Tất cả mọi thứ mà tôi nhìn thấy đã bị bao phủ bởi sương mù.
Không, đó không phải là sương mù.
Gọi là mây thì đúng hơn.
Đó là một đám mây trắng mịn màng.
Nghe nói mây được tạo ra bởi hơi nước khi được làm mát, nhưng thứ này lại vừa ấm và vừa dễ chịu.
Không có hơi ẩm nào-chỉ là một đám mây mịn màng.
Nó bao bọc toàn bộ cơ thể tôi và khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
“Oh, tôi biết rồi. Đây chắc chắn là một giấc mơ.” (Kururi)
Mơ trong khi nhận rằng bạn đang là người ở trong giấc mơ đó – tôi muốn giữ như thế này một lúc nữa.
Hiện thực gần đây rất khắc nghiệt.
Tôi đã mất hai người bạn thân nhất chỉ trong một lần.
Tôi muốn giữ như thế này một lúc nữa.
Đúng vậy. Tôi không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Hãy là một ngày “không làm gì cả”.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi sẽ quay trở lại việc học mỗi ngày.
Tôi không còn lý do để làm điều đó nữa kể từ khi hai người bọn họ rời đi.
Hãy nghỉ ngơi và hồi phục tâm trí và cơ thể của tôi.
“Có vẻ như cậu rất mệt ngay lúc này.” (Eliza)
Tôi nghe thấy giọng nói của một cô gái ở phía sau tôi.
Đó là giọng của Eliza.
Sau giọng nói đó, tôi cảm thấy một cái chạm nhẹ ở sau lưng mình.
Có vẻ như Eliza cũng mệt mỏi.
Yup, đây là một giấc mơ đẹp.
Thần chắc thực sự có tồn tại khi tôi đang có một giấc mơ đẹp thế này.
“Cậu đang cảm thấy thế nào?” (Eliza)
“Ừ. Tớ cảm thấy tốt hơn rồi.” (Kururi)
Cảm giác khi được Eliza gần gũi và chạm vào tôi chân thật tới mức tôi đã nghĩ đây không phải là một giấc mơ.
Tôi đang có một giấc mơ thật kỳ diệu.
Tôi muốn giữ như thế này mãi mãi.
Yup, như thế này thôi.
“Cái gì?” (Kururi)
Tôi tỉnh dậy do giấc mơ đó chân thật như thế nào.
Tôi muốn mơ thêm nữa.
“Chết tiệt!” (Kururi)
Tôi đã có một giấc mơ đẹp như vậy. Hiếm khi có giấc mơ kiểu này lắm.
“Oh, cậu tỉnh rồi. Bộ cậu đã có một giấc mơ đẹp hả?” (Rail)
Tôi tỉnh dậy và nghe thấy giọng nói tương tự như trong giấc mơ của tôi.
Mặc dù tôi đã bị đánh thức, tôi vẫn cảm thấy cái chạm ấy ở sau lưng mình như trong giấc mơ.
Có ai đó đang ở phía sau tôi.
Tôi quay lại để xem đó là ai.
“Này, cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?” (Kururi)
Đó là Rail.
Rail đang ở trong phòng tôi mặc dù tôi đã khóa cửa lại.
“Có vẻ như cậu đang có một giấc mơ đẹp.” (Rail)
“Không. Ra ngoài ngay.” (Kururi)
Tôi đá cậu ta ra khỏi giường và hỏi.
“Tại sao cậu lại ở trong phòng tôi và tại sao cậu lại ở trên giường của tôi thế hả?” (Kururi)
Đó như là cuộc khủng hoảng về ngày tận thế. Tôi đã phải đi con đường khắc nghiệt này. (Trs: Thật sự đoạn này chả biết dịch sao cho đúng nữa :v)
“Well, tôi nghĩ cậu đang buồn.” (Rail)
“Kể cả khi tôi buồn, tôi sẽ không có ý định chia sẻ nó với một người đàn ông khác. Mà làm thế nào cậu vào được đây vậy?” (Kururi)
“Đó là b-í m-ậ-t.” (Rail)
Tôi cho cậu ta một đòn siết cổ và ném cậu ta ra khỏi phòng.
