Ngày hôm sau, chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ của sảnh ăn đông người, ánh sáng ấm áp của mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ.
[Chào buổi sáng. Hôm nay ăn món trứng thế nào đây?]
Nữ chủ nhà trọ lau tay vào tạp dề và hỏi xem chúng tôi muốn món trứng được nấu như thế nào. Sau khi tôi gọi món trứng lòng đào cho cả hai, tôi bắt đầu nói cho Ravi biết về kế hoạch của bọn tôi trong vài ngày tới.
[Chúng ta sẽ ở lại Adintton 4 đến 5 ngày nữa. Trong lúc đó, chúng ta sẽ sắm sửa những dụng cụ cần thiết và ta sẽ đi làm thêm để lấy chi phí đi lại.]
Vì sẽ có khả năng chúng tôi tiếp tục bị hỏi về vụ Mattroc, tôi được yêu cầu ở lại thành phố trong vài ngày bởi lực lượng cảnh vệ. Cũng khá may khi mà chúng tô cũng không vội.
Khi tôi đang nghĩ về việc đó, mùi đồ ăn bắt đầu đánh thức khẩu vị của tôi.
[Được rồi, ăn thôi.]
[Unn...!]
Đôi chắp tay và bắt đầu cầu nguyện.
[Sau khi ăn xong chúng ta sẽ ghé qua chỗ của Theo-jiisan nhé, vẫn còn vụ chiếc vòng cổ nữa mà.]
Ravi lắng nghe nghiêm túc trong khi cầm dĩa.
[Con cứ tiếp tục ăn đi, không đồ ăn sẽ bị nguội mất.]
[V-vâng...]
Bữa sáng hôm nay là trứng ốp với thịt xông khói và nấm xào. Tôi kẹp chúng giữa hai miếng bánh mỳ trước khi ăn, Ravi nhìn cách ăn của tôi và thốt lên [Waa] và bắt chước tôi sau đó.
[Cẩn thận không lòng đỏ rơi ra bên cạnh đó.]
[Vâ -ng]
Ravi cắn xuống trông rất hạnh phúc.
[Ah--!]
Đúng như dự đoán, trứng dây ra tay con bé ngay lập tức.
[Hahaha. Chắc là kiểu ăn này không hợp với chiếc miệng xinh xắn của con đâu.]
[C-con xin lỗi..]
[Không sao đâu. Con đừng bận tâm.]
Sau khi xoa đầu con bé khi nó xin lỗi, tôi lấy khăn tay ra lau tay cho con bé.
(Mình mới mua một cái từ McFadden, nhưng có vẻ như là không đủ.)
Lần đầu tôi nhận ra một đứa trẻ cần rất nhiều thứ.
(Nghĩ lại thì...)
[Ravi, ta có ý này...]
Tôi nghĩ rằng giữa mối quan hệ [Cha mẹ và Con cái], chuyến đi sẽ trở nên suôn sẻ hơn. Nhưng, ngón nghề diễn viên của bọn tôi không được lão luyện cho lắm. Tôi đã lấy lý do là mới gặp được vài ngày nhưng để phòng hờ chuyện lặp lại, chúng tôi nên cư xử tự nhiên hơn.
Đêm qua, chúng tôi đã quyết định thay đổi cách xưng hô.
[Ta sẽ gọi Ravi là [Con gái] nhiều nhất có thể trước mặt người khác. Con xem [Cảm ơn đã giúp đỡ con gái tôi.] có giống một người cha không?]
[U-unn...Con nghĩ là có.]
[Ta hiểu, ta cũng rất mừng. Vậy Ravi có thể gọi ta là cha không?]
[...!]
Ravi nín thở và cả người cứng lại.
[Xin lỗi, con ghét gọi như vậy à...?]
[Không phải vậy...Chỉ là con gọi ngài như vậy có được không...?]
[Đương nhiên là được rồi.]
(Tôi mừng, con bé chỉ đang giữ lại mà thôi...)
Vai tôi hạ xuống trong nhẹ nhõm.
[Vậy thì, con thấy sao? Ravi, con thử xem.]
[B-bây giờ ạ?]
[Ừm!]
