Một thế giới trắng muốt hiện ra. Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã ở đây tự bao giờ.
Lần đầu đến đây có chút ngỡ ngàng, nhưng dần cũng quen.
Lúc trước có Luna và Greed. Hai người họ hay châm chọc nhau trong buổi luyện tập. Giờ họ đã đi, để lại đây một vùng đất câm lặng.
Ngày vui đã qua và giờ chỉ có một mình tôi tại nơi đây.
Thứ gì đó đen sì từ từ xuất hiện, những cột nước đục màu phun lên từ mặt đất trắng kia. Nó tràn vào thế giới tâm linh do Luna tạo nên, như một thứ vết bẩn làm nhơ nhuốc bộ đồ trắng vậy.
Những vệt đen lan rộng ra một cách vững chắc bỗng trồi lên trên.
Và rồi tạo thành hình một con người. Một kẻ giống hệt như tôi, nhưng duy chỉ một màu đen sẫm.
Đó là một "tôi" khác xuất hiện trước mắt tôi - kẻ đang than ngắn thở dài. Nó nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đỏ rực làm tôi chỉ muốn lảng tránh đi.
[Ta tưởng ngươi sẽ không bao giờ đến...]
Nó nở một nụ cười méo mó khi nói câu đó.
Như muốn tôi ngầm hiểu rằng nó đã luôn chờ đợi tôi.
Một tôi khác - "Fate" đưa tay thẳng về trước. Thứ chất lỏng đen sì chảy ra từ đầu ngón tay một lần nữa nhuộm đen thế giới trắng.
Một lỗ đen xuất hiện. Thông qua đó tôi nghe thấy tiếng gào thét thất thanh của những nạn nhân do Bạo thực kĩ hấp thụ.
Ngươi định làm gì ?!
Thứ xuất hiện trước mắt tôi là một thanh hắc kiếm khổng lồ. Có vẻ như "Fate" đã mạnh hơn nhiều so với lần đối đầu trước.
Nơi những linh hồn bị Bạo thực kĩ dày vò... Thanh kiếm xuất hiện thông qua lỗ đen kết nối với nơi Bạo thực tiêu hoá thức ăn hiện nguyên hình.
Nó to khủng khiếp. Ít nhất là phải gấp 3 thanh hắc kiếm thông thường.
"Fate" nhẹ nhàng nâng thanh kiếm chỉ với một tay. Và rồi tôi chĩa mũi kiếm thẳng vào chính mình.
[Kuh.]
"Fate" tiến bước chậm rãi đến chỗ tôi với ánh nhìn đầy căm phẫn.
Vũ khí của ta đâ- Không có thanh hắc kiếm nào cả. Không đời nào tôi có thể thắng thứ đó chỉ với tay không.
Trong thế giới tâm linh này thì tôi biết trốn đâu để mà chờ tỉnh dậy ở thế giới thực chứ? Tôi cũng không định để "Fate" trốn thoát.
[Tới đây.]
"Fate" nhẹ nhàng vung kiếm dù cho kích cỡ của nó có phần hơi...
Tôi né người khi chỉ cách một chỏm tóc. Rồi né sang trái xong đáp đất.
Đuổi theo tôi đang tránh né, thanh đại kiếm đen tuyền sượt qua gáy tôi.
Trễ một tí chắc tôi bái bai đầu mình rồi.
Tôi đã có thể di chuyển nhanh hơn so với lần trước. Những buổi tập trong thế giới thực được tận dụng tối đa tại đây.
Nhưng cũng chả thay đổi được gì khi tôi đang ở thế hạ phong.
Tốc độ tăng dần và "Fate" đã đứng ngay bên phải với thanh kiếm.
Khi tôi cố cúi người để né, cảm giác có dòng điện chạy dọc sống lưng. Đòn đó chỉ là tung hoả mù. Có thứ gì đó nhắc tôi rằng đòn chính là nhát chém ngang xuống.
Cảm giác này...là sao...