Tôi thực sự hi vọng điều đó sẽ giữ cậu ta tránh xa khỏi phòng của tôi.
Cuối cùng được ở một mình, tôi hoàn toàn cảm thấy sự vắng mặt của Vain và Crossy.
Nó có cảm giác hơi cô đơn, và căn phòng dường như đã lớn hơn trước.
Tôi biết tôi đã có rất nhiều thời gian khi tôi ở một mình, nhưng không giống như những lần trước, nó có cảm giác thật tồi tệ.
Trà mà tôi thường thích và tận hưởng giờ thật lãng nhách và nhạt nhẽo.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ sâu xa thì có ai đó gõ cửa.
Không phải Vain — cậu ta không bao giờ gõ cửa.
Bây giờ, tôi ước gì cậu ta chỉ lao vào mà không báo trước.
“Tôi có thể hỏi ai đang ở đó vậy?” (Kururi)
Tôi mở cửa ra rồi thấy một con lợn.
Đợi đã — không. Đó là một người đàn ông với khuôn mặt của một con lợn và thêm hai người khác nữa.
“Cậu có phải là Kururi Helan?” (Con heo)
“Vâng.” (Kururi)
“Tôi là Maru Karack. Cậu có hiểu tình trạng khó khăn của mình không?” (Maru)
“Vâng.” (Kururi)
Cậu ta là con trai của bá tước Marl.
Họ trông giống nhau đến nỗi muốn buồn nôn.
“Cho tôi mượn khuôn mặt của cậu một chút.” (Maru)
“Được thôi.” (Kururi)
Giống như cha của mình, hắn ta đến đây với một yêu cầu.
Tôi tự hỏi làm thế nào bọn họ có thể giống nhau đến như vậy.
Tôi được bảo hãy tới gặp cậu ta ở phía sau học viện.
Đó là một nơi tốt để chúng tôi gặp mặt nhau, bởi vì nó đã được che đi và làm mờ bằng những cái cây.
“Tôi nghe từ cha mình rằng cậu là loại vênh váo. Tôi nghĩ tôi sẽ làm tổn thương cậu nhân danh ông ấy.” (Maru)
“3 đấu 1 không phải là điều mà tôi sẽ gọi đây là một trận đấu.” (Kururi)
“Im đi.” (Maru)
Maru và hai người khác tấn công tôi cùng một lúc. Tôi đã bại hoàn toàn, nhưng dù sao thì tôi cũng không quan tâm nó ngay từ đầu.
Sau khi cảm thấy thỏa mãn, họ bỏ lại tôi.
(Trs: Bây giờ tui hơi cay ông tác giả rồi nha.)
Tôi tự hỏi liệu đó là do bóng râm hay ngọn gió thổi qua cây. Tôi cảm thấy đó là một nơi tốt để ngủ trưa.
Cơ thể tôi đau như chết vậy, nhưng tâm trạng của tôi đã được cải thiện. Có lẽ bị đánh là thứ mà tôi cần.
Tôi đặt tay mình ra sau đầu và nhìn lên bầu trời.
Thời tiết thật tuyệt vời.
Nó chắc sẽ trở nên tốt hơn nếu tôi không bị thương khắp nơi.
Lẽ ra tôi không nên đánh nhau với chúng nó.
Tôi cảm thấy uể oải, nên tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy với một giọng nói phụ nữ trong lúc tôi đang đánh giấc.
“Liệu tôi ngồi đây được không?” (Eliza)
Khi tôi nhìn xem đó là ai, một cô gái xinh đẹp đang nhìn tôi ở phía trên.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy liền mảnh tuyệt đẹp.
Độ dài của chiếc váy đủ ngắn để tôi có thể nhìn thấy quần lót của cô ấy.
Tôi không hề có ý định nhìn thấy nó đâu. Tôi chưa thấy chiếc quần lót màu hồng nào cả.
(Trs: Vỗ tay cho đồng râm của chúng ta nào J)
Tôi thề với Chúa.
“Eliza….Cứ tự nhiên.” (Kururi)
Crap. Chết tiệt, ký ức ơi, hãy thả nó ra. Hãy quên quần lót của cô ấy đi.
Mặc chiếc quần chíp màu hồng ở dưới một mảnh màu trắng. Cô ấy thực sự có gu thời trang tốt.
(Trs: Hãy để trí tưởng tượng bay xa )
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu bị bao quanh bởi những vết bầm tím nè.” (Eliza)
“Ah.” (Kururi)
Cô ấy đã lo lắng cho tôi?
Nhưng tâm trí tôi sẽ không để màu hồng trôi đi đâu.
(Trs: Tưởng chú quên đi rồi chứ.)
“Cậu nên biết rằng những người đàn ông yếu đuối không được ưa thích cho lắm.” (Eliza)
“Ah.” (Kururi)
Nếu phần dưới cùng là màu hồng, vậy có nghĩa là phần đỉnh cũng là màu hồng?
(Trs: …)
“Tôi tự hỏi liệu cậu có đang thực sự lắng nghe tôi không. Well, Maru sẽ nhận được một vài thứ từ tôi.” (Eliza)
(Trs: R.I.P con lợn)
“Ah.” (Kururi)
Mặc dù vậy, nếu suy nghĩ bình thường, có chiếc quần lót không phù hợp là xấu, đúng không?
VẬY điều đó có nghĩa là phần đỉnh chắc chắn cũng là màu hồng. Trời ạ, tôi muốn đánh bản thân mình quá.
Cái gì? Cậu vừa nhắc đến một bồn tắm máu?
Cậu đang nói cái gì vậy?
“Đây, hãy lau sạch vết máu đi.” (Eliza)
“Oh, cảm ơn.” (Kururi)
“Có phải cái khăn tay cũng màu hồng?” (Kururi)
“Cũng?” (Eliza)
Thôi chết! Suy nghĩ và lời nói của tôi đã bị đảo ngược.
Eliza kéo chiếc váy của mình xuống cùng lúc với khuôn mặt của cô ấy đã trở nên đỏ bừng.
Ngay lập tức sau đó, cô ấy đã cho tôi một cú móc vào mặt.
“Oh.”
Trong bóng râm của những cái cây, một làn gió mát thổi qua, nhưng mặt tôi lại cảm thấy rất nóng.
“Nó đau.” (Kururi)
“Cậu xứng đáng nhận nó.” (Eliza)
“Vâng.” (Kururi)
Tôi đã nhìn thấy chiếc quần lót,
Nhưng không có ý định xấu.
Đó là một tai nạn.
Nhưng… Tôi sẽ suy nghĩ lại về trí tưởng tượng đã vượt ra khỏi tầm tay của mình.
“Tớ xin lỗi.” (Kururi)
“Tôi sẽ bỏ qua cho cậu chỉ lần này thôi.” (Eliza)
Eliza bĩu môi.
Nó thực sự rất đáng yêu.
“Liệu cậu sẽ đi chơi với tớ vào tuần sau chứ? Chỉ hai chúng ta thôi?” (Kururi)
Tôi có một chút thời gian rảnh, và, vì một vài lý do, những lời đó cứ tuôn ra khỏi miệng của tôi.
Tôi thậm chí không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Tại sao tôi lại hỏi điều đó?
Có lẽ tôi chỉ cô đơn và muốn cô ấy đi cùng.
“Oh, được. Tôi sẽ sẵn lòng đi cùng với cậu.” (Eliza)
Eliza đã đồng ý yêu cầu của tôi.
Tôi đã làm được Vain, Crossy.
Trong một khoảnh khắc, chúng tôi đã ngồi cạnh nhau trong yên lặng, khi tôi mỉm cười với cô ấy và cô ấy nhìn lại tôi trong khi đỏ mặt.
Đó là sự tiếp nối của giấc mơ.
-------------------------------------
Sau khi đọc xong chương truyện mong các bạn tích cực comment những ý kiến của mình, nếu như có gì phạm sai lỗi hay nói để mình biết đề những chương truyện sau được hoàn thiện hơn. Cảm ơn.