Lông mày của Ravi hạ xuống và ánh nhìn của con bé bắt đầu loạn lên. Má con bé nhuộm trong màu hồng và có vẻ con bé đang rất ngại ngùng.
[Uu... Xấu hổ quá...]
[Không sao đâu. Những thứ như thế này làm được một lần thì lần sau sẽ dễ hơn nhiều đấy. Có lẽ vậy, hãy cố hết sức nào.]
[U-unn... Baba..?]
[...!]
Âm thanh của giọng nói nhẹ nhàng vang vọng khắp sảnh ăn [Baba!]. Tôi cảm thấy có thứ gì đó rất mãnh liệt đang lấp đầy trái tim tôi.
(Điều này... xấu hổ quá..)
Tôi hoảng hốt che miệng lại khi tôi cảm thấy mặt tôi bắt đầu nóng lên.
(Đây là cảm giác khi một người cha được con gọi ư...!?)
Dù tôi nói là [ Lần sau sẽ dễ hơn], nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ quen được mất.
---
Sau khi hoàn thành bữa sáng thì cũng sắp đến lúc những cửa hàng trong khu buôn bán mở cửa, tôi mang theo Ravi đến [Cửa hàng tiện lợi của Theo].
(Dù sao thì hôm qua tôi đã dời đi mà vẫn chưa chào tử tế.)
Tôi muốn xin lõi vì đã quá thô lỗ như vậy và nói với Theo-jiisan rằng tôi đã lấy lại được Ravi.
Khu vực buôn bán hôm nay cũng đầy ắp người qua lại, Ravi vẫn không tốt việc lách đám đông cho lắm.
[Nắm lấy tay ta cho đỡ lạc đường.]
[U-uun...]
Ravi nắm chặt bàn tay tôi. Tôi ngạc nhiên khi cảm nhận hơi ấm của con bé. Tay con bé mềm mại như bánh mỳ vậy, không như đôi bàn tay thô ráp của tôi. Tôi điều chỉnh sức nắm để không làm Ravi đau.
[Cửa hàng tiện lợi của Theo]
Tôi mở cánh cửa sau khi thấy biển hiệu treo bên trên. Khi tôi bước vào cửa hiệu, tôi nghe thấy một giọng hào hứng phát ra.
(Cửa hàng này luôn sôi động nhỉ.)
Tôi cười cười khi bước vào. Tôi tưởng Theo-jiisan lại cãi vã với cậu con nhưng..
(Hôm nay đông khách à?)
Ở phía sau cửa hàng có năm, sáu người đàn ông bên cạnh quầy thu ngân. Theo-jiisan với cậu con trai đang ở giữa đám người, bầu không khí khác với việc mua sắm, nó giản dị hơn và họ càng ngày càng hào hứng với từng từ [Oh-] và [Ah-], cứ như họ đang chỉ nói chuyện vậy.
(Họ đang nói gì mà nhiệt huyết vậy ta?)
Khi tôi chuẩn bị mở lời, Theo-jiisan đã nói ra trước.
[Ah! Nhìn kìa mọi người! Đó là người mà tôi đang nói tới đó!]
[Ồ--!!! Ngài là--!?]
Theo-jiisan chỉ tay và họ quay ra nhìn về phía tôi.
[Ngài, may mà ngài nhìn thấu được bản chất của hắn...!]
[Tên quản lý đó đang buôn bán người. Tôi vẫn không thể tin được...!]
[Lời đồn về ngài đã lan rộng khắp thành phố!!]
[Tôi cũng sẽ thông báo với mọi người nữa!]
Họ hò reo và bao quanh tôi. Người cuối nói ra một câu kỳ lạ rồi đi ra ngoài trong khi những người khác kêu lên [Thật tuyệt vời] và vỗ lên vai tôi.
(Đang có chuyện gì ở đây vậy...?)
Tôi bỗng dưng hoảng lên và giấu Ravi ra sau lưng. Dù tôi không cảm thấy ý xấu nhưng họ hiện tại quá xúc động.
[C-chờ chút đã... đang có chuyện gì vậy? Ý mọi người là sao...?]
Tôi nhìn Theo-jiisan, người đang ngồi trên chiếc ghế cao bên kia bức tường người. Theo-jiisan cười về phía tôi.
