Bớt Lạnh Nhạt Đi Và Lấy Anh Nha!

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nó được bố mẹ đón về tưởng chừng như mình là người hạnh phúc nhất nhưng không phải đây mới chính thức là quãng thời gian tăm tối uất hận nhất của nó. Khi nó được đưa về nhà nó cười vui vẻ ngây thơ không còn khuôn mặt bất cần lậm lì nữa, vừa về nó được anh chị nó quý mến vì nhìn nó rất dễ thương, hay mua kẹo và nhừng nhịn nó. Về nhà được tầm gần tuần thì mọi chuyện không tốt đã sảy ra với nó.

Nó đang ngồi chơi với anh nó thì nghe giọng của ai đó đang nói với bố mẹ nó

- nghe nói anh chị đi đón cháu - gái tôi về - bà nói giọng mỉa mai, từ cháu gái thì nhấn mạnh.

Bố mẹ nó nghe vậy cúi đầu đáp:

- dạ mẹ.

Nghe vậy nó đang chơi vơia anh thì chạy mạnh ra ngoài, ra đến nơi nó thấy bà lão tầm t đang đứng đó nó đoán chắc là nôin nó lên nó vui vẻ chạy ra ôm chầm lấy bà và nói:

- con chào nội hì hì. Nội nhớ con không?

Thấy nó chụy ra ôm mình như vậy còn cười nói nữa nộinó tức giận sô ngã nó rồi nói bằng giọng đay nghiến làm nó giật mình hoảng sợ

- mày cút ra đồ thừa thãi. Mày là thứ vứt đi chứ là cháu nội tao bao giờ - bà quát.

- huhu sao bà nói vậy con là con xủa bố mẹ là cháu của bà mà - nó ôm cánh tay bị sây sát ở khửu tay do lúc vừa bị sô ngã mà vừa khóc vừa nói với nội.

Thấy con gái như vậy bố mẹ nó đi lain ôm lấy nó rồi nói với nội nó

- mẹ làm gì vậy? Nó chỉ là đứa tre thôi mà - bố nó nói có chút bực.

Thấy thế nội nó đi lại kéo nó ra khỏi vòng tay của bố mẹ nó rồi đẩy nó ra xe xong quay lại nói với bố mẹ nó

- tụi bay nói gì? Giám cãi lại ta sao? Không có ta thì bây giờ tụi bay có được như bây giờ? Không vì con khốn kia thì năm tuổi đảng của tao đâu bị mất. Nhà tụi bay nghèo dớt ra như thế này còn bày đặt đẻ thêm. Tiền đâu tụi bay nuôi? Lại lấy tiền tao à? Không có đâu tao chỉ cho nuôi đứa cháu của tao còn con nhỏ thừa thãi kia thì tao không cho lấy xu nghe chưa? - nói với bố mẹ nó bằng giọng tứ giận rồi quay sang nó - cái con thừa thãi, cái đồ vứt đi như mày thì cút đi. Tốt nhất là đi chết luôn đi - bà nói giọng tức gận gấp bội và xen vào đó sự khinh miệt chán ghét.

Nó nghe lãy giờ thì chỉ biết ngồi khóc rồi đưa đôi mắt ngấn nước nhìn bố mẹ như chờ sự chở tre. Nhưng lại làm nó thaat vọng đó là bố mẹ nó đứng im cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của nó. Thấy nó khóc nghe thật khó chịu nội nó liền đi lại sốc lách nó lên và liên tục đánh vào mông nó

- mày khóc cái gì? Thứ như mày tao nhìn không đã ghét. Mày còn khóc à cấm mầm ngay cho tao.

Thấy con bị đánh mẹ nó xót xa chạy lại van xin.

- con xin mẹ mẹ đừng đánh con bé nữa, nó còn bé mà mẹ - mẹ nó khóc ôm chầm lấy nó che chở.