Thỉnh thoảng tôi biết được cách thức tấn công của “Fate”. Cùng lúc đó, những suy nghĩ đen tối và kinh hãi cứ tuôn vào đầu tôi.
Một thứ đáng sợ làm cho con người...ma thú...là niềm khoái lạc khi giết chóc. Kể cả bây giờ khi đang tỉ thí với tôi, “Fate” đang rất vui. Tôi muốn giết chóc, dù không muốn nhưng tôi thật sự muốn giết tất cả.
Phải chăng “Fate” này chính là hóa thân của Bạo thực kĩ? Nó muốn giết và nuốt chửng linh hồn tôi ư?
[Ngươi muốn giết ta à?]
[...]
[Trả lời ta!]
“Fate” không nói gì cả. Trong lúc chờ câu trả lời, tôi né nhát chém kế tiếp.
Lợi dụng quán tính của đòn né, tôi tung một cú đá xoáy thẳng vào gáy “Fate”. Nó bị đánh bật lùi. Nhưng rồi nó nhìn tôi như thể chẳng hề hấn gì.
Có vẻ cú đó không có hiệu quả rồi.
[Aghhhhh....AGHHHHHHH!]
Đòn phản công của mình kích động nó ư!? “Fate” đang gào la. Không, phải là đang thét gào những âm thanh chói tai.
Tôi chỉ có thể đứng gãi đầu khi “Fate” vừa điên cuồng thét gào vừa chảy nước dãi từ miệng. Đó là một việc con người hiếm ai làm được, tôi nghĩ vậy.
Sau đó một hồi, nó ngửa mặt lên với đôi mắt vô hồn, trông như thể đầu óc trống rỗng. Thật dễ chịu khi nó chịu im lặng...hoặc ít nhất là thế.
[Phải rồi...]
Đột nhiên bốn chiếc cánh đen mọc ra từ sau lưng “Fate”. Nó chậm rãi tiến lại nơi tôi.
Sắc thái của nó thay đổi hoàn toàn.
Đôi mắt như một con ma thú đầy sát ý.
Nó cất lên những câu từ đầy bất ngờ.
[Ngươi là giả.]
Nó đang nói gì chứ. Mình là giả...?
[Trả cơ thể lại cho ta.]
Đây là cơ thể CỦA ta, không phải của ngươi.
Kể cả khi Bạo thực kĩ đã lấy hình dạng giống hệt mình, đó vẫn là một lời tuyên bố nhảm nhí.
[Ngươi mới là giả!]
Khi tôi nói thế, “Fate” lập tức dang rộng 4 chiếc cánh. Một sự đe dọa khi mà cả thế giới tâm linh bị rung chuyển.
Khi tôi nghĩ đôi cánh kia chỉ mới khẽ di chuyển, “Fate” đã áp sát tôi.
[Nhanh quá.]
Một nhát chém không thể đỡ cắt xuyên qua bụng phải. Đòn tấn công đánh thẳng vào trạng thái tinh thần của cơ thể còn nghiêm trọng hơn cả bị đốt cháy ngoài kia.
Luna thường nói về sự kinh khủng của các đòn đánh tinh thần, và tôi cứ ngỡ là mình chịu được vì tôi vừa dính vài cú của “Fate” trước đó mà.
Nhưng...điều này đã nằm ngoài dự đoán. Kể cả khi đó là một nhát chém trong không khí, cường độ cũng khác thấy rõ.
[Guhaaaaaaa.]
Đau, đau chết mất. Khi mà tôi vẫn còn loạng choạng, “Fate” chụp lấy đầu tôi.
[Ngươi có nghe ta nói không?]
Nó nắm chặt hơn.
Dù tôi có cố làm gì đi nữa cũng không thể thoát khỏi thứ sức mạnh khổng lồ đó.
[Thả ta ra.]
[Ta là thật...ngươi mới là giả. Nghe...nghe...nghe cho kĩ đây...ta mới là thật...ngươi là giả.]
