Có một nhóm đang đi thành hàng trên con đường mòn núi.
Đi đầu là một cậu bé khoảng mười bốn tuổi, phía sau có khoảng mười đứa trẻ với độ tuổi khác nhau.
Dẫn đoàn là một người đàn ông trưởng thành có mái tóc cùng bộ râu màu đỏ rực. Đó chính là Belgriff.
“ Mấy đứa, để ý bước chân, đồng thời nhìn ngó xung quanh cẩn thận vào. Pete, đằng trước có gì?”
Pete cậu bé đi đầu được gọi và ngoáy cổ xoay vai nhìn lại.
“ Đó là một khu rừng.”
“ Đừng nói hiển nhiên những điều ai cũng biết, tập trung quan sát cẩn thận hơn. Nhất là không chỉ dùng con mắt mà phải dùng cả năm giác quan mà cảm nhận.”
Pete giựt mạnh chân mày, cậu đăm đăm nhìn về phía trước.
“ ...Có tiếng nước chảy, con có nghe thấy nó. Ato, còn có cái gì đó thơm thơm tỏa ra từ đâu đấy nữa.”
Belgriff gật đầu hài lòng.
“ Đó là mùi của Onibamizeri, loại cỏ này chỉ mọc ở những nơi có nguồn nước tốt. Có nghĩa là quanh đây nhất định có dòng nước.”
Những đứa trẻ đồng loạt phát ra tiếng kêu ngưỡng mộ.
“ Yosh, đi tìm nó nào. Chú trọng lần theo mùi và âm thanh. Nhưng không nên chỉ tập trung vào hai điều đó? Nhất là đừng quá mải mê đi tìm, bọn thú hoang và ma thú có thể bất ngờ đổ ra đó.”
Lũ trẻ đồng thanh“ Vâng”, chúng bắt đầu hít hà và lắng tai nghe cẩn thận, đi lại lùng sục tìm cho ra nguồn nước.
Trông thấy cảnh tượng đó, Belgriff lại nhớ tới Angeline mỗi khi cùng nhau vào núi.
Angeline hiểu mọi điều anh nói chỉ với một gợi ý. Phân biệt thảo mộc và cỏ dại, nhận biết hướng sinh trưởng và phát triển của thực vật, cách phát hiện dấu hiệu, cả cách thức lần theo chúng, những điều đó Angeline nắm bắt nhanh chóng, nhất là khi con bé đã thực hiện qua một lần.
Angeline là một khối đầy rẫy tài năng. Thứ hạng S chính là bằng chứng.
Người mới bắt đầu như nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà có thể đạt đến thứ hạng S. Đó chắn chắn không phải là một câu chuyện dễ gặp.
Có phải anh đang đố kỵ ư? Với đứa con gái mình?
Belgriff như tự chế giễu và nở nụ cười nhìn lại. Nếu chiếc chân phải anh vẫn còn đó.
Nghĩ đến đó đã đủ để anh lắc đầu. Quá khứ không bao giờ quay đầu lại. Bên cạnh đó, nếu anh không mất một chân và trở lại Torrnera thì anh cũng sẽ không bao giờ gặp được Angeline.
“ Chỉ là cái gì tới sẽ tới.”
Belgriff lẩm bẩm. Đó là giọng điệu như đang tự thuyết phục.
Ngay lúc đó, Pete hét to gọi Belgriff.
“ Bell ojisan! Con thấy rồi! Hồ nước kia kìa!”
“ Ô, tìm thấy rồi sao.”
Những đứa trẻ quay trở lại chỗ Belgriff, anh cẩn thận đếm xem để không lạc mất đứa nào khi tách ra, rồi lũ trẻ phấn khích và chạy nhanh tới chỗ hồ nước.
Thật vậy, rõ ràng là có dòng chảy bắt qua đây. Onibamizeri mọc rậm rạp quanh bờ. Nó tỏa ra một hương thơm mạnh mẽ kích thích xoang mũi. Trên mặt nước Toren đang phát triển vươn ra và nở những đóa hoa trắng nhỏ. Onibamizeri đem phơi khô và đun sôi có hiệu quả cũng như thảo dược. Công hiệu đặc thù với khí quản và khứu giác, khí quản là bộ phận có tác dụng hữu hiệu nhất. Toren rõ rệt không có công hiệu bằng. Cánh hoa của nó khi cắn vào có vị ngọt.
