Anh bế cô ra xe, trên đường đi ra cô không nói với anh từ nào, không khóc, không kêu la gì cả.
Anh nghĩ cô còn đau nên lo lắng không thôi. Anh đặt cô vào xe rồi nhanh chóng chạy đi lấy đá chườm cho cô. Anh sợ cô đau nên anh chỉ chườm nhẹ. Còn cô mặc kệ anh làm gì trên mặt mình. Đột nhiên cô cất giọng mệt mỏi.
- Boss à, dính dáng tới anh....thực mệt.
- Đã nói ở ngoài em cứ gọi Thiên là được. - Anh đau lòng nhìn cô.
Có phải vì anh mà cô mới bị như thế này? Nếu anh không bỏ cô ở lại một mình thì đã không có chuyện gì xảy ra. Tất cả là tại anh.
Cô nhè nhẹ lắc đầu, cô cười, một nụ cười vô hồn.
- Chúng ta mãi mãi nên như thế này thôi.- Cô mệt mỏi nói.- Anh biết không tôi đã từng rất yêu anh.... và tôi tin một ngày anh sẽ đáp lại tình cảm đó của tôi....Có lẽ ngày đó không bao giờ đến đâu. Đến lúc tôi muốn từ bỏ nó... thì anh lại cho tôi hi vọng...Tôi quá mệt mỏi với trò đùa của anh rồi.
Vừa nói nước mắt cô vô thức rơi xuống. Cô mệt mỏi với trò đùa giỡn của anh rồi.
Anh đau lòng lau đi những giọt nước mắt đó.
- Tôi không bao giờ đùa giỡn với em. Và....cũng không bao giờ đùa giỡn với tình cảm của em cả.
- Boss, anh thấy tôi chưa đủ thảm hại sao? Chưa đủ với anh sao? Hay anh muốn tôi thảm hơn nữa? - Cô tức giận nói, nước mắt cô rơi càng nhiều.
Chưa đủ nữa sao? Anh muốn cô phải làm sao anh mới vừa lòng?
Anh ôm cô vào lòng. Cô giãy giụa muốn thoát nhưng bất lực. Anh thì thầm vào tai cô.
- Tôi không hề đùa với em... Tình cảm em dành cho tôi, tôi đã cảm nhận được.... và tôi muốn đáp trả nó.
Cô ngưng giãy giụa, ngạc nhiên ngước nhìn anh.
Cô nghe nhầm đúng không? Có thể nói đó là anh đang tỏ tình với cô không? Cô đang mơ ngủ à? Chắc thế rồi.
Nhưng cô nhớ đến lần trước, liền hung hăng đẩy anh ra.
- Cảm nhận được tình cảm của tôi? Nực cười! Anh cảm nhận được mà anh thân thiết với phụ nữ khác trước mặt tôi. Xin lỗi tôi không thích đồ xài rồi.
Anh cười khổ nhìn cô giận dỗi. Con mèo nhỏ này tức giận sao đáng yêu thế!
-Anh không có thân mật với phụ nữ khác. - Anh thành thật nói.
- Anh lừa ai? Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta ngồi trên đùi anh, hai người... hai người.... Anh nói anh không thân mật với phụ nữ khác. Vậy cô ta là ai?
- Nếu em muốn biết cô ta là ai, anh liền dẫn em đi gặp cô ấy.
Vừa nói xong, anh nhấn ga chạy đi, con mèo nhỏ lại đi nghi ngờ anh. Lại không thèm hỏi anh nữa? Thực là anh tức điên mà.
- Tôi...không muốn. Anh thả tôi xuống. - Cô hoảng sợ nói.
Anh ta làm sao thế? Cô muốn đi gặp cô ta khi nào?
- Em yên lặng đi - Anh lớn giọng.
Cô lập tức im bặt. Nhìn anh thực đáng sợ!
Anh chở cô đến một biệt thự lớn màu trắng. Anh dừng xe,kéo cô vào trong.
- Chào cậu chủ
Những người làm đứng thành hai hàng, cung kính chào anh.
Anh kéo cô vào trước sự ngạc nhiên của mọi người. Cậu chủ...mang phụ nữ về nhà? Chuyện lạ có thật.
Cô cố sức giằng tay anh ra. Chợt anh nắm chặt tay cô.
- Không phải em nghi ngờ anh là thân mật với phụ nữ khác sao? Anh cho em gặp người phụ nữ mà em nói là thân mật với anh.Thiên Nhi, em xuống đây cho anh. - Anh lớn tiếng kêu.
- Anh hai - Một giọng trong trẻo vang lên - Ơ... còn có cả chị dâu nữa.