Nó lặp lại những lời đó như muốn yểm lời nguyền lên tôi vậy.
Tôi không muốn nghe thêm nữa.
[Im ngay...]
[Kuh.]
Vết thương khi nãy xuất hiện những vệt đen từ từ ăn mòn cơ thể tôi. Nó khác với vết thương chí mạng mà tôi từng nói, và tôi từ từ mất nhận thức.
Cái cảm giác yếu nhớt này y hệt lần tôi hiến toàn bộ chỉ số cho Greed để mở Hắc Trượng. Ngươi định hấp thụ chỉ số của ta...??!
Chết tiệt... Phải chi Greed ở đây... Mình đã có thể đối phó với tên này...
[Greed...]
[Biến mất đi.]
[...Greed]
[Kết thúc rồi. Sau cùng ngươi cũng chỉ là...]
[Greed!]
Tôi cảm nhận được gì đó nặng nặng trong tay.
Tôi vung nó với toàn lực của mình, ép “Fate” phải thả ra để né đòn.
Vũ khí hai bên va chạm vào nhau. Tia lửa bắn ra do đòn va chạm của 2 lưỡi kiếm. Rồi chúng tôi nhìn thẳng vào mặt nhau.
[Đừng có ngáng đường.]
『Ta cóc thèm vào. Chỉ là đây là ước muốn của Eris. Là một vũ khí, ta phải đáp lại mong muốn của chủ nhân. Kể cả khi ngươi không thích.』
Khá bất ngờ khi tôi nhìn vào vũ khí mình đang cầm.
Trong quá khứ, tại Gallia chúng tôi đã từng cố giết chóc lẫn nhau. Rất nhiều chuyện đã xảy ra từ sau lần đó, nhưng tôi nghe là Eris đã “hiệu chỉnh” được anh chàng này. Tuy nhiên, kể từ sau vụ đó, tôi chưa bao giờ nói chuyện với ông ta vì sự căm ghét dai dẳng và nhiều thứ khác.
[Không thể nào... Trong số những ai ngoài kia thì ông chịu mò đến giúp tôi?]
『Ừa, một cách miễn cưỡng. Để xem ngươi đủ bản lĩnh sử dụng được ta không.』
Một lưỡi lê đen không phải Greed, và một cái mồm độc đoán.
Những kí ức cay đắng ùa về khi Envy quay lưng làm kẻ thù với tôi và những người khác. Nhưng bây giờ, ông ta khá là đáng tin khi chịu hợp tác cùng tôi.
[Tôi sẽ làm được.]
『Nên là vậy. Nếu không...ta sẽ gặp rắc rối. Ta cần phải đưa ngươi về thế giới thực nên là sử dụng ta cho tốt vào.』
Để mà tìm ra điểm chung giữa chúng tôi thì đó chắc chắn là Eris.
Giải thoát cô ấy khỏi Libra. Đó là mục đích chung của chúng tôi. Có thể tôi và Envy không cùng chiến tuyến, nhưng đích đến chỉ có một, vì vậy chiến đấu cùng nhau là lẽ đương nhiên.
Tôi dồn lực vào bàn tay đang cầm Envy và bắt đầu múa chiếc lưỡi lê.
[Đi thôi, Envy.]
『Khỏi cần phải nhắc, bùng lửa lên nào, Fate.』
Họng súng đã điểm và bóp cò.
______________________________________________________________________
Xin chào tất cả mọi người. Mình lấy nghệ danh là Vanh Tồ, từ chap 195 trở đi mình sẽ là dịch giả tiếp theo của bộ LN này. Hôm nay cũng là ngày đầu debut. Mình biết sẽ hơi khó khăn cho những ai theo dõi bộ này xong phải ngưng 7 tháng rồi đọc lại nhưng mong được mọi người đón nhận và giúp đỡ mình nhiều hơn ạ. Nhân tiện mình cũng là dịch giả của bộ truyện cùng tên (từ chap 43 đến nay). Cám ơn mọi người rất nhiều.