Belgiff bảo cho lũ trẻ để thu thập Onibamizeri.
Lũ trẻ vui vẻ thu thập Onibamizeri trong khi véo cánh hoa của cỏ toren và ngậm nó. Đồng thời cẩn thận để không hái quá mức.
“ Đừng tự ý chạy đi quá xa.”
“ Vâng.”
“ Con biết rồi.”
Chúng trả lời một cách tràn trề năng lượng. Belgriff trông thấy mà chỉ biết nhún vai chán nản.
Nơi đây thật yên tĩnh. Bên cạnh đó không khí mát mẻ lạ kỳ. Là do hồ nước bên cạnh chăng?
Tiếng nước chảy róc rách, những ngọn gió rung rinh cành cây, trẻ em hăng hái phát ra giọng nói đang hòa quyện vào nhau.
Belgriff lặng lẽ nhắm nghiền mắt lại. Ngay lúc đó, đột nhiên một cảm giác bất an chạy đến. Belgirff vùng đứng dậy.
“ Mấy đứa, đâu hết rồi?”
Lũ trẻ vẫn đang hân hoan, Belgriff nhìn những đứa trẻ chạy tới trong khi phát ra những tiếng kêu chói tai.
“ Linus không thấy.”
Lúc Pete vừa nói, một tiếng hét như sấm vang lên.
“ Uwaaaaaa! Bell ojisa~an!!”
Thằng bé Linus chỉ mới bảy tuổi, nó từ bụi cây nhào ra. Đằng sau bật ra thêm một con sói lông xám. Ma thú đó có tên Greyhound. Nó mang theo ý niệm thù địch rõ ràng và quyết thịt bằng được thằng nhỏ rồi lao như điên đến chỗ Linus.
Anh quá sơ suất!
Belgriff vận lực đá xuống mặt đất như đang đào một lỗ sâu kéo theo những tia lửa bắn ra.
Chân trái liên tục đá xuống mặt đất, anh lao tới với tốc độ khủng khiếp.
Rồi anh chộp lấy Linus, cùng lúc một đường kiếm kéo ra. Greyhound đã được cắt làm đôi.Ngay lập tức Belgriff đảo mắt nhìn xung quanh. Rõ ràng không còn ma thú nào nữa.
Anh thở phào nhẹ nhõm. Thình lình chiếc chân giả vẫn đang đứng trên hòn đá ẩm ướt bị trượt, Belgriff nhẹ nhàng ngã ngửa, anh rơi tỏm xuống nước.
“ O, ojisan!”
“ Linus!”
“ Không sao chứ!?”
Những đứa trẻ hoảng hốt chạy đến bên bờ hồ.
Cũng may chỗ nước nông, không đến nỗi đuối nước. Tuy nhiên, mông anh đã ngấn nước, toàn thân cũng ướt sũng.
Thằng bé Linus khóc nức nở và bám chặt vào Belgriff.
“ Chẳng ra làm sao cả...”
Belgriff vỗ về Linus và cay đắng mỉm cười.
○
Cỗ xe ngựa đang rung chuyển.
Giga Ant bị diệt trừ ở thị trấn Astrinos sau cuộc tấn công bất ngờ của chúng cũng đã được bốn ngày. Angeline quay trở lại thủ đô Orphen và một lần nữa gói gém lại hành lý, bây giờ cô đang trên đường tới Torrnera. Chỉ trong vòng một tháng mà cô đã có không biết bao nhiêu là cái kỳ nghỉ dài hạn.
Khoảng trống trong một tháng do mạo hiểm giả hạng S vắng mặt để lại là quá lớn khiến cho bang hội phải bấu chặt môi và chịu đựng. Nhưng họ không dám lên tiếng cản trở khi nghĩ đến thành tựu đóng góp còn to hơn cả của cô.
Thiếu hụt nhân sự cũng đã đủ để than thở, trong khi chỉ còn biết cầu nguyện rằng đừng có chuyện không may nào xảy ra, họ đóng dấu cho Angeline một kỳ nghỉ. Nếu còn không chịu cấp phép thì bang hội chắn chắn sẽ bị cô chém tan nát thành từng mảnh.
