Iris ở trong ký túc xá cho nữ giới và phòng của cô ấy thì quá nhỏ, nên đã quyết định rằng nó sẽ ở trong phòng của tôi từ hôm nay.
Goro Alfredo sẽ ở lại trong Phòng Của Tôi.
Nó to con và bốc mùi và đã chiếm lấy giường ngủ của tôi.
Tôi ghét con chó này.
"Bark" (Goro)
Có vẻ như nó cũng ghét tôi.
Tôi đã cố gắng để giữ nó lại ở trong khu vườn nhưng nó đã phớt lờ tôi và đi thẳng tới giường của tôi. Tôi sẽ phải ngủ trên sàn nhà cứng ngắc bởi vì con chó này. Tôi lẽ ra nên làm thịt nó.
Tôi sẽ làm nhà cho chó vào ngày mai, nên tôi sẽ hoàn thành vòng cổ cho nó trong hôm nay. Tất nhiên, như tôi đã nói, nó sẽ nhận được một củ khoai tây. Tôi phải làm cái khuôn trước khi tôi nung chảy sắt. Đó là một công việc mà đã thấm nhuần vào trong cơ thể của tôi.
Một củ khoai tây...Tôi phải làm cho đúng, vì vậy hãy cùng đi lấy một cuốn sách tranh từ thư viện trước đã.
Tôi tự hỏi lần cuối mà tôi làm ra một thứ gì đó là khi nào nhỉ.
Tôi nghĩ lần trước đó là bộ dụng cụ y học của Rail. Mặc dù đây chỉ là một phụ kiện, nó cũng không khó khăn mấy trong công việc lắm. Nhưng để có được các chi tiết chính xác thì rất khó.
Phải mất 3 tiếng đồng hồ để làm nó, một phụ kiện hình củ khoai tây. Vì lí do nào đó mà nó trông thật tuyệt vời.
Tôi đã cố để làm nó trông thật ngớ ngẩn, nhưng bây giờ tôi lại thấy nó sẽ trông rất tuyệt với con chó.
Chà, nó sẽ trông ngu ngốc hơn so với một chiếc khiên, và tôi chắc chắn rằng Goro sẽ trông thật ngu ngốc với nó.
Bây giờ là lúc để làm một chiếc vòng cổ. Tôi không được giỏi trong khoản này lắm nhưng tôi có thể hoàn thành được nó, tôi nghĩ vậy.
Chiếc vòng cổ kết hợp với phụ kiện củ khoai tây làm cho Goro, kẻ mà tôi rất ghét, thay vào đó trông rất ngầu. Thật lãng phí.
Thật khó chịu khi phải đeo cái này cho nó.
"....Thứ này khác xa so với cái mà mình đã tưởng tượng sau tất cả." (Kururi)
Trước kia nó là một con chó hoang, nhưng với chiếc vòng cổ, nó trở nên thật tuyệt vời vì vài lí do nào đó. Tôi không muốn điều này. Tôi muốn nó trông thật ngu ngốc chứ không phải kẻ ngốc ngầu lòi.
Cứ mỗi lần Goro di chuyển, củ khoai tây tỏa sáng trên mặt tôi như thể nó đang chế giễu tôi vậy.
Tại sao nó lại ngầu như vậy?
Tôi thực sự không muốn điều này.
Nó quá ngầu.
Tôi nhìn vào thời gian, bây giờ là nửa đêm.
Tôi có nên làm nó không? Hãy làm nó!
Tôi đã ném đi cả sự xấu hổ lẫn niềm tự hào và tôi đã quyết định làm một chiếc phụ kiện củ khoai tây khác.
Tôi tự cảm thấy xấu hổ cho bản thân.
Lần này, tôi đã lấy ra phần sắt tốt và nung chảy nó thật cẩn thận.
Đây đã là lần thứ hai, nên cái khuôn mới đây được làm chính xác hơn cái trước đó.
Phải mất 2 tiếng đồng hồ để hoàn thành chiếc phụ kiện củ khoai tây lấp lánh này. Tôi có thể bán nó! Nó thực sự quá tuyệt vời.
Trong khi đang suy nghĩ nơi để cất giữ nó, tôi đã vượt giới hạn với sự buồn ngủ và ngã xuống với một giấc ngủ sâu. Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi Goro, kẻ đang đứng trên người tôi.
Con chó này, nó không biết ai mới là người sở hữu căn nhà này, phải không?!
Tôi bỏ đi và lấy bữa sáng từ sảnh ăn và ăn trong phòng của tôi với Goro. Nó thậm chí không chú ý đến thức ăn của mình cho đến khi tôi đặt thức ăn đúng cách trên một cái đĩa và phục vụ cho nó, chỉ lúc đó nó mới bắt đầu ăn.
Con chó này, tôi thắc mắc liệu có phải nó bị bỏ rơi bởi một quý tộc.
Tôi biết đó là điều mà tôi đã đưa ra, nhưng khi tôi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy tiếc cho nó.
"Bark!" (Goro)
Rõ ràng có vẻ như là nó không đủ, tôi đã có thể giao tiếp với nó khá thường xuyên, đừng đánh mất bản thân.
Thật là rắc rối khi phải đến sảnh ăn một lần nữa, vậy nên tôi đã chia chiếc bánh mì mà tôi đã ăn và đưa cho nó. Nó đã làm một khuôn mặt có phần nào đó kinh tởm.
Mặc dù tôi đã chia ổ bánh mì, nó không muốn chiếc bánh mì của tôi...