[Vụ bắt giữ hôm qua đã trở thành chủ đề bàn tán khắp thành phố rồi.]
[Chủ đề...?]
[Cậu vạch trần tội lỗi của quản lý Mattroc mà phải không? Đã hơn chục năm rồi, bị lừa bởi tên ác quỷ đó... Dù biết được con người đó tràn đầy mùi lừa dối, mà tôi vẫn làm ngơ... Tôi không thể không cảm thấy thật thảm hại khi nghĩ về những đứa trẻ đã bị đưa đi đó...!]
Theo-jiisan nói và những người khác cũng trông rất hối hận.
[Vậy mà tôi lại coi hắn như một vị thánh.]
[Ai cũng vậy thôi. Chúng ta thật là ngu dốt mà...]
[Đó là lý do vì sao chúng tôi rất biết ơn. Nếu ngài không ghé qua Adintton, thì sẽ còn thêm rất nhiều nạn nhân khác nữa.]
[Thật sự...thật sự cảm ơn ngài rất nhiều.]
[Không nghi ngờ gì nữa, ngài chính là Anh hùng của Adintton.]
[Sa...]
Tôi rất sốc khi nghe những lời như vậy.
(Tôi mà là anh hùng ư...!?)
Ông già nắm lấy tay tôi. Cảm xúc của ông ấy truyền qua việc bắt tay và từng người từng người cũng bắt đầu bày tỏ sự biết ơn. Có vài người còn bỏ mũ xuống vì tôi.
[Tôi chỉ cố hết sức có thể thôi mà. Xin đừng để ý quá nhiều về việc đó.]
Tôi vừa nói vừa gãi đầu và lại nghe thêm câu [Ngài ấy thật khiêm tốn!].
(Thật choáng ngợp...)
Tôi đã không còn ở độ tuổi đó nữa rồi.
(Với cả đâu phải tôi đã giải quyết vấn đề của trại trẻ mồ côi đâu...)
Và đúng lúc đó ---.
[Nè! Có thật là ngài Anh hùng đang ở đây không!?]
Bỗng dưng cửa tiệm mở tung ra và một đám đông không tưởng tượng được xông vào.
[Aah...!! Đám đông...! Những vật phẩm chưa được xử lý sẽ hỏng và kho sẽ bị loạn cả mất, cha!]
[Đừng ích kỷ vậy chứ, sao con không thấy mừng vì cửa hàng giờ đang rất đông người đi?]
[Cha!!]
Theo-jiisan và cậu con trai lại bắt đầu cãi vã. Trong lúc đó, đám đông đang càng ngày càng...đông.
(Uwa, cái này...)
[Ravi, đừng rời khỏi ta nhé!]
[U-uun...!]
Tôi không thể để Ravi bị đám đông đè lên được.
(Tôi cần phải trốn thoát bằng cách nào đó...)
Khi tôi đang nghĩ cách thì ---
[Nè, ngài không thích bị bao vây phải không?]
[Ừ -ừm.]
Người vừa bắt tay tôi hỏi và tôi gật đầu.
[Nè, mọi người. Đừng lo cho ngài anh hùng, chúng tôi sẽ bảo vệ ngài ấy.]
[Đúng vậy!! Để chúng tôi lo!]
[Về sau tôi lại có thể khoe là một trong số ít người được nói chuyện với ngài anh hùng rồi!]
[Nào mọi người! Lùi lại! Lùi lại! Mọi người đều biết ơn và muốn tạ ơn Anh hùng-sama phải không? Vậy nên hãy tản đi nào!]
Họ bắt đầu lên giọng và đẩy đám đông ra khỏi cửa tiệm. Có nhiều người phàn nàn với tiếng boo-, boo-. Có giọng lại nói [Không công bằng nếu chỉ có vài người được bắt tay], [Tôi chỉ muốn chữ ký thôi mà] hoặc [Ara, một người đàn ông thật đẹp trai] khiến tôi dựng đứng cả người.
(Tôi không nghĩ mọi chuyện lại trở thành như vậy...)
Tôi nhìn về phía đám đông bị đuổi ra khỏi cửa hàng và nuốt ực một tiếng.
******************************************
Trans: MeowKing
Edit: EvilKeniviel