Giờ đây nó lạnh tanh như một thành phố chết ước chừng chỉ còn gọi là gắng gượng thoi thóp.
Tiếng gió thổi xào xạc, những ngọn cỏ hùa theo khẽ lay động lắc lư. Dẫu ánh nắng mặt trời là minh chứng rực rỡ cho mùa hè đang trỗi dậy, nhưng những làn gió mát mẽ đã xua tan đi cả những giọt mồ hôi nóng bức.
Cũng đã được một tuần kể từ khi cô rời Orphen.
Tiếp tục băng qua một vài thị trấn và thôn làng, nếu bắt gặp một cỗ xe ngựa thì cô sẽ đi trên chuyến xe đó, nếu không đồng nhất lộ trình thì cô phải thương lượng với người đi buôn và xin làm người hộ tống. Bây giờ chuyến xe cô đang đi cũng y như vậy, và Bordeaux là tên thị trấn lớn nhất trong khu vực mà cô đã gặp người đi buôn này. Chỉ một chốc nữa, băng qua thêm một ngôi làng nhỏ nữa, và Torrnera sẽ hiện ngay trước mắt.
Tuyến đường đang đi chỉ phù hợp cho bộ hành và xe ngựa, Torrnera tọa lạc tại phương Bắc và giáp ranh với lãnh thổ tộc Elf, bởi vậy chuyến đi luôn là một hành trình dài.
Khi thong thả nghĩ về nó, muốn đến Torrnera phải mất thêm ba hoặc bốn ngày nữa. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Miễn là cô có thể gặp được Belgriff.
Thực ra, nếu cô đích thân cưỡi ngựa và chạy đều đặn thì vốn sẽ tới nơi nhanh hơn, nhưng Angeline không giỏi cưỡi ngựa. Tốc độ điên rồ cùng sự xốc nảy dữ đội của nó làm cô căng thẳng và đâm ra hoảng sợ. Có là mạo hiểm giả hạng S bất khả chiến bại đi chăng nữa thì cũng tồn đọng một yếu điểm.
Túi hành lý to lớn phía sau kẹt cứng đầy là những quà lưu niệm.
Đó là túi hạt giống cùng một vài xấp vải, sách, và bánh kẹo với một số lượng lớn.
Trong trí tưởng tượng bấy giờ của cô đang trôi nổi hình ảnh bố cùng cô mân mê những thứ này và vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Angeline mỉm cười khúc khích.
Người phụ nữ đi buôn có mái tóc cắt ngắn màu xanh mỉm cười khi trông thấy Angeline và bắt chuyện.
“ Ojou-san, trông cô đang rất vui.”
“ Phải... cuối cùng tôi cũng có thể về quê.”
“ Wahaa, ra là về quê à. Mạo hiểm giả luôn bận rộn đến thế sao?”
“ Đúng vậy... công việc đột xuất luôn trì hoãn hết lần này đến lần khác nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể gặp bố tôi... Cô có biết không? Đó là “ Aka Oni” Belgriff đấy.”
Lòng hiếu thảo kính yêu vỡ bờ trong Angeline vẫn tiếp tục tràn ra.
Người đi buôn tránh mặt thầm nở nụ cười và tiếp tục giữ chắc dây cương.
“ Vâng, tôi không hiểu biết nhiều nên tôi không rõ đó là ai, nhưng tôi sẽ nhớ lấy. Tôi tự hỏi đó là một mạo hiểm giả mạnh mẽ.”
“ Yup... Bố rất đáng tự hào. Cô nhớ kỹ rồi chứ? Đó là “ Aka Oni” Belgriff đấy.”
“ “Aka Oni” Belgriff đúng không. Tôi hiểu rồi.”
Chưa bao giờ nghe qua, người đi buôn nghĩ ngợi, dẫu sao cô cũng là một thương nhân, đó thật là điều đáng trách, cô nở nụ cười khổ sở. Tuy vậy, “ Kurokami Valkyrie” Angeline cái tên này thì cô biết. Mạo hiểm giả hạng S ngay tại đây là một mạo hiểm giả nổi tiếng, nhưng cũng phải nói lại chắc chắn vẫn luôn hiện hữu trên thế giới những con người âm thầm hoạt động và mang lại những tác động ngầm to lớn, người đi buôn tự thuyết phục mình như vậy.