Bà tức gận đứng dậy và quay ngoắt ra cổng rồi đi về khi về bà không quên nói lại câu

- đừng để nó xuất hiện trước mặt tao

Nhìn bóng dáng bà đi khuất bố mẹ nó mới ôm nó khóc, anh nó chứng kiến tất cả lên đã giận bà nó rất nhiều. Đi lại ôm nó anh an ủi nó bằng cánh cho kẹo.

Những tháng ngày sau đó nó luôn tục bị những trận đòn vô cơ từ bà nó khi không có bố mẹ nó có nhà, ống nó cũng khinh miệt nó vì nó là con gái. Có lần thấy nó bị bà đánh anh nó ra can rồi giận bà nó thế là bà nó đánh nó ác hơn nói vì đứa không lên tồn tại như nó mà cháu trai cưng của bà giận bà. Những khi bố mẹ vắng nhà thì bà nó không cho nó học mà bắt nó làm việc nhà dù tuổi của nó không phải làm những việc đó. Không làm được nó bị bà mắng bà đánh, chị gái nó nhiều lần thấy vậy cũng muốn giúp nó nhưng lại sợ bà đánh nó thêm vì tội bắt chị làm nó chơi. Nó đã bị bà nó đối sử tệ rồi mà còn bị bố mẹ nó đối sử không kém như vậy là mấy nhưng tuyệt nhiên không hề cho nó làm việc nặng nhọc mà chỉ làm việc nhẹ và chú tâm vào học, nếu đi học mà được hay điểm là y như rằng nó bị trận đòn đau. Do áp lực của mẹ chồng lên bố mẹ nó phải giả bộ không thương nó, hát hủi nó để cho nội nó không gây khó dễ cho nó. Tối nào bố mẹ nó cũng sang phòng nó nhìn tay chân nó tím lên do bị bà đánh và nhéo thì không kìm được nước mắt. Cuộc sống nó cứ như vậy diễn ra, nhưng may nó có những người bạn tốt không xa lánh nó hay khinh nó như hững người khác đó là Thủy, Dương và Dịu như vậy nó cũng bớt tủi thân.

Nó cứ sống như vậy cho đến khi lên lớp thì sự thay đổi của nó làm bố mẹ nó ngạc nhiên và bà nó có chút sợ hãi. Hôm đó cũng như mọi lần nó bị bà nó bắt làm việc nhưng sơ ý nó làm hỏng tất cả lên nó bị bà nó đánh trận đau đớn, nhưng tuyệt nhiên không có giọt nước mắt nào như mọi lần mà thay vào đó khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, đôi mắt đen láy long lanh thay vào đôi mắt tím than vô hồn. Do nó cúi đầu lên không ai thấy, đang đánh và chửi mắng nó thì bố mẹ nó làm về. Thấy con bị đánh bố mẹ nó sót xa đinh vào con nhưng chưa kịp can đã bị bà nó nói

- hừ cái thứ như mày chả làm được tích sự gì cả chỉ phá thôi. Anh chị về đúng lúc nhể mau đến mà dạy con anh chị đi - vừa nó bà vừa lấy gioi đánh vào người nó.

Bố mẹ nó sót con mở lời xin sỏ

- thôi mẹ à. Nó hãng còn nhỏ có gì bọn con sẽ dạy bảo nó - bố nó đưa tay ra để cản cánh tay nội nó đang liên tục quất gioi lên người nó.

Nhưng chưa kịp cầm tay vẫn trên không trung thì bị giọng nói lạnh băng của nó làm cho khự lại và bà nó cũng thôi đánh nó mà nhìn nó ngạc nhiên

- không cần xin - ngước khuôn mặt lạnh tanh lên nhìn mọi người làm mọi người thoáng giận mình giun sợ.

Nó lướt ánh mắt tím than vô hồn nhìn lướt qua mọi người làm mọi người sợ hãi rồi ánh mắt đó dừng lại trên khuôn mặt đang tái đi của bà nó. Bước nhẹ đến bên nội nó nó dùng chất giọng lanh băng không hề có sự kính trọng trong đó nói:

- bà đánh nữa đi. Khinh tôi sao? Không coi tôi là cháu sao? Tôi cũng tuyên bố thẳng " tôi không có người bà như bà ". Tôi khinh loại người như bà. Vì cái chức cái danh hiệu vớ vẩn đó mà bà đối sử vơia cháu mình như vậy. Người lên chết phải là bà - nói rồi nó đưa tay đến cổ bà nó rất nhẹ rất nhanh nó bóp nghẹn cổ bà nó.