"Đừng có ích kỉ nữa, tao đã phải chia ổ bánh mì cho mày đấy, tao cũng còn chưa được no bụng đây này." (Kururi)
"Bark" (Goro)
Có vẻ như nó đã hiểu, và bắt đầu ăn chiếc bánh mì nướng.
Chuyện gì đây, ngoan ngoãn bất thường?
Thật đáng xấu hổ! Thật đáng xấu hổ!
Đó là một khoảnh khắc của sự yếu đuối khi tôi đang thư giãn.
Nó là kẻ địch. Tôi không nên quên điều đó.
Chỉ hôm nay thôi. Tôi sẽ không cần phải trông nom nó kể từ ngày mai.
Goro đã ăn chiếc bánh và bắt đầu liếm cái đĩa.
"Bark" (Goro)
Oh, cái kiểu giọng nói dễ thương này cũng đã thốt ra.
"Không thể giúp được gì, tao sẽ tới căng tin một lần nữa vậy." (Kururi)
Tôi đã lấy đĩa miếng thịt rồi. Bây giờ hãy đi lấy thêm bánh mì nào.
Sau tất cả, chó bự thường ăn rất nhiều.
Tôi giải thích tình huống của mình cho cô dì ở sảnh ăn và lấy rất nhiều bánh mì. Bây giờ thì nó sẽ có thể được ăn no bụng rồi.
"Holy shit" (Kururi)
Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ chửi thề, khi tôi quay lại thì tôi phát hiện ra một bất ngờ được tạo ra bởi Goro dành cho tôi.
Nó quá khổ đến nỗi thậm chí cả con bò không thể làm tới mức như vậy.
Đó là miếng thịt đang bốc hơi.
Tôi nên làm gì đây? Ai đó hãy giúp tôi với.
Nhưng đây là học viện không phải nhà của tôi.
Tôi dùng tất cả não của mình và đã nghĩ ra được một giải pháp. Tôi lấy miếng bìa cát tông và dùng nó như cái xuổng và sau đó xả nước nó xuống ở trong nhà vệ sinh.
Vâng, tình huống này chắc chắn sẽ vào trong 5 khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời của tôi.
Tôi đưa cho Goro bánh mì mà tôi lấy được từ dì. Bây giờ mày có thể ăn rồi.
Không... thực ra thì không được ăn.
Tôi đã lấy vài ổ bánh mì ra khỏi chiếc đĩa.
Tao biết bánh mì sẽ khiến mày đi ị lần nữa, nên Không!
Ngày này trôi qua như không có thời gian và đó đã là sau giờ học.
Tôi dẫn Goro tới khu đất trống.
Tôi thấy Toto người đang nhìn qua đây một cách run rẩy, yup đó là bởi vì sự lo sợ khi mà cậu ta đã không ở đây ngày hôm qua.
Tôi sẽ làm nhà cho chó ở gần đây, nên cậu sẽ phải tập làm quen với điều đó đi.
"Không! Nó chắc chắn là một con chó ăn thịt người." (Toto)
Không phải là tôi không hiểu, nhưng nó là một con chó vâng lời.
Iris đã tới trễ.
Có vẻ như cô ấy đã rất hớn hở bởi chiếc vòng cổ và củ khoai tây mà tôi đã làm.
"Gì thế này! Tuyệt vời, thật tuyệt vời! Nó rất vừa vận với Alfredo." (Iris)
Alfredo? Oh, ý cậu là Goro?
Sau tất cả thì nó khác hẳn với kế hoạch. Lẽ ra đó phải là một trận bùng nổ tiếng cười ở đây. Nó đã hoàn toàn trở nên ngầu bởi vì củ khoai tây.
Tiện thể, tôi cũng đang mang chiếc phụ kiện củ khoai tây.
Tôi không thể quyết định nơi để cất nó, nhưng sau cùng đã làm nó ở trong dạng dây chuyền. Mặc dù tôi đang giấu nó trong lớp quần áo.
Hi vọng tôi cũng sẽ được khen ngợi giống như Goro vậy.
"Huh, Kururi, cái dây chuyền đó là gì vậy?" (Toto)
Oh có vẻ như Toto đã nhận ra nó.
"Yep, đó là một củ khoai tây." (Kururi)
"Tại sao là một củ khoai tây, thứ đó thật nhàm chán." (Toto)
.....Tôi sẽ giả vờ như chưa nghe được điều đó.
"Tớ sẽ đi làm nhà cho chó; nó sẽ ở ngay bên cạnh Khu vườn." (Kururi)
"Cái gì?! Đặt nó xa khỏi đây đi!" (Toto)
"Vậy thì tớ sẽ đặt nó ở cạnh lối vào căn nhà vinyl." (Kururi)
"Xa cái kiểu gì vậy?! Bộ tớ đã làm điều gì đó với cậu à?" (Toto)
Chà, giờ thì tôi sẽ đi kiếm tấm gỗ thôi nhỉ.
Tôi sẽ đi hỏi giáo viên.
"Này, ở lại với cô ấy; giờ tao sẽ đi làm cho mày một ngôi nhà." (Kururi)
Tôi thử ra lệnh cho nó nhưng nó không thèm lắng nghe.
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi đang hợp nhau nhưng có lẽ nó không muốn phải di chuyển ngay lúc này.
Tôi sẽ phải tự đi một mình vậy.
"Đi nào Alfredo, hãy đi đến sảnh ăn và lấy cho mày bữa ăn tiếp theo nào." (Iris)
Nó bắt đầu nhảy lên nhảy xuống và vẫy chiếc đuôi của nó.
....Đúng, nó là một gã kiểu như vậy, tôi vô cùng ghét nó; tội thật là đồ ngốc vì đã thích nó sau tất cả.
________________________
To Be Continued (2000 years later)