Đồng bằng cỏ trải dài đã khuất đi và triền núi đã hiển hiện trước mắt.
Dự kiến một con đường cao tốc sẽ mở ra tại đây, lưu lượng người qua lại nơi đây không nhiều cũng chính bởi thế này đây, cỗ xe ngựa rung lắc phát ra những tiếng kêu inh tai. Tưởng chừng cỗ xe sẽ lật ngửa khi băng qua.
Chỗ ngồi được yên ắng thì lại tới cái mông cô tê tái hẳn ra. Cuốc bộ xem chừng còn khỏe hơn, nghĩ thế Angeline nhảy ngay khỏi cỗ xe và bước bộ song hành với nó. Chỉ cần đi nhanh một chút là bằng được tốc độ với con ngựa.
“ Thật có lỗi, con đường trông tệ quá.”
“ Tốt thôi... nó không phải lỗi của cô...”
Bất chợt, trực giác vực dậy mách bảo Angeline, cô nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh. Thời tiết khắc nghiệt ở ngọn núi cùng các tảng đá và lùm cây đã vô tình tạo ra những khoảng khuất bóng cho thấy dấu hiệu sự sống. Ma thú ư, không phải.
Cô vẫn bình thản đi tiếp đồng thời hỏi người đi buôn.
“ …Nè, quanh đây có ngôi làng nào không...?”
“ Không? Làm gì có...”
Không còn nghi ngờ, chúng là bọn cướp. Trong mắt cô trỗi dậy ác ý. Quanh khu vực này cô chưa từng nghe thấy có hang ổ bọn cướp . Có thể gần đây chúng mới tụ tập. Hoặc gốc gác tại đây vốn không đơn thuần chỉ có những tên cướp lang thang.
Angeline đột ngột nhảy lên cỗ xe ngựa, rồi cô thì thầm vào tai người đi buôn.
“ Bọn cướp đang rình mò quanh đây...”
“ Cái gì!?”
“ Shii. Bình tĩnh... có tôi đây rồi bởi vậy không sao. Cứ vờ như không có gì và tiếp tục đi là được.”
Angeline đặt tay lên chuôi cầm kiếm trong lúc nói. Người đi buôn lộ rõ vẻ lo lắng và gắng gượng giữ chắc dây cương. Dẫu vậy sau tất cả tin tức tồi tệ này khó lòng mà cô đi nhanh cho được.
Thình lình, một cơn gió cắt vụt qua rít lên âm thanh. Angeline rút thanh kiếm ra. Cô hạ gục mũi tên lao đến. Người đi buôn hét lên một giọng nhỏ “ Hie” và giữ chặt cây thánh giá bé tí.
“ Ôô, Chính thần Viena, xin hãy bảo vệ cho con...”
“ Chỉ cần im lặng mà nhìn là được...”
Angeline khó chịu ra mặt, cô càu nhàu rồi nhảy khỏi cỗ xe ngựa. Đến nay không phải không có yêu cầu diệt trừ băng cướp và tội phạm. Bởi vậy giết người không phải là lần đầu, nhưng cắt tiết người không phải là sở thích của cô. Đó là lý do cô lớn tiếng đe dọa.
“ Oi! Ta là con gái của “ Aka Oni” Belgriff, “ Kurokami Valkyrie” Angeline đừng có mà nhầm lẫn! Nếu không muốn chết thì cuốn xéo khỏi nơi này đi, rõ chưa!”
Nhưng câu trả lời lại là một mũi tên. Angeline hạ gục tất cả các mũi tên lao tới, cô hét lên.
“ Vô dụng không thấy hay sao, đừng có tốn công vô ích nữa!”
Sau đó bốn bề trở nên yên tĩnh. Chúng dường như đã bỏ cuộc. Angeline khịt mũi thành tiếng và tra kiếm lại vào bao.
Ngay lúc đó, từ đâu đó chỗ bọn cướp một tiếng gào khóc “ Cứu tôi! Cứu tôi!” hãi hùng phát ra. Cô ngạc nhiên nhìn về hướng đó. Nhưng lại không thấy ai, càng không rõ bởi giọng cứ như của một đứa trẻ. Dẫu vậy đủ hiểu nó đang bị bắt cóc.
