h tối anh đưa cô đến một nhà hàng phương Tây. Anh nắm tay cô bước vào trong. Thấy anh vị quản lý vội vàng ra chào đón.
- Chào chủ tịch và phu nhân, căn phòng của chủ tịch đã chuẩn bị xong rồi ạ.
- Cha mẹ tôi đến rồi chứ?
- Dạ thưa, họ đã đến đây lâu rồi ạ.
- Được, Tiểu Băng chúng ta đi thôi.
Anh kéo cô đi đến một căn phòng trên tầng cao nhất. Chợt cô dừng bước, níu áo anh nói.
- Anh à, em thật sự rất hồi hộp. Liệu họ có ghét bỏ em không?
- Họ không những không ghét em mà họ con rất thích em, vì em là con dâu của họ mà. - Anh trấn an cô. Anh biết cô rất hồi hộp khi đối mặt với chuyện này. Nhưng sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với nó.
- Nhưng mà em—
- Hai đứa sao không vào trong? Đứng ngoài đây làm gì? - Từ đằng sau truyền đến một âm thanh làm cô giật bắn người.
- Mẹ - Anh vui mừng, bước đến ôm chầm lấy bà.
- Dạ...dạ...cháu chào bác.- Cô lắp bắp cúi đầu chào.
- Cháu là Tiểu Băng sao? - Bà vui vẻ đi đến nắm tay cô, dịu dàng hỏi.
- Dạ vâng.
- Tốt, cuối cùng cũng gặp được con. Mẹ rất vui. Nào đi vào thôi - Bà kéo cô vào, bỏ mặt anh đứng nhìn ngơ ngác.
- À vâng...- Cô hướng mắt về phía anh cầu cứu.
Anh giả vờ không thấy ánh mắt cầu cứu của cô, theo chân hai người vào phòng ăn.
- Ồ...ba người gặp nhau bên ngoài à?-Một giọng lạnh lùng cất lên.
- Ba.- Anh cúi chào người đàn ông trước mặt.
- Đúng vậy ông xã, em gặp chúng nó bên ngoài. À quên...đây là Tiểu Băng, con dâu của chúng ta. - Bà đẩy Tiểu Băng đến trước mặt ông.
- Dạ...chào bác, cháu là Tiểu Băng - Cô sợ sệt nói. Nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.
-Con không cần phải sợ ông ấy, ông ấy bình thường luôn như vậy, nhưng thật ra ông ấy rất muốn gặp con đó.- Mẹ anh bước đến trấn an cô, không quên ném một cái lườm về phía ông chồng thân yêu.
- Em đừng nhìn anh như thế chứ! Anh chỉ có thể dịu dàng với em - Cha anh cưng chiều nhìn mẹ anh nói.
- Lưu manh nhà anh! Chúng ta ăn thôi, chắc con đói rồi. - Mẹ anh kéo cô đến bàn ăn. Đi ngang qua anh, cô cười cười nói.
- Bây giờ em biết anh giống ai rồi.
Trong bữa ăn, mẹ anh liên tục gắp thức ăn cho cô và hỏi thăm cô nhiều thứ khiến đầu óc cô quay cuồng.
- Mẹ à, mẹ để cô ấy từ từ trả lời, mẹ hỏi nhiều như vậy, sao cô ấy trả lời được? - Cảm thấy cô không ổn, anh lên tiếng ngăn cản mẹ anh hỏi cô.
- Ơ...mẹ xin lỗi, mà hai đứa định tổ chức hôn lễ?
- Tụi con định tuần sau - Anh bình thản nói.
- Đúng phải càng nhanh càng tốt. Mẹ và ba con muốn nhanh nhanh có cháu. - Mẹ anh nham hiểm nhìn anh và cô.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Tuần sau? Sao cô không biết gì hết?