Ngọn hắc hỏa trào tuôn vô tận khắp Hắc Găng. Ngọn lửa không làm người sử dụng thấy nóng. Nhưng ngọn lửa không bao giờ bị dập tắt. Trừ phi tôi muốn, nếu không nó sẽ cứ cháy mãi.
[『Lênnnnnnnnnnnnnn!』]
Hắc hỏa bập bùng như thể nó là một vật sống vậy, trải dài khắp các sợi chỉ thẳng tắp. Hắc hỏa xung đột với Lam hỏa của vị Hắc Thiên thần kia.
Hắc hỏa từ từ bào mòn Lam hỏa, như muốn nuốt chửng lấy. Có một điểm là càng về sau mỗi khi bị dập tắt thì ngọn lửa nhanh chóng lấy lại nhiệt lượng và bùng cháy lần nữa. Ngọn hắc hỏa tham lam san phẳng cả lam hỏa và tiếp cận được Hắc Thương.
Thiên thần đen lại hét lên và quay chiếc mặt nạ đen huyền kia về phía tôi, Thánh Kinh đỏ rực nay càng đỏ hơn nữa.
Phải tiếp cận nhanh hơn nữa. Trên bầu trời, những khối lập phương đen đã hoàn tất việc bố trí các vòng tròn ma pháp. Không còn nhiều thời gian nữa.
[『Tôi biết rồi!』]
Các đòn đánh len lỏi từ sau tôi. Những cú đánh úp bất ngờ từ khoảng cách xa thông qua bước nhảy không gian. Hơn nữa, nó toàn nhắm vào tim tôi thôi.
Tôi quá quen với nó rồi. Nếu tập trung và có sự chuẩn bị, việc né tránh sẽ dễ hơn.
Về phía ngược lại, mũi thương đang nghiêng về bên tôi, chỉ có mỗi vậy thôi. Nếu có thể kết hợp hai khả năng với nhau thì chắc Cha đã làm rồi. Nhưng vì mỗi khả năng là thể hiện trạng thái suy nghĩ của người dùng, nên là ye, suy nghĩ cùng lúc hai dòng suy nghĩ không khả thi lắm.
Hắc Thiên thần đã thất bại trong việc phát động cuộc phản công. Nói cách khác, giờ đây ông ấy hoàn toàn đầy sơ hở.
[『Tổng tiến công !』]
Tốc độ hắc hỏa nhanh hơn nữa. Ngọn lửa quấn lấy vị Thiên thần kia và tạo thành một cột lửa hình chữ thập.
Một vụ nổ xảy ra khiến Cha văng khỏi bầu trời. Cánh của Cha bốc cháy và hắc hỏa vẫn tiếp tục ăn mòn cơ thể ông. Chẳng mấy chốc ngọn lửa đen đã lan rộng ra khắp người ông.
Greed nói với tôi phải phá hủy các hắc khối kia càng nhanh càng tốt.
Nhưng...Thiên thần đen vẫn rơi lộp bộp rồi đáp đất. Hắc hỏa thiêu rụi mặt nạ đen huyền và tạo một vết nứt trên Thánh Kinh trên mặt Cha.
Khi tôi thấy khuôn mặt đầy đau đớn của Cha bên dưới lớp mặt nạ vỡ vụn... Tôi vô thức giải trừ Cộng hưởng với Greed và chạy tới chỗ ông.
Vòng tròn ma pháp sáng lòa cả một vùng trời.
Dưới ánh sáng chói lòa kia, tôi ôm lấy Cha. Trạng thái Cộng hưởng với Greed bị giải trừ tự khi nào chẳng hay.
[Cha!]
[...Con làm gì vậy hả? Chẳng phải con có thứ đáng bận tâm hơn là ta sao?]
Tôi hét lên, cố gắng đưa Cha ra khỏi ngọn hắc hỏa.
[Đứa trẻ ngốc...]
Cha lặng lẽ gật đầu không nói gì.
Thánh Kinh vỡ vụn từng mảnh cũng như mảnh mặt nạn cuối cùng rơi xuống. Không còn hình xăm màu máu nào trên mặt ông nữa.