Angeline lưỡng lự.
Gần như cô đã có thể trở về Torrnera. Bây giờ rắc rối lại ập đến làm cô bực bội. Nhưng, kể cả khi cô thờ ơ ở đây và mặc nhiên đi đến Torrnera, tất Belgriff sẽ không vừa lòng. Ngay cả khi muốn nhận một lời khen ngợi của anh cũng là không thể chắc chắn như thế.
Angeline bấu chặt môi.
Nhanh chóng dọp dẹp bọn chúng rồi vội vã lên đường. Thất thoát chuyến đi sẽ không đáng kể. Kết thúc chuyện này sớm và đi tới Torrnera.
“ ...Chờ ở đây.”
“ Ế, A, Vâng.”
Rời khỏi người đi buôn, Angeline đá mạnh xuống mặt đất. Cô lao ngay tới chỗ ẩn náo bọn cướp với một tốc độ kinh khủng.
Thình lình Angeline xuất hiện ngay trước mặt, những tên cướp như thể vỡ bong bóng chúng trở nên hoảng hốt.
Nhìn lại thì bọn cướp đang trói chặt một cô gái mười lăm tuổi, và cô ấy đương bị bịt miệng. Cô gái đang vùng vẫy dữ dội. Quần áo cô đang mặc có chất lượng tốt. Rất có thể cô là một quý tộc.
Angeline rút kiếm ra và chĩa về phía bọn cướp.
“ Nếu không muốn chết... thả cô bé ra và xéo đi...”
Bọn cướp bối rối, ngay cả khi chúng hiểu cô gái mà chúng đang bắt là mục tiêu của Angeline, một thằng nào đó chọt ngay con dao vào cô gái.
“ Oi! Ta không hiểu ngươi nói cái gì nhưng, tự tiện ra tay thì mạng sống cô gái này sẽ――”
Tuy nhiên, khi hắn bắt đầu nói thì cái cổ của hắn đã bị cứa bay đi. Bọn chúng không biết chuyện gì vừa xảy ra. Cái đầu mới ở đó giờ đã mất tiêu. Máu phun ra như cái đài phun nước và bắn tung tóe thành một mớ hỗn độn.
“ Ta đang có tâm trạng không tốt đâu...”
Nhanh như chớp Angeline đã bước tới bên cạnh cô gái bị bắt làm con tin cùng tên cướp đang giữ cô. Cô gái đờ người ra vì kinh ngạc trong tay tên cướp, bước chân ấy chuyển động như thể những bóng ma đang đung đưa tiến đến.
“ Đủ rồi... Gương mặt của Viena cũng lên đến tận ba lần rồi. Đánh giá thấp Angeline này thì nên rửa cổ mà hối hận đi...!”
Trận chiến đó không còn gọi là dễ dàng cho ai nữa. Nó đã trở thành một cuộc thảm sát.
Gần hai mươi tên cướp tại đó bị chà đạp không xương xót, chỉ có vài phút trôi qua trước khi ở đây và quanh đó chỉ còn là những cái xác lăn lóc và không phát ra một tiếng nói nào nữa.
Chuyện là việc bắt cóc mới thành công, lại có thêm hai con mồi là người đi buôn cùng người hộ tống, chỉ có thể nói sự xuất hiện của cô là hoàn hảo trong vai trò hộ tống và đó là thất bại hiển nhiên của họ. Bởi còn mồi đó là một con quái vật.
Angeline người đã giành chiến thắng với một khả năng áp đảo mà không gặp chút hiểm nguy đang thở dài ngán ngẩm.
“ Aa... tôi thực là không có muốn. Tôi không có muốn giết người... chẳng có gì tốt đẹp cả...”
Angeline vẫy thanh kiếm và vung máu đi, cô đặt nó lại vào bao. Sau đó cô gỡ sợi dây trói bịt miệng cùng ràng buộc ở tay cô gái bị bắt làm con tin.
“ Không sao chứ...”
“ Keho...Cảm, cảm ơn rất nhiều...”
