Có vẻ như thời gian đã trôi qua rất nhanh khi tôi đang ngồi sửa soạn lại thanh hắc kiếm tĩnh lặng của mình.
Thế này là được rồi. Mỗi khi đánh bóng đến từng chi tiết nhỏ nhặt như vậy xong đều khiến tôi rất thỏa mãn.
Và khuôn mặt của mình hiện lên qua mặt kiếm trong suốt như gương.
Mắt trái của tôi đang rực một màu đỏ thẫm.
Tôi còn chẳng hề nhận ra mình đã tiến vào trạng thái bán bạo thực.
Nó ập đến mà không chút báo trước.
[Tệ rồi đây…]
Và kết quả là tôi chẳng thể ngủ được chút nào vì sợ hãi.
Nhưng ngoài lí do đó thì tôi cũng muốn tránh việc phải chạm mặt với một “tôi” khác trong thế giới tinh thần.
Nếu lần này phải đơn thương độc mã đối chọi với nó thì có lẽ tỉ lệ việc tôi bị nuốt chửng là chẳng hề thấp chút nào.
Tôi đã không còn có thể mượn sức mạnh từ Luna và Greed nữa rồi.
Dù đã nói với Roxy rằng mình sẽ cố hết sức….nhưng có vẻ tôi vẫn cần câu thêm ít thời gian trước khi tìm ra manh mối.
Nhưng dù tôi có tránh mặt nó ở thế giới tinh thần đi chăng nữa thì thứ đó vẫn chẳng hề chờ đợi.
[Có vẻ như ai đó lại mất ngủ rồi.]
[Aaaah…]
Roxy - người đang yên giấc bên cạnh tôi đáp lời.
Tôi có chút lo lắng khi dạng thiên thần sẽ gây ra gánh nặng rất lớn lên cơ thể cô ấy và suốt thời gian vừa rồi cô ấy cũng chẳng hề nghỉ ngơi được chút nào.
[Anh sao rồi?]
[Nhờ có em mà mọi thứ vẫn rất hoàn hảo. Có vẻ như hai người vẫn ngon giấc quá nhỉ.]
[Đúng là họ mà.]
Myne và Snow đều đang say giấc nồng
Vẫn yên lành như những đứa trẻ vậy.
Vì với họ thì gần như chẳng có chút áp lực gì.
Roxy tiến về phía này khi tôi đang nở một nụ cười cay đắng.
[Mắt anh bị sao thế?!]
[Cái này….thì….]
Tôi cố giải thích tình với Roxy một cách cụ thể nhất có thể..
Và sau khi nghe câu chuyện một cách xuyên suốt thì cô ấy cũng gật đầu.
[Vậy là nó hoàn toàn khác so với trạng thái Cuồng thực? Và hoàn toàn sẽ biến mất sau khi anh đẩy lui được thứ sinh vật đó ư?]
[Không sao đâu. Thường thì anh sẽ cảm thấy thèm muốn ngấu nghiến một thứ gì đó nhưng giờ thì….chẳng có gì cả.]
Kì lạ thật. Nếu là mọi khi thì trạng thái bán bạo thực đã đẩy tôi vào cơn khát “đồ ăn” rồi.
Có thứ gì không hề đúng ở đây.
[Nó có liên quan đến một Fay khác đã tấn công anh ở thế giới tâm linh không?]
[Cũng có thể….có lẽ nó đang thực hiện hành động gì đó rồi.]
Tôi đứng dậy trong khi tra thanh hắc kiếm của mình vào vỏ.
Ngay lúc đó, cơ thể tôi đột nhiên trở nên nhẹ bẫng hơn bao giờ hết.
[?! Đây là…]
[Có chuyện gì sao?]
[Anh thực sự rất ổn. Trạng thái bán bạo thực sẽ đẩy chỉ số lên nên anh sẽ mạnh hơn lúc bình thường.]
[Tuyệt thật…là thứ mà chắc em sẽ nói nhỉ.]