[Số phận của ta đã được định đoạt.]
Những lời đó như một loại tín hiệu. Bầu trời vỡ tan bên trên Thánh Đô, và một thế giới khác hiện ra qua những vết nứt trên không. Những khối lập phương đen hoàn thành nghĩa vụ thì rơi xuống lũ lượt như mưa, xuyên thủng mặt đất.
[Mọi chuyện cứ vầy mà kết thúc ư... Ugh.]
Tình trạng cơ thể Cha bây giờ cực kì hiểm nghèo. Không chỉ chịu sát thương từ hắc hỏa và độc tố, ông còn lạm dụng Hắc Thương. Vì Vanity thiếu đi “cơ chế an toàn” là trái tim của một Vũ khí Đại tội, nên nó sẽ hút máu chủ nhân khi sử dụng.
Kể cả khi người dùng ngăn chặn được điều đó thì cũng rất khó sử dụng nhuần nhuyễn. Nó cũng là Vũ khí Đại tội giống Greed.
[Con phải lo cho Cha hơn.]
Chuyển từ Hắc Găng sang Hắc Trượng, tôi định dùng Mộ Quang Phục.
[Dừng lại. Đừng phí phạm chỉ số của con. Vẫn chưa kết thúc đâu.]
Cha nhìn lên bầu trời nứt gãy.
[Ta nói rồi. Con buộc phải giết ta. Ta dù gì cũng đã chết rồi mà.]
Đã chết rồi... Những câu chữ làm tôi cứng đờ. Tôi nhớ rõ chứ. Nhưng vì sao ông lại chết được? Từ trước đến giờ tôi không thể biết được lí do. Chỉ tới khi tôi đối mặt với Bạo thực kĩ thì tôi mới biết.
Có hai người tên Fate. Có nên gọi là hai nhân cách? Nói chung là ngoài tôi giờ còn có một “tôi” khác.
Tôi rất hung dữ và thỉnh thoảng cố chiếm lấy bản thể. Nỗi căm thù ngấm ngầm đó vốn là của “Fate” mà tôi đối đầu ở thế giới tâm linh. Hắn ghét tôi kinh khủng, luôn chực chờ một khoảnh khắc tấn công rồi chiếm lấy quyền kiểm soát.
Thật ra đó mới là Fate thật, không phải tôi.
Cha chính là người ngăn chặn điều đó. Trận chiến với Kairos đã bổ sung những mảnh kí ức còn thiếu sót và gợi nhớ tôi. Đồng thời, tôi nhận ra “tôi” đã luôn ở đó.
Nếu Eris là sự kết hợp từ nhiều loại ma thú, thì tôi là sự kết hợp từ những linh hồn bị Bạo thực kĩ nuốt chửng.
Cha đặt tay lên má tôi với chút tàn hơi yếu ớt.
[Con y hệt mẹ con vậy. Con đã lớn rồi, Fate.]
[Không, c-con là...]
[Con có điều chi muốn nói?]
[Con không phải con trai Cha. Con chỉ là hàng giả được tạo bởi Bạo thực kĩ... Hàng thật chính là chàng trai đang bị nhốt trong con...]
Cha lắc đầu.
[Con là con trai ta. "Fate" bị phong ấn trong Bạo thực là người kế thừa sức mạnh Thần thú của ta. Còn con không phải hàng giả do Bạo thực kĩ tạo ra. Con là con người kế thừa sức mạnh của mẹ con. Nhưng kĩ năng mang tên Bạo thực quá đỗi mạnh mẽ với con người trần tục. Ngay từ khi ra đời thì đứa trẻ loài người mang tên Fate Graphite đã bị nuốt chửng bởi Bạo thực kĩ.]
[...Nhưng, nếu thế thì...con đang ở đây. Làm cách nào chứ...]
Tôi đã tước đi mạng sống của Mẹ bằng Bạo thực. Đó giờ tôi cứ tưởng là do Bạo thực kĩ của bản thân đã tạo một gánh nặng cho người mẹ.