Cô gái vẫn cố gắng trả lời mặc dù sợi dây ở cổ tay có vẻ như đang làm cô ấy đau. Đó là một cô gái xinh xắn. Mái tóc vàng bạch kim hơi nhuốm bẩn nhưng vẫn rất quyến rũ, làn da không sạm màu.
“ Tại sao cô lại bị bọn chúng bắt...?”
“ …Đó là_”
Cô gái tự giới thiệu mình tên Selen.
Cô dường như là con gái của Bá tước Bordeaux, đang ở giữa công việc kiểm tra một vùng nông thôn thì cô hay tin bố cô đang trên giường bệnh và trong tình trạng nguy kịch, cô đã thốc ngựa vội vã quay về, và bị bọn cướp tấn công sau đó.
Xe ngựa vốn có tốc độ không cao nên cô đã một mình một ngựa phi thẳng trong khi chỉ dắt theo một hai người hộ tống đó thực là một điều điên rồ. Bởi cuộc tấn công bất ngờ, những người hộ tống của cô đã bị giết sạch, rồi cô bị chúng bắt mà không thể kháng cự.
“ ...Thật vô nghĩa. Sau tất cả thậm chí tôi không thể gặp bố tôi.”
Selen siết chặt nắm tay. Mặc dù không rơi nước mắt, nhưng bên trong cô đang cuộn xoáy cả sự giận sữ hối tiếc và cơn đau buồn chất chứa.
“ ...Vẫn muốn gặp bố cô chứ?”
“ Vâng... nhưng, không có cách nào cả. Đã không còn ngựa nữa, bây giờ dẫu có cuốc bộ trong vội vã tới Bordeaux thì cũng phải mất hơn bốn ngày... đây chính là số mệnh.”
Selen nở nụ cười rõ là đang tự dối chính mình. Angeline giận dữ nắm lấy cánh tay và xốc cô đứng vững dậy. Đôi mắt xanh của Selen mở to ngạc nhiên.
“ Eh, ano, Angeline-sama...?”
“ Thế có tốt không...! Đó là người bố rất quan trọng đấy... tsu! Số mệnh ư, đừng có dễ dàng nói như thế!”
Rồi Angeline ôm lấy Selen, cô lao trở lại chỗ người đi buôn vẫn đang chờ.
Khi cô nhảy lên cỗ xe, người đi buôn giật nảy mình vì ngạc nhiên.
“ Uwaa, cô làm tôi hết hồn! Chuyện gì đã xảy ra, ojou-san, bọn cướp!?”
“ Diệt xong rồi. Nè, ngoài tổng tất cả chi phí đồ đạc ra tôi sẽ trả thêm. Bởi vậy cô không lỗ đâu, hãy lái ngược trở về...”
“ Nghĩa, nghĩa là sao?”
Người đi buôn lần lượt nhìn vào Angeline và Selen trong bối rối. Tương tự Selen cũng chưa tiêu hóa được tình huống này và chỉ biết há hốc miệng. Angeline vẫn đang ôm chặt Selen, cô nói.
“ Cô gái này nhất định phải gặp được người bố đang ốm... làm ơn...”
“ ...Tôi hiểu rồi. Có thật là cô sẽ trả tất cả chi phí!”
“ Yup.”
Khi người đi buôn thở dài, cô quay ngược đầu chiếc xe ngựa lại. Con đường gồ ghề khi nãy đã đi dễ dàng hơn bởi họ đang đi xuống.
Angeline thả lõng vai.
Một khi trở lại Bordeaux cô sẽ không thể đến Torrnera nữa. Cũng có nghĩa là cô sẽ không gặp được Belgriff. Tuy nhiên, chắc chắn Belgriff, anh ấy sẽ không hài lòng khi biết Angeline bỏ mặc Selen để sớm được gặp chính mình.
Khi cô nhìn, Selen đang khóc. Cô con gái vốn đè nén cảm xúc để hành động một cách trang nghiêm, giờ cô ấy đang dựa vào cánh tay của Angeline và khóc nức nở.
Angeline thở dài.
Con xin lỗi, bố. Nhưng, lần tới, nhất định con sẽ trở về.
Cỗ xe ngựa tiếp tục đi xuống con đường núi.
_Hết chương 3.