[Tuyệt đến mức rùng rợn….đây cũng chỉ là khoảng lặng trước khi cơn bão ập đến mà thôi.]
[Dù anh có nghĩ vậy thì cũng không nên nguyền rủa nó thế chứ.]
[Anh biết.]
Dù tốt hơn hay tệ hơn thì rõ ràng đây là trạng thái hoàn hảo nhất để tôi tiến vào Gallia.
Giờ thì có nên đánh thức Myne và Snow không nhỉ? Và ngay khi tôi vừa nghĩ vậy thì cánh cửa bật mở.
[Chào buổi sáng. Libra-sama đang đợi mọi người.]
Vẫn như lúc trước, Eris xuất hiện trong một bộ cánh hầu gái chỉn chu.
Cô ấy cúi đầu một cách trịnh trọng.
[Được rồi, đợi bọn tôi một lát.]
Khi tôi định quay sang đánh thức hai người kia….thì nhận ra rằng đó là việc hoàn toàn thừa thãi.
Myne đã tỉnh giấc bao giờ với trang phục chỉnh tề cùng thanh hắc phủ luôn sẵn sàng xung trận bất cứ lúc nào trong tay.
Snow thì vẫn còn ngái ngủ nhưng cũng đã sẵn sàng rồi.
Với một chiến binh lão luyện như Myne thì đây là việc quá quen thuộc từ lúc mà chúng tôi bắt đầu du hành cùng nhau rồi nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm.
Nhưng điều đáng nói là Snow đã thay đổi. Kể từ sau trận chiến ở Hauzen thì em ấy chu đáo và không còn trẻ con nhiều như trước nữa, thậm chí đôi khi còn chẳng khác gì một người trưởng thành.
[Đi nào, Fate!]
Tôi bắt lấy Snow - người đang nhảy thẳng về phía mình.
Mái tóc đỏ rực vẫn còn rối vì giấc ngủ nhưng đã nhanh chóng được chỉn chu lại bằng tay.
[Được rồi, đi thôi.]
Mọi người gật đầu và rời khỏi phòng.
Eris đưa chúng tôi lên boong.
[Này, mọi người có muốn nghỉ ngơi thêm một chút không?]
[Không ngờ ngươi mà cũng nói được câu này nhỉ?]
[Ahaha, chúng ta đang là đồng đội đấy, vậy tại sao không thể thân thiết hơn chứ?]
[Đồng đội? Ta không nghĩ vậy đâu. Dù gì ngươi cũng có trực tiếp nhúng tay vào đâu.]
[Đừng có nói vậy chứ. Cậu có thể thấy ta có đại diện ở đây mà.]
Nói đoạn, Libra chỉ vào Eris.
[Cậu nên làm quen với sức mạnh của nó đấy. Nhất là khi ta vừa điều chỉnh lại nên nó còn mạnh hơn mọi khi nữa đấy.]
[Ngươi…]
Tôi lườm Libra nhưng sắc mặt hắn vẫn chẳng hề thay đổi.
Ngừng lại như để đợi phản ứng của tôi nhưng rồi hắn vẫn tiếp tục.
[Vẫn không thỏa mãn ư? Vậy ta cho cậu toàn bộ thì sao?]
Hắn lấy ra một món vũ khí đen tuyền từ hư vô.
[Đây là…]
[Envy nhưng đã được chỉnh sửa. Có vẻ như lúc ta đi vắng thì nó hành động có chút ngớ ngẩn thì phải. Đây, cậu cứ nhìn đi.]
Hắn quăng thứ vũ khí đó về phía tôi như thể ném một cục rác đi.
[Mà nó vốn là một vũ khí dạng hỗ trợ nên hỏa lực cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nói vậy có nghĩa là giờ Eris có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của nó rồi đấy.
[Và người vẫn sẽ ngồi đây khoanh tay đứng nhìn ư?]
[Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu nhỉ. Ta sẽ ở đây và gửi lời cầu nguyện đến Thần để những nỗ lực của cậu đạt được thành công.]
[Đừng có ngáng đường. Nếu không ta sẽ nghiền nát con tàu này đấy.]
[Ahaha, thú vị thật. Nhưng than ôi, nếu cậu làm vậy thì đầu của Eris sẽ lăn trên mặt đất ngay lập tức đấy.]
[Chậc…]
Cãi cọ với hắn cũng vô ích
Tôi cố gắng gọi Envy bằng《Đọc Tâm》.
Nhưng chẳng có phản hồi gì.
Chắc chắn đây là ảnh hưởng của việc điều chỉnh, giống y như những thứ hắn đã làm với Eris.
Bản ngã của Envy đã bị phong ấn rồi.
[Eris, đây.]
Tôi chuyển Envy sang tay Eris rồi hướng mắt thẳng về phia Gallia.
Một khối đất đá khổng lồ đang nổi trên không khí.
Nhìn từ xa đã trông rất vĩ đại rồi nhưng khi nhìn gần thì còn ấn tượng hơn thế nữa.
Và thêm vào đó là việc da tôi đang ngứa ran lên.
Có lẽ do lượng ma lực khổng lồ đang tỏa ra từ hằng hà sa số những con ma thú đang sinh sống trên kia đang kích thích cơn thèm ăn của tôi.
[Chúng cũng đáng để đánh chén đấy nhỉ]
[Để ta nói lại lần nữa nhé. Ngươi còn dám nói câu đó ư?]
Hẵn vẫn cười như thể đó là một trò đùa rất vui rồi chỉ tay vào một vị trí.
[Chúng ta sẽ hạ cánh ở bên kia. Chỗ đó luôn luôn yên tĩnh.]
[Nơi này là….]
[Hẻm xanh.]
Roxy nhìn nơi đó với một ánh mắt hoài niệm.
Nó từng là mỏ quặng hiếm được dùng để cung cấp cho Vương Đô.
Và tôi đã từng đến đây một lần để thu thập ma tinh phục vụ cho việc chế tạo vỏ của hắc kiếm Greed.
Vào lần đó dù đến với những mục đích khác nhau nhưng đó quả là một kỉ niệm đáng nhớ khi tôi đã có một trận chiến với Roxy.
Dù có trông giống như một ốc đảo giữa vùng đất hoang tàn thế nào thì sự thực là nó được tạo nên từ hàng đống xác ma thú chất chồng lên nhau.
[Chẳng phải nơi đó rất nguy hiểm ư? Có rất nhiều ma thú đang say ngủ ở đó đấy.]
[Tiếc là không. Bọn chúng từ lâu đã đánh mất linh hồn và trở thành một mớ hóa thạch rồi nên không thể hồi sinh chúng được.]
[Đánh mất linh hồn? Hóa thạch?]
[Nói một cách đơn giản thì đó là nơi an toàn.]
Khốn kiếp, tên Libra chẳng hề muốn trả lời tôi.
Nhưng quả đúng như lời hắn nói, ở đó chẳng hề có chút dấu hiệu nào của ma thú cả.
Tôi nhìn sang Myne - người vẫn đang giữ im lặng suốt từ nãy đến giờ.
Cô ấy chỉ lặng lẽ gật đầu.
[Có vẻ khá an toàn.]
[Ohoho, cậu không tin ta ư?]
[Dĩ nhiên rồi.]
Libra cố ý ngẩng lên trời.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng lại hướng ánh mắt về phía tôi và mỉm cười.
[Được rồi, chúng ta sẽ hạ cánh ở đây. Thật đáng mong chờ mà.]
Nhưng có vẻ phần cuối của câu nói đó thì hắn lại nhắm vào Snow…
==============================
Vì mai đi tôi tiêm vắc xin và tuần sau thi học kì nên là hẹn gặp lại mọi người vào ngày 9/1
P/s: nhưng kèo 30k/chap kia ngon quá, hay là...