[Mẹ con không hề chết vì sinh con ra. Cô ấy đã hiến tế cả linh hồn mình để cứu con ra khỏi Bạo thực. Mẹ con chỉ còn mỗi cách đó vì lúc đó cô ấy đang “liên kết vật lý” với con.]
Cha chỉ vào rốn tôi. Một đứa trẻ khi được sinh ra sẽ có dây rốn kết nối với người mẹ. Cùng lúc đó bà cũng đang kết nối với Bạo thực kĩ.
[Mẹ con chết vì cố kéo linh hồn con ra, lúc đó con gần như đã hòa làm một với những oan hồn bị nuốt chửng khác. Cô ấy đã trở thành bức tường thành nhằm bảo vệ con khỏi việc bị nuốt chửng.]
[Bảo vệ? Vậy tức là...]
Tôi nhớ lại lần đầu Bạo thực kĩ được kích hoạt. Lúc mà tôi là một tên gác cổng quèn ở tại Vương Đô Seyfar, và giết tên trộm cố đột nhập Cung Điện.
Cảm giác như một thứ gì đó bị kìm nén từ lâu được phóng thích. Và tôi nhận được sức mạnh đi cùng giọng nói máy móc.
[Mẹ luôn muốn con sống một cuộc đời bình thường. Nhưng đây là một thế giới nơi kĩ năng nắm quyền. Kĩ năng bẩm sinh trong con sẽ quyết định hướng đi cả cuộc đời con. Nỗ lực không vì gì cả. Ban đầu con chỉ là một kẻ bất tài vì lúc đó Bạo thực đã bị mẹ con phong ấn. Đó hẳn là một khoảng thời gian khó khăn cho con.]
Cha vẫn quan tâm tôi dù cho giờ đây ông sắp gần đất xa trời.
[Ta đã nghĩ rằng nếu ta chết thì sớm muộn con sẽ thức tỉnh Bạo thực thôi, nhưng đó chỉ là nửa phần thôi.]
[Nửa phần?]
[Khi con thức tỉnh, con đã không hề bị nuốt chửng mà còn hoàn toàn ổn định. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, con LÀ một con người. Không phải thứ hàng giả được tạo nên từ mớ oan hồn hỗn độn kia. Và mẹ con cô ấy vẫn luôn bảo vệ con.]
[Cha...]
Tôi đặt Cha ở một nơi an toàn.
[Bạn bè con tới rồi kìa.]
Cảm giác này... Khi quay lại thì tôi thấy Eris. Cô ấy trông hơi tả và ánh mắt kia trông hơi đuối. Có vẻ là cô ấy thoát ra khỏi đòn đóng băng diện rộng ban nãy.
[Một cuộc tranh cãi cha-con chớp nhoáng. Nhưng hai người giảng hòa là tốt rồi... Chuyện để nói thì có nhiều, nhưng chúng ta nên xử lý việc trước mắt cái đã.]
Vết nứt trong không gian dần mở rộng. Thứ ánh sáng đỏ rực hiện ra từ vết nứt. Nó trông rất giống với màu của thế giới Bạo thực kĩ – nơi người chết quằn quại vì đau đớn triền miên.
Thế giới đằng sau vết nứt đó có vẻ không dành cho con người rồi.
________________________________________________
Chương này tương đối lú một chút. Mẹ Fate tên là Restia Graphite (theo wiki là thế). Tôn hành giả, giả hành tôn. Nói chung lúc được sinh ra nguyên gốc là Fate, nhưng vì "Fate" quá mạnh nên nuốt chửng luôn cả Fate. Restia đã hi sinh cả mạng sống để cứu Fate ra khỏi Bạo thực, phong ấn hoàn toàn "Fate" cho tới khi Fate lần đầu thức tỉnh Bạo thực vào lần gác cổng đêm cho Cung Điện. Sở dĩ Restia có thể vào thế giới Bạo thực kĩ là do cô ấy liên kết với Fate bằng dây rốn chứ không hề sở hữu kĩ năng Bạo thực. Hãy nhớ rằng chỉ có duy nhất 2 người sở hữu Bạo thực là Kairos và Fate Graphite.