Sợ hãi bà nó buông gioi xuống và đập tay vào tay nó nói trong sự sợ hãi và kho thở

- mày.... m...

ay.. là.....

m gì..... v... ậy..... bu... ô.... ô.... ng..... t...

ao....

ra....

Nó nhếch mép khinh bỉ

- buông sao? K. Người như bà đáng chết - nó nhếch mép cười rồi lại đanh mặt siết chặt tay hơn làm bà nó đập mạnh tay hơn.

Hành động đập tay của bà nó yếu dần và chậm lại mắt cũng dần khép lại. Bố mẹ nó thấy vậy vội chạy lại kéo nó ra rồi đánh nó dọa nó nhưng không được. Đúng lúc anh và chị nó đi học về thấy cảnh như vậy anh chị nó vội chạy lại ôm nó nói

- Linh em bỏ tay ra đi đừng như vậy. Em đanh hại bà đó - chị nó nói tay xoa lưng nó, tay còn lại cố gỡ tay nó ra khỏi cổ nội nó.

- Linh ngoan nghe lời anh. Bình tĩnh lại - anh ôm nó siết chặt vòng tay, mắt vô thức chảy ra giọt nược mắt thấm vào da thịt nó.

Nghe và cảm nhận được thứ gì đó nó hơi nới lỏng tay đôi mât như phủ xương mờ nhìn người đang ôm mình khóc thì bỗng mắt nó buỗng thõng tay rồi khẽ nói

- anh, chị em sợ

Rồi nó ngất đi. Bà nó gần như nghẹn thở thì được nó buông tay ra bà khụy xuống đất ôm cổ vừa ho vừa cố lấy lại nhịp thở. Thấy nó ngất bố nó vội bế nó vào nhà, mẹ nó lấy dầu thoa cho nó. Chị và anh nó lo lắng vô cùng. Bà nó sau khi lấy lại nhịp thở thì vội vã đi về không giám ở lại nữa. Còn nó nó cứ lằm như vậy hết ngày đến ngày thứ thì bỗng đôi mi nó khẽ lay động hành động nhỏ như vậy cũng đủ làm chị nó ngồi bên thấy vui vẻ bớt lo lắng. Mở mắt ra nó nhìn thấy chị nó vừa cười vừa khóc nhìn nó, nó như nhớ ra gì đó liền ôm chin nó khóc lấc

- huhu chị ơi bà lại đánh e huhu đau lắm

Chị khóc ôm nó khẽ vuốt lưng an ủi

- thôi không sao rồi, ngoan nín đi.

Nó thôi khóc nhưng vẫn sụt sùi. Bỗng của phòng mở mẹ nó bê cháo vào đằng sau bố nó cầm cốc nước và thuốc. Thấy nó tỉnh bố mẹ nó vui mừng ôm nó.

Nó ngạc nhiên nhìn họ. Thấy vậy bố mẹ buông nó ra rồi đưa cháo và thuốc cho nó khẽ nói.

- thuốc đấy cháo đấy ăn đi. Mày ốm toàn bắt tội tao với bố mày - mẹ nó nói giọng trách mắng nhưng sen chút vui mừng rồi đi ra ngoài.

Nó không hiểu nhìn chị nó, thấy vậy chị nó nói

- em bị sốt cao không đi họ được lên bố mẹ mang thuốc với cháo cho em. Em ăn đi - chị nó nói dối.

Nó không nghi ngờ gì ngồi ăn rồi uống thuốc. Bố mẹ nó ra ngoài khẽ nhìn lại cửa phòng nó rồi khẽ nhíu mày lại. Bố nó lấy điện thoại gọi cho ngoại nó.

Truyện Chữ Hay