi đi như một dòng nước.
Và nó lồng ghép với lòng bàn tay của tôi.
[Kuh.]
Cơn đau rát bùng lên. Thánh Kinh đã nằm gọn trong lòng bàn tay phải tôi. Cứ tưởng rằng sẽ có một số thay đổi về phía tôi, nhưng không có gì cả. Mặc dù Thánh Kinh vẫn đang phát sáng đỏ tươi.
Đột nhiên tay phải tự đưa lên bóp cổ tôi. Tôi cố gắng ngăn lại bằng sức mạnh.
Mới đó đã lộng hành rồi? Nóng vội ghê.
(Bạo thực kĩ lại cản trở nữa rồi... Chỉ thiếu một chút nữa thôi...thật đáng tiếc. Thôi kệ, vẫn còn nhiều cơ hội khác nữa mà... Cứ chờ xem đi.)
Có vẻ Bạo thực kĩ đã lấn áp “Fate”. Có lẽ do Thánh Kinh cũng bị phong ấn bởi Bạo thực kĩ. Khó tin thật, không đời nào có một ngày tôi được Bạo thực kĩ bảo vệ...thật sự là không dám nghĩ đến luôn ấy.
Từ bấy lâu nay chỉ có sự dày vò và nỗ lực chống lại của tôi thôi.
Tôi hít một hơi rồi nhìn sang Snow. Em ấy trông hơi chuếnh trong khi nhìn thẳng vào tôi.
[Một điều ngu ngốc...]
[Nhưng anh làm được rồi mà.]
[Ha...có vẻ có vài thứ sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng, chính em là người đã gây ra cái chết của Dean...anh nhớ chứ?]
[Cha không hề trách cứ Snow. Bên cạnh đó, anh... Cha...]
Mẹ mất sớm sau khi hạ sinh tôi. Và Cha đã một mình nuôi nấng tôi tại một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi.
Vào lúc đó, tôi (Bạo thực kĩ) và một tôi khác (Thần thú) cùng tồn tại, tạo nên hiện tượng bất ổn. Tránh xa các thành phố lớn, để tránh những thiệt hại khổng lồ nếu xảy ra chuyện, cũng như là lảng tránh những thợ săn Thần thú.
[Em chính là thợ săn Thần thú Dean.]
Snow nói trong khi hướng ánh nhìn về xa xăm.
Lần đó cũng như bây giờ, em ấy luôn phải chống đối Thánh Kinh.
[Nhưng em đã bại trận. Sau đó Fate và “Fate” đã tìm thấy và giúp đỡ Snow chằng chịt vết thương.]
Sâu trong núi rừng, cách xa ngôi làng nhỏ nơi tôi khôn lớn. Khi tôi đang dạo chơi một mình thì có nghe giọng ai đó nhưng rồi lại mất tăm. Chắc lúc đó Snow đã cảm thấy được một tôi khác.
Ngày trước, tôi cảm thấy mình khá hợp cạ với “Fate”. Cha tôi thì cho rằng hắn xấu xa. Nhưng đối với tôi lúc đó thì “Fate” như một người anh vậy.
Khi “Fate” tìm thấy Snow, hắn đã chăm sóc cho em ấy. Hắn đã rất hào hứng khi lần đầu gặp mặt Thần thú, không như Cha.
Tôi nghĩ hắn đã cảm thấy cô đơn. Không muốn mất đi người thân mình vừa gặp, “Fate” chăm sóc Snow trong khi lảng tránh sự chú ý của Cha. Lúc đó tôi cũng hợp tác với hắn.
Nhưng không được bao lâu. Khi Snow vừa di chuyển được thì Cha phát hiện.
Cuộc chiến lại nổ ra. “Fate” không thể làm gì ngoài việc khóc lóc. Hắn dần được “truyền lửa” bởi trận chiến ngay trước mắt, và rồi hắn ngừng khóc, thức tỉnh sức mạnh Thần thú.
[Chính anh đã thức tỉnh thứ nên ngủ say.]
Sự đột biến khổng lồ xuất hiện, khi mà lúc đó nó còn được kết hợp với Bạo thực kĩ.
Sức mạnh tuôn trào đã giết chết Snow và đả thương Cha nghiêm trọng.
[Dean đã phong ấn một “anh” khác và cái giá chính là cả mạng sống của anh ta.]
Từ đó tôi lạc lõng giữa đời. Cha đã từng kề cạnh tôi.
Hầu hết kí ức của tôi bị phong ấn cùng với “Fate”. Nguyên nhân Cha chết chính là những vết thương kia.
[Em còn nhớ “Fate” đã nói gì với em không?]
[Tên đó nói gì đó là lạ. Nhưng giờ thì em hiểu rồi.]
Hắn muốn Snow ở cạnh hắn. Mọi thứ giờ đã sáng tỏ.
Đó là lí do mà tới giờ hắn mới chịu xuất hiện. Đối với cả Fate và “Fate”, Snow rất đặc biệt.
Đó là lí do hắn muốn sở hữu Thánh Kinh đã ràng buộc em ấy. Mặc dù vừa nãy hắn định chiếm xác tôi.
Snow hướng mắt về nơi tia nắng sớm bắt đầu tỏa sáng. Thật dịu dàng và ấm áp.
[Roxy! Tỉnh dậy đi nào.]
[Snow! Cơ thể của em...]
[Giờ em đã mất đi Thánh Kinh, không còn hợp nhất với Roxy được nữa. Nhưng vẫn còn một cách.]
Tương tự với việc tôi lấy đi Thánh Kinh. Cơ thể Snow vỡ vụn, biến thành những hạt ánh sáng li ti.
[Không... Đừng mà. Chả lẽ cứ thế này...em vẫn phải hi sinh sao?]
Snow nở một nụ cười tỏa nắng. Nụ cười sáng tới nổi đẩy lùi cả tôi.
[Em sẽ hoàn toàn đồng hóa với linh hồn Roxy. Sẽ không sao đâu, chị ấy sẽ không phải thay đổi gì cả. Em chỉ đơn giản là cung cấp sức mạnh (Valkyrie) cho chị ấy xài thoải mái hơn thôi.]
[...Cám ơn em, Snow.]
[Em vẫn sẽ là em thôi. Đừng lo, em sẽ sống bên trong Roxy.]
Những lời đó không chỉ dành cho tôi, mà còn dành cho “Fate”.
Snow biến thành các hạt sáng và tỏa ra khắp thế giới đen kịt. Những đồng cỏ dần trở nên tươi tốt và hoa nở khắp nơi.
Thế giới trở nên ấm áp hơn, và một làn gió nhẹ thoảng thổi qua. Mặt trời đã ló dạng nơi chân trời không mây kia.
Thế giới tinh thần của Roxy đã trở về nguyên dạng. Cũng tức là cô ấy sắp tỉnh giấc.
Trở về thôi... Cuộc chiến vẫn chưa nguôi.
_______________________________________________
Vậy là toàn bộ 13 Thần thú đã xuất hiện rồi đấy.
4 Thần thú không tên bị Kairos giết trong quá khứ, Aquarius, Gemini, Dean Graphite (??), Snow (Scorpio), 4 Thần thú đang chiến đấu với Eris và Myne ở thế giới thực, Libra.
Vậy là một mình Fate đã giết cả cha lẫn mẹ của mình =))). Restia chết vì cứu Fate khỏi thế giới Bạo thực kĩ. Dean chết vì phong